Chạm Đuôi Truy Vĩ

Chương 58: Thích Em


Bạn đang đọc Chạm Đuôi Truy Vĩ – Chương 58: Thích Em


Buổi chiều, Lý Dương Kiêu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi đi ra khỏi phòng chờ, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, xem Diệp Thiêm diễn với Từ Cảnh Diệp cách đó không xa.
Mấy ngày này y đã nhìn ra chút manh mối, cách diễn của Diệp Thiêm và Từ Cảnh Diệp là cùng một kiểu, kiểu thi thoảng sẽ có điểm sáng, nhưng rất dễ diễn lố.

Diễn viên biểu diễn chú trọng sự chừng mực, nhưng diễn xuất của Diệp Thiêm còn non nớt, lại chưa từng được huấn luyện chính quy nên chỉ hiểu “thả”mà không hiểu “thu”.

Nhưng nhân vật “người con trai” mà cậu ấy diễn là một học sinh cấp 3 với tính cách âm trầm, khi diễn phải đặc biệt chú ý tiết chế, điều này càng khiến cho nhược điểm của cậu ta bị phóng đại triệt để, nói thẳng ra là có phần trí mạng.

— Khi cậu ta đóng “Cao Nguyên Bên Sông” cũng là dáng vẻ sao? Lý Dương Kiêu chợt nghĩ đến vấn đề này.

“Cao Nguyên Bên Sông” là câu chuyện về một thiếu niên phục thù.

Đạo diễn có ý xây dựng theo hình mẫu phim thương mại Hollywood, nhưng lại không kham nổi muốn biểu đạt quá nhiều thứ dẫn đến sự u tối khó hiểu ở đoạn đầu, đoạn sau đột nhiên biến thành mô típ đánh quái vật đầy nhiệt huyết.

Nếu nhìn nhận như vậy, trong bộ phim này, Diệp Thiêm sẽ diễn tốt nửa đoạn sau hơn nửa đoạn trước một chút — nếu sau đó kịch bản không thay đổi đi quá nhiều.

Một thiếu niên gánh trên lưng huyết hải thâm thù, liều mạng chiến đấu với những con quái thú khổng lồ trên mặt hồ phẳng lặng, thử nghĩ cảnh tượng đó hẳn sẽ cực kỳ sôi trào nhiệt huyết nhỉ.
Lý Dương Kiêu bất chợt muốn xem xem sau đó bộ phim kia bị quay thành cái dạng gì.

Đợi khi quay xong bộ phim này rồi y sẽ dành thời gian xem thử xem sao, dù gì cũng đã trôi qua lâu vậy rồi, y nghĩ.


Sau khi đỗ xe xong, Trì Minh Nghiêu đi về phía cửa lớn bắt gặp mấy cô gái trẻ chen chúc ở cửa líu ra líu ríu thảo luận gì đó, trong miệng bật ra ba chữ “Lý Dương Kiêu”, khiến hắn không nhịn được phân tán chút chú ý qua đó.

“Anh ấy đang ngây người kìa, đáng yêu quá đi!!”
“Muốn xông vô sờ đầu ghê, tóc trông mềm thật đấy…”
“Đẹp quá đi mất, tui quay nhiều clip lắm rồi, về tui gửi cho mấy bồ!”
“Quay mau quay mau.”
Trì Minh Nghiêu nhìn theo tầm mắt của bọn họ, thấy được Lý Dương Kiêu đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế cách đó không xa.

Tư thế ngồi của y rất nhãn tản, ngũ quan dưới ánh sáng mặt trời soi rọi càng trở nên tinh tế hơn.

Chú chó giẻ lau Cục Than nằm phơi nắng bên chân y, một người một chó lười nhác, quả đúng là một cảnh tượng đẹp.

Trì Minh Nghiêu đi đến gần cửa.

Những cô gái trẻ chỉ cao đến ngực hắn quay đầu lại rồi lập tức im bặt, tự giác lùi sang hai bên, nhường ra cho hắn một lối đi — xem chừng là nhầm hắn với diễn viên đến đoàn quay phim.

