Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 4
Sáng hôm sau, đoàn xe ngựa hộ tống Nhiếp Chính vương Hoắc Kiện Minh lên đường sang Nhật Quang quốc. Ngồi trong xe mà Tiết Châu cứ loay hoay, lăn xăn không yên làm Kiện Minh muốn chóng mặt.
– Con không thể ngồi yên một chút được sao? Đây đâu phải lần đầu con ra khỏi vương phủ? – Hắn nhíu mày nói. Nhớ khi còn nhỏ nàng đặc biệt quậy phá. Năm nàng vừa tròn bảy tuổi, nàng đã chui qua lỗ chó trốn đi. Lại còn đem theo rất nhiều tiền của hắn mà chạy. Đến khi hắn truy tìm nàng thì mới biết giữa đường nàng gặp rất nhiều khất cái. Vậy là nàng đã đem hết mấy ngàn lượng của hắn cho họ. Đó chưa phải là chuyện to tát gì, cái kinh khủng hơn chính là khi nàng mới vỏn vẹn có mười tuổi, nàng lại một lần nữa leo tường trốn đi. Kì này hắn rút kinh nghiệm truy đuổi theo sát nàng. Nhưng khi hắn vừa tìm được nàng thì…thật sự là không biết nói như thế nào. A đầu thối kia cư nhiên giả nam trang, xung quanh là rất nhiều vị tiểu thư phú hộ trạc tuổi đang e thẹn hầu hạ. Nàng còn cư nhiên sai khiến bọn họ mua kẹo hồ lô, bánh bao, bánh quế hoa về đút cho nàng ăn. Vừa nghĩ lại chuyện cũ thôi đã khiến hắn nhức đầu.
Tiết Châu nhe răng cười:
– Cha! Vậy chúng ta định ở lại Nhật Quang quốc bao lâu?
– Chừng nào xong nhiệm vụ thì về thôi. – Hắn nhàn nhạt trả lời.
– Vậy con có thể ở đấy chơi với hoàng hậu của bọn họ không? – Tiết Châu hớn hở hỏi.
Hắn lập tức quăng cho nàng một cái ánh mắt khinh thường. Trong mắt đầy thách thức: “Con có cửa sao?”
Nàng nhăn mặt. Hừ! Cha cũng thật khinh thường nàng!
————–
Sau khi đến hoàng cung của Nhật Quang quốc, Kiện Minh liền cho nàng ra rìa mà một mình đi đến chính điện khiến cho nàng rất bức xúc, thật sự là muốn bức nút nga
~ Tiết Châu vừa đi vừa rủa. Không biết có phải là do nàng hăng say trù quẻo Kiện Minh hay không mà nàng đi lạc vào đâu cũng không biết. Nhưng lại rất may mắn cho nàng vì nơi nàng đi lạc vào chính là nơi của Tuyết Linh, Ngân Nhi và Ngọc Di vừa mới bị đám người thiên giới quần xong một trận. Thậm chí nàng còn thấy một lão tiên nhân đầu tóc bạt phơ đang cưỡi mây đi khỏi nga. Nếu nàng đoán không lầm thì đây chính là lúc bọn họ phải thành thục tiên pháp trong vòng năm tháng.
Tiết Châu kích động. Nha nha nha! Nữ chính An Tuyết Linh, Đường Ngân Nhi và Hiên Ngọc Di cũng thật giống như trong truyện. Mái tóc thật đặc biệt! Còn nữa, độ bất bình thường của ba người cũng thật giống tác giả Shizu đã miêu tả. Thật bá đạo a!!!
Trong mắt của Tiết Châu bây giờ, các nàng là đang BẮT CHÍ CHO NHAU. (Tuyết Linh: *đạp đầu Shizu* Ô hô! Tác giả, lâu ngày gặp lại ngươi có phải nhớ nắm đấm của ta không? Ngọc Di+Ngân Nhi: *xách dao ra cười* Shizu: *ôm đầu* em đính chính lại liền thưa mấy chị.)
E hèm…đó chỉ là trong mắt của Tiết Châu thôi. Thật ra là các nàng đang mệt mỏi nằm dài trên bàn đá. Miệng không ngừng than trời trách đất.
Ngân Nhi ánh mắt sắc bén nhìn qua chỗ Tiết Châu đang núp, nói:
– Ai?
Tiết Châu nuốt nước miếng. Ách…Ngân Nhi đúng thật là đáng sợ a. Nàng cũng không lén lén lút lút nữa mà bước tới gần ba người.
Ngọc Di nhíu mày hỏi:
– Ngươi là ai?
– Là người cùng ba người xuyên không qua a! – Tiết Châu mỉm cười đáp.
Tuyết Linh liền ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn nàng:
– Thật à?
– Hô hô! Bằng chứng là đây. – Tiết Châu đưa cái đồng hồ đeo tay đã cùng mình xuyên không ra trước mặt các nàng nói.
Các nàng lập tức trố mắt. Di? Có cả đồng hồ nữa?
Ngọc Di sáng mắt:
– Nga? Là đồng hồ xịn đó. Mà bây giờ là mấy giờ rồi?
– Ặc… Ha ha! Đồng hồ chỉ để làm kiểng thôi. Nó sớm đã hết pin rồi. – Tiết Châu gãi đầu nói. Nó cùng nàng xuyên qua đây đã mười năm, không khô dầu thì cũng là hết pin a.
Nhất tề các nàng đều phan cho Tiết Châu cái ánh mắt xem thường.
Các nàng làm quen với nhau, kể cho nhau nghe lí do mình xuyên qua. Nhưng thật ra chỉ có Tiết Châu biết lí do xuyên qua của mình và ba người kia chứ còn ba người nào đó đến bây giờ vẫn chưa biết. Nhưng không sao! Bí ẩn như vậy mới hấp dẫn. Vì thế Tiết Châu cũng giấu nhẹm luôn cái nguyên nhân của họ. (Shizu: Bạn nào muốn biết thêm về ba người này thì xem “Tam đại vương phi: Khuynh cung đại náo!” nha)
Các nàng cứ mãi tám cho đến khi….
– Ê! Hay ta với các ngươi đi kĩ viện đi a. – Tiết Châu hào hứng nói. Dù sao nàng cùng ba người này cũng chưa đi kĩ viện lần nào.
– Ý kiến hay! Chúng ta có cần bắt chước nữ chính, khi đi kĩ viện phải giả nam trang không? – Tuyết Linh giảo hoạt cười.
– Ta kết cách này. – Ngọc Di.
– Vậy về Ngọc Duyên Các đi. Dù sao ta cũng giấu mấy bộ nam trang của tụi mình ở đó. – Ngân Nhi gật gù nói.
Vậy là cả bốn người xuất phát đến Ngọc Duyên Các thay y phục để đi kĩ viện. (Shizu: Bốn người này level bất thường cũng không có kém nhau đâu =.=)