Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 35
Ngày hôm sau, Tiết Châu cảm thấy một trận ồn ào ngoài phòng. Nàng tức giận bật dậy, lê thân thể mệt mỏi mở toang cửa chính.
Sau một hồi để cho mắt thích ứng với ánh sáng mặt trời nàng mới giật mình. Trước cửa có không ít người qua lại. Nàng vốn thích yên tĩnh nên trong viện của nàng thường không có gia nhân nhưng lúc này đây nàng như cảm thấy trong viện của mình có ít nhất năm mươi người. Bọn họ đồng nhất mặc bộ đồ trắng, liếc mắt một cái có thể dễ dàng nhận ra đây là bộ đồ tang.
Nàng ngẩn người, nhìn bọn họ treo đồ tang lên trên tường viện. Không lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Tham kiến tiểu thư. – Tất cả gia nhân nghe vậy đều dừng tay hướng nàng hành lễ. Sỡ dĩ bọn họ không gọi nàng là quận chúa vì lúc trước nàng dặn dò bọn họ không nên gọi. Gọi như vậy sẽ khiến nàng không thoải mái, vì thế bọn họ đành chuyển cách xưng hô. Dầm dà cũng thành thói quen gọi thành tiểu thư.
– Miễn lễ, miễn lễ. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? – Tiết Châu phất phất tay, có chút không kiên nhẫn hỏi lại.
– Tiểu thư, bọn thuộc hạ đang chuẩn bị tang lễ. – Đáp án được một nô tì nhỏ giọng trả lời.
– Tang lễ? Ai chết vậy? – Tiết Châu mờ mịt. Chẳng lẽ cha nàng thăng? Không có nha! Cha nàng chỉ mới hai mươi, không thể die sớm như thế được. Hay là một người hầu mất? Uy! Nếu vậy sẽ không làm lớn như thế này a.
Suy nghĩ một vòng cuối cùng nghĩ không ra, nàng đành đưa ánh mắt về phía đám gia nô vẫn đang bảo trì trầm mặt kia. Không biết là ai nói, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập run rẩy:
– Thưa… là hoàng thượng quy tiên…
Ồ! Ra là hoàng thượng. Tâm tình vừa nới lỏng đột ngột nhảy thót lên. Nàng mới nghe cái gì? Ông nội mất?
– Ngươi nói hoàng thượng quy tiên? – Tiết Châu không dám tin nhấn mạnh lần nữa hỏi.
Không một ai dám lên tiếng, chỉ nhè nhẹ gật đầu. Điều này khiến cho thân thể nàng chấn động. Không nói hai lời lập tức chạy thẳng đến chỗ Kiện Minh.
Kiện Minh đang phân phó hạ nhân bố trí tang lễ, bỗng cảm thấy luồng gió ấp tới rồi có vật gì đó nhào vào trong ngực hắn. Hắn cảnh giác nhìn xuống, lúc nhìn thấy cục lông nhỏ ở trong lòng hắn là nàng, tâm tình hắn thả lỏng, thậm chí còn có chút cao hứng.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như con thú nhỏ bị kinh hách:
– Cha, con nghe nói ông nội đã phi thăng.
Không chút do dự gật đầu. Ánh mắt sâu thẳm quan sát nàng.
– Tại sao lại như vậy? – Nàng khó tin mở to mắt. Từ trong lòng hắn quan sát biểu hiện trên mặt hắn như không có vẻ nói dối, lúc này mới hoang mang. Không phải hai, ba tháng trước ông nội vẫn còn rất khoẻ mạnh sao?
– Tiết Châu, không sao đâu. – Kiện Minh ôm chặc nàng trấn an. Đúng vậy! Không sao đâu vì hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn.
– Cha… rốt cuộc ông nội… đã xảy ra chuyện gì?
Hắn thật sâu nhìn nàng. Trong mắt tràn đầy phức tạp cùng thống khổ. Hắn nhẹ giọng trả lời:
– Phụ hoàng ông ấy… bị bệnh hại thân nên qua đời.