Hắn lách qua đi đến chỗ Lý Dương Kiêu.

Lúc sắp đến gần, Lý Dương Kiêu mới quay đầu lại, biểu cảm hòa hoãn đi phần nào, hơi nhướng cằm lên nhìn hắn.

“Tóc trông mềm thật đấy…” Âm thanh vừa rồi vụt qua trong đầu Trì Minh Nghiêu, sau đó hắn đi đến đó, đặt tay lên tóc Lý Dương Kiêu, vuốt nhẹ hai cái.

Lý Dương Kiêu không tránh né mà chỉ ngẩng đầu lên cười nói: “Đừng xoa đầu tôi như xoa đầu chó thế.”
“Chưa đến lượt em diễn à?” Trì Minh Nghiêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh y, nhìn vào địa điểm quay phim ở giữa, Diệp Thiêm và Từ Cảnh Diệp đang diễn chung.

“Lịch quay của tôi ở phía sau cùng với Ngụy Lâm Lâm.” Lý Dương Kiêu ngồi thẳng dậy: “Sao anh lại có thời gian đến đây thế?”
“Tôi đang theo đuổi em mà.” Trì Minh Nghiêu ra vẻ đứng đắn: “Đương nhiên phải thu xếp thời gian chứ.”

Hắn cứ cường điệu chuyện này mãi, khiến Lý Dương Kiêu cũng có phần bất đắc dĩ.


Trì Minh Nghiêu móc bao thuốc ra lấy một điếu, đưa cho Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu lắc đầu, không lấy.

“Đang cai thuốc à?” Trì Minh Nghiêu ngậm điếu thuốc, lấy bật lửa châm: “Nhanh như vậy đã có tính tự giác của ngôi sao rồi?”
“Ngại hút,”Lý Dương Kiêu nhìn ra hướng cửa, “Lần trước tôi hút, hình như khiến mấy cô ấy bị dọa sợ.”
“Không phải chứ.” Trì Minh Nghiêu bật cười: “Dễ dọa vậy luôn?”
“Đều là mấy nữ sinh tuổi tác không lớn, thật ra cũng có thể hiểu được.”
“Ồ, em chu đáo với mấy cổ thật đó.”
Lý Dương Kiêu nghe lời này cũng cảm thấy sai sai, nhất thời phì cười bảo: “Nếu anh không thích tôi hút thuốc, tôi cũng có thể không hút mà.”
Nói xong lời này, y lại chợt nhớ tới lúc ở trên núi, người bạn học kia từng nói với y, trên bàn ăn có một cậu trai nói mình không ngửi nổi mùi thuốc lá, Trì Minh Nghiêu liền dụi tắt thuốc.
Bây giờ nghĩ lại, cậu trai kia hẳn là Diệp Thiêm nhỉ.

Lý Dương Kiêu ngước lên nhìn chỗ quay phim theo bản năng.

Cái nhìn này lại khiến ánh mắt họ đụng phải nhau.

Diệp Thiêm vừa quay xong một cảnh, lúc này cũng nhìn sang đây.

Nhưng sau khi bị phát hiện, cậu ta đã nhanh chóng ngoảnh đầu đi.

Lý Dương Kiêu lại không hề dời tầm mắt đi, vẫn tiếp tục nhìn về hướng đó, khiến Trì Minh Nghiêu cũng không kìm được phải quay đầu nhìn sang.


“Làm sao anh quen với Diệp Thiêm thế?” Lý Dương Kiêu chợt lên tiếng hỏi.

“Hả?” Trì Minh Nghiêu quay đầu lại.

“Không muốn nói cũng không sao đâu.”
“Có gì mà không muốn nói chứ.” Trì Minh Nghiêu cười cười, gẩy nhẹ tàn thuốc: “Suýt chút nữa cậu ta bị Trần Thụy bỏ thuốc ở một bữa cơm nọ, tôi chỉ xem như giúp cậu ta một vố thôi.”
Lý Dương Kiêu không ngờ chỉ bằng hai câu hắn đã gạt phăng mình đi, lại truy hỏi thêm một câu: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó nữa rồi.” Trì Minh Nghiêu nói: “Tại sao em lại cảm thấy là còn sau đó nữa?”
“Cậu ta gọi anh là anh Minh Nghiêu.”
“Một cách xưng hô mà thôi, em để ý vậy hả?”
Lý Dương Kiêu bĩu môi, nói thẳng toẹt hơn: “Xem ra là cậu ta thích anh.” Sau khi nói xong, y liền cố tỏ ra bình tĩnh ho khụ một tiếng, càng giấu đầu lòi đuôi hơn.

“Vậy hả, nhưng tôi không thích cậu ta.” Trì Minh Nghiêu nhả ra một ngụm khói: “Tôi thích em.”
“…..” Lời tỏ tình quá đột ngột này khiến ruột gan Lý Dương Kiêu nhất thời rối bời, cũng không biết phải đặt ánh mắt ở đâu.

Y bất giác sờ lần bao thuốc, muốn móc ra một điếu, nhưng liếc thấy mấy cô gái cách đó không xa, lại rụt tay về.

Trì Minh Nghiêu đứng dậy, chắn trước mặt y, đưa điếu thuốc đến cạnh miệng y.

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

“Không phải em muốn hút thuốc cho bớt sợ sao?” Trì Minh Nghiêu nhìn y với ý cười hờ hững như không: “Che giúp em đó, hút đi.”
Lý Dương Kiêu nhìn trân trân hắn mấy giây rồi cụp mắt xuống.

Y hơi rướn nửa thân trên ra, ghé vào tay Trì Minh Nghiêu hút một hơi, sau đó hơi nghiêng mặt đi, nhả ra một làn khói trắng lượn lờ.


Y cảm giác được Trì Minh Nghiêu vẫn đang nhìn mình, ánh mắt đó như thể có nhiệt độ, khiến gò má y nóng lên.

Trì Minh Nghiêu vươn cánh tay còn lại ra, đưa lên gãi cằm Lý Dương Kiêu, giống như trêu chọc một chú mèo.

Lý Dương Kiêu thấy cằm hơi ngứa liền rụt cổ lại.

Cằm bị khều ngưa ngứa rồi cả trái tim cũng ngưa ngứa theo.


Cách đó không xa, đạo diễn hô một câu “Cut”, tiếp đến là một loạt tiếng bước chân và cười nói.

Lý Dương Kiêu nghiêng mặt, đúng lúc có thể nhìn thấy Diệp Thiêm đi đến.

Bước chân của cậu ta như có phần ngưng trệ, nhưng khựng lại một chút vẫn tiếp tục đi đến, sau đó cất tiếng gọi Trì Minh Nghiêu: “Anh Minh Nghiêu.”
Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn Diệp Thiêm với vẻ mặt không hề ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói: “Lâu rồi không gặp.

Lý Dương Kiêu hơi mất tự nhiên, hai người đứng trước mặt chỉ có mình y ngồi, trái lại khiến y giống như một người ngoài cuộc dư thừa.

Nhưng tự dưng đứng lên lại thành ra kì quái nên y chỉ có thể ngồi thẳng hơn một chút.

Diệp Thiêm trông có vẻ khá nhút nhát, cậu ta lại bước thêm hai bước: “Anh Minh Nghiêu, sao anh lại có thời gian đến đây thế?”
“Đến xem cậu ấy.” Cánh tay cầm thuốc là kia của Trì Minh Nghiêu vẫn đang đưa gần miệng Lý Dương Kiêu: “Hút nữa không?”
Lý Dương Kiêu ngây ra, nói: “Không hút nữa.”
Trì Minh Nghiêu thu tay về, tự hút một hơi, sau đó dụi tắt tàn thuốc.

Lý Dương Kiêu cảm thấy mình bị lấp đầy bởi một loại cảm giác hư vinh kỳ diệu, phút chốc vui vẻ không kiềm chế nổi.

Hư vinh quá rồi, thật sự hư vinh đến mức phỉ nhổ chính mình.

Nhưng vẫn vui, vui không tả xiết.

Đến xem y, xem y, xem y đó.


Diệp Thiêm cũng ngây ra, ngơ ngác nhìn hết Trì Minh Nghiêu lại nhìn đến Lý Dương Kiêu.

Trì Minh Nghiêu nhấc tay lên xem đồng hồ, nói với Lý Dương Kiêu: “Tôi phải đi rồi, chốc nữa còn có cuộc họp.”
“À, để tôi tiễn anh.” Lý Dương Kiêu đứng lên, lại liếc sang biểu cảm đần thối của Diệp Thiêm, nhất thời kìm lòng không đặng nói: “Diệp Thiêm , cậu qua chỗ tôi mà ngồi này.”
Bình thường chỉ thấy cậu ta gọi “anh Diệp”, “Chị Lâm Lâm”không ngớt, có lúc ở một bên nghe nhiều cũng cảm thấy phiền lòng.

Nhưng lúc này thấy cậu ta ngẩn tò he đứng đó, y lại chợt nhớ ra cậu ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Xem ra cậu ta thật lòng thích Trì Minh Nghiêu, Lý Dương Kiêu nghĩ.

Có lúc y cũng đồng tình với Diệp Thiêm, tuy sự đồng tình của tình địch khó tránh khỏi có phần giả tạo, nhưng quả thực là lúc đó y đã có cảm giác này.


Hai người đi đến cửa lớn, những cô gái chầu chực ở cửa nhảy nhót khẽ gọi tên y: “Lý Dương Kiêu, Lý Dương Kiêu.”
Lý Dương Kiêu quay đầu dịu dàng cười với bọn họ, khiến bọn họ bật ra những tiếng hoan hô nho nhỏ.


Có một cô gái đang ngồi đứng dậy, chạy bước nhỏ vài bước, nhét một chiếc túi vào tay y.

Lý Dương Kiêu dừng bước, cúi đầu nhìn thử, là một gói đồ ăn vặt.

“Tặng anh đó.” cô gái kia nói: “Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Trì Minh Nghiêu cũng dừng lại theo, đứng một bên nhìn y.

Lý Dương Kiêu nhận không phải, mà cũng không nhận cũng không phải, chỉ có thế lấy một gói kẹo từ trong túi đồ ăn vặt đó, rồi trả lại những thứ khác, trêu đùa nói: “Tặng nhiều thứ ăn như thế này là muốn nhìn thấy một La Tử Minh béo hả?”
Mặt cô gái kia ửng hồng trong nháy mắt, cô nói khẽ: “Lý Dương Kiêu chắc chắn anh sẽ nổi đó, cố lên.” Sau đó chạy bước nhỏ đi rồi ngồi xổm xuống.

“Chỉ tung một tấm poster mà đã hấp dẫn được nhiều vận đào hoa vậy rồi?” Khi đi xa dần, Trì Minh Nghiêu lên tiếng với giọng sâu xa.

“Đào hoa gì chứ, đều là mấy cô bé thích xem náo nhiệt thôi mà…” Lý Dương Kiêu ngại ngùng nói, sau đó nghĩ một chút lại hỏi: “Đúng rồi, thứ Ba tuần sau đoàn phim sẽ mở một cuộc họp báo với truyền thông, anh có đi không?”
Trì Minh Nghiêu đã nhận được giấy mời trước của bên tuyên truyền, hắn chắc chắc là phải đi rồi, nhưng vẫn nói: “Nếu em mong tôi đi, thì tôi đi.”
Lý Dương Kiêu cầm gói kẹo kia trong tay, nói: “Đi đi.”
Kịch bản hoàn chỉnh phải là, đây là lần đầu tiên tôi tham gia họp báo, nghe nói sẽ có rất nhiều bên truyền thông, còn có tiết mục phỏng vấn tập thể, lần đầu tiên lên sân khấu có hơi căng thẳng, nhưng nếu có anh ở dưới khán đài, tôi nghĩ mình sẽ yên tâm hơn một chút.

Nhưng Lý Dương Kiêu không nói ra, y chỉ nói, đi đi.

Trì Minh Nghiêu cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp “được”.

Trước khi lên xe hắn lại hỏi y, em cao bao nhiêu, một mét tám?
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: “Khoảng khoảng đó.”
“Chính xác tí đê.”
“Mét tám mốt.”
Trì Minh Nghiêu gật gù.

“Anh thích ăn kẹo không?” Lý Dương Kiêu giơ túi kẹo lên hỏi hắn.
Trì Minh Nghiêu cười cười bảo: “Tôi thích ăn em hơn.”

Trì Minh Nghiêu lái xe đi rồi, Lý Dương Kiêu cũng bị mặt trời chiếu cho choáng váng, trong đầu chỉ toàn là câu “Tôi thích em” kia.

Anh ấy nghiêm túc hả?
Lý Dương Kiêu phỏng đoán tâm trạng của Trì Minh Nghiêu khi nói ra câu đó rồi hồi tưởng lại vẻ mặt của hắn khi đó.

Y đặt mình vào vị trí của hắn, giống như một diễn viên dốc hết sức lực phỏng đoán nhân vật mình yêu thích.

Nhưng y phát hiện đạo hạnh trên phương diện tình cảm này của mình không đủ nên làm thế nào cũng không phân tích được tâm ý phía sau lời nói này.

Theo đuổi em là thật, nhưng thích em thì chưa chắc.


Lý Dương Kiêu đi về trường quay bắt gặp thấy Diệp Thiêm đang ngồi ở vị trí ban nãy mà mình ngồi.

Bình thường cậu ta sẽ không ngồi ngây ra ở trường quay thế này, hễ quay xong phim nói mấy câu với Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm là dẫn theo mấy người theo sau rời khỏi đoàn phim luôn.

Phó đạo diễn gần đó đang kêu các diễn viên cảnh tiếp theo chuẩn bị, quyển kịch bản Lý Dương Kiêu đặt ở chỗ ngồi bị Diệp Thiêm cầm trong tay, đành phải đi đến chỗ cậu ta.

Lần đầu tiên Diệp Thiêm gọi y là “anh Dương Kiêu”, sự ngơ ngẩn trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lúc này vẻ mặt đã khôi phục lại như bình thường.

Lý Dương Kiêu mỉm cười với cậu ta: “Cậu ăn kẹo không?”
Diệp Thiêm nhìn gói kẹo trong tay y, sự cảnh giác vụt qua trên gương mặt cậu ta bị Lý Dương Kiêu nhạy cảm bắt trọn.

“Có ạ.” Diệp Thiêm cười nói, chìa tay ra xin kẹo.

Lý Dương Kiêu bèn bóc vỏ bên ngoài ra, đặt mấy viên kẹo vào tay cậu ta.

Diệp Thiêm tỏ ra rất vui vẻ: “Cảm ơn anh Dương Kiêu.”

Cậu ta sẽ không ăn đâu, Lý Dương Kiêu nghĩ, thì ra trong lúc y định đề phòng Diệp Thiêm, Diệp Thiêm cũng đang đề phòng y.
Chẳng qua cũng có sao đâu, dù gì thì y cũng chẳng thích Diệp Thiêm.


Sắp đến lúc phim chiếu nên để dành thời gian thoải mái hơn cho phần hậu kỳ và sản xuất, tiến độ ghi hình lại bị đẩy lên một chút.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, đến đêm trước ngày diễn ra họp báo.

Lý Dương Kiêu vẫn còn căng thẳng.

Sự thật là y rất hiếm khi căng thẳng như thế này, lúc đi thử vai không căng thẳng, quay phim chính thức cũng không căng thẳng, bởi vì đó đều là sở trường của y.

Nhưng bước lên sân khấu họp báo lại có phần căng thẳng vì phải đối mặt với sự trêu chọc của MC, đối mặt với những câu hỏi được luân phiên nêu ra của truyền thông, phải kiểm tra năng lực phản xạ nhanh của y.

Không được rụt rè, cũng không được nói sai.

Buổi tối hôm đó khi quay xong, y còn đặc biệt đến nhờ Ngụy Lâm Lâm chỉ bảo, liệu có phải là họp báo sẽ phải mặc vest đứng đắn chút không.

Sau khi biết được y có phần căng thẳng Ngụy Lâm Lâm liền hết sức vui mừng: “Lúc đóng phim cậu không căng thẩng, một buổi họp báo thôi mà, có gì phải căng thẳng chứ?”
Sau khi về, Lý Dương Kiêu lôi bộ vest dưới đáy vali ra, đây là bộ y đặc biệt mua để mặc ở nghi thức khai máy của “Cao Nguyên Bên Sông” cách đây một năm, một trong số những món hàng xa xỉ ít ỏi mà y sở hữu — Tuy nó cũng chỉ được tính là đồ xa xỉ tầm thấp mà thôi.
Y lôi bộ vest ra, trải xuống giường, mới phát hiện có vài nếp gấp nhỏ do không cẩn thận đè vào.

Y cúi người sờ những nếp gấp đó, nhíu mày, sau đó ôm bộ vest lên, định sang nhờ stylist của Ngụy Lâm Lâm là giúp mình.

Nhưng vừa ôm bộ vest lên, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”.

Lý Dương Kiêu đành đặt lại bộ đồ xuống giường, lệt xệt lê đôi dép đi ra mở cửa.

Một cô gái cao ráo với mái tóc xoăn sóng lọn to và trang điểm tinh tế đứng trước cửa, nhìn thấy y mới thở phào: “Tốt quá rồi, anh là Lý Dương Kiêu phải không?”
Lý Dương Kiêu mờ mịt đáp một tiếng “Vâng”.

Cô gái kia lập tức vẫy tay với bên cạnh: “Qua đây đi, anh ấy đây nè.”
Lý Dương Kiêu nghiêng đầu nhìn thử, phía bên kia có hai người đàn ông có vóc dáng lực lưỡng cầm trên tay một chiếc túi đang đứng.

Cô gái làm việc cũng nhanh lẹ, nhận lấy túi trong tay bọn họ đưa cho Lý Dương Kiêu, giải thích rõ ràng mọi chuyện chỉ với vài ba câu: “Tôi là thư ký của sếp Trì, sếp Trì bảo tôi đến đưa anh trang phục cho buổi họp báo, vest và giày da đều trong đó cả rồi, anh đi thử đi.

Tôi sẽ chờ ở cửa, có lẽ là cũng hợp thôi, ánh mắt của sếp Trì độc lắm mà.

Còn hai vệ sĩ này Triệu Hạo và Phùng Lỗi.” Cô chỉ lần lượt từng người, “Tối nay bọn họ sẽ ở phòng trên tầng, họp báo ngày mai bọn họ sẽ lái xe chở anh đi, ở đó rất đông người, ước chừng sẽ không an toàn lắm, bọn họ sẽ bảo vệ anh.

Được rồi, đi thử đồ đi.”
Lý Dương Kiêu xách túi đi vào trong phòng, cảm thấy như đang nằm mơ.

Một bộ đồ hoàn chỉnh được trải xuống giường: một bộ vest sọc màu xanh thẫm, áo sơ mi trắng với chất liệu cực tốt, cà vạt in hoa mờ, còn có một đôi giày da đen sáng bóng.

Khiến y nhớ đến cỗ xe ngựa bí ngô, lễ phục tối và giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem.

Qua 12 giờ, những thứ này đều sẽ biến mất sao?
Qua 12 giờ, câu “tôi yêu em” kia sẽ hết hiệu lực sao?

Lý Dương Kiêu thay sang bộ trang phục mới rồi ngắm nhìn mình trong gương.

Đây đã không còn là y nữa rồi.

Người trong gương giống như một hoàng tử nhỏ sáng lấp lánh, với hai người cận vệ võ nghệ cao cường đứng trước cửa, cưỡi lên cỗ xe ngựa vàng sáng lấp lánh, hộ tống y đến dưới ánh ánh đèn mà muôn người mong ngóng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.