Tiết Châu nhíu mày. Bị bệnh hại thân? Bệnh gì vậy? Tại sao lại đường đột như thế?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào mình. Thanh âm có chút khàn khàn của người bên cạnh như gọi mà cũng như nỉ non:
– Tiết Châu…
– Cha!? – Nàng đưa mắt nhìn. Sửng sốt. Kiện Minh đang nhìn nàng. Ánh khuôn mặt vẫn đạm mạc nhưng ánh mắt lại có… nhiệt tình? Khuôn ngực hắn phập phồng có chút nhanh.
Thanh âm từ tính của hắn lại lần nữa rót vào tai nàng: – Tại sao không mặc y phục? – Hắn cúi đầu nhìn cục nhỏ trong lòng mình, hai tay hơi dùng sức ôm chặt nàng hơn nữa. Cơ thể hai người vì vậy mà áp sát lại với nhau, ấm áp truyền qua khiến cho người ta cảm thấy có chút ám muội.
– A! Ta quên mất! – Nàng kinh ngạc nhìn bản thân mình chỉ mặc mỗi cái áo ngủ màu trắng mỏng manh. Chân còn chưa kịp mang giầy đã chạy tới đây. Tuy nàng là người hiện đại nhưng ăn mặc quá mức hở như thế này cũng là lần đầu tiên. Vì thế, mặt của mỗ nữ không tránh khỏi nhiễm một tầng sắc hồng diễm lệ.
Hắn nhìn nàng chăm chú. Nhìn thấy nàng đỏ mặt, đôi má hồng hồng khiến cho lòng hắn ngứa ngáy. Mím môi, hắn không nói hai lời trực tiếp bế nàng lên.
– A! – Tiết Châu ngạc nhiên kinh hô. Theo phản xạ ôm lấy cổ hắn. Nàng khó hiểu xen lẫn chút ngại ngùng.
– Ta đưa con về. – Kiện Minh có chút mất tự nhiên dời tầm mắt. Đôi tai đỏ lên. Hắn mới không nói mình muốn ôm nàng đâu.
—————————–
Hoàng đế băng hà. Nhân dân chịu tang bảy ngày. Quốc gia đâu đâu cũng là màu trắng ưu thương.
Tiết Châu ngồi trước quan tài nhìn chằm chằm cái hộp đen chạm trổ bằng gỗ và vàng. Nàng còn chưa gặp mặt ông lần cuối…
Lòng gắt gao co thắt lại. Mười năm ông vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng thật lòng thích ông. Cũng đã xem ông là ông nội rồi. Vậy mà lại…
Nàng đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh mình. Hắn vẫn nhìn quan tài. Khuôn mặt tuấn mĩ không chút biểu cảm gì. Chỉ có ánh mắt, nàng biết hắn đau lòng. Chỉ có ánh mắt, nàng biết hắn bất lực.
Nàng không ngu ngốc. Nàng biết trong chuyện này khó tránh khỏi có điều ẩn khuất. Vì vậy nàng không khóc! Hắn không khóc việc gì nàng phải khóc? Trong lúc cần phải mạnh mẽ mà lại rơi nước mắt thì đều là dư thừa.
Kiện Minh thấy nàng nhìn mình, khoé môi hơi nhếch lên. Bàn tay lặng lẽ nắm chặt tay nhỏ của nàng.
Bỗng nhiên phía sau có người gọi nàng nói nhỏ:
– Châu nhi, nàng ở đây cũng nửa ngày rồi. Hay là nghỉ ngơi ăn chút gì đi?
Tiết Châu khẽ nhíu mày. Giọng nói này có chút quen tai? Nàng xoay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của thái tử Thánh An quốc – hoàng thúc của nàng.
– Đa tạ đại hoàng thúc quan tâm. Tiết Châu vẫn còn chịu được. – Nàng nhu thuận từ chối. Nàng thực sự rất chán ghét cái tên thái tử này, à không! Bây giờ nên gọi gã là hoàng thượng tân nhiệm chứ nhỉ? Nhưng dù là vậy nàng cũng không muốn tiếp xúc với gã chút nào.
Thấy nàng từ chối, gã tiếp tục thuyết phục:
– Châu nhi, nén đau thương. Không nên tự làm mình hư nhược.
Tiết Châu nhíu mày. Tên này nghe không hiểu nàng nói gì sao? Đang định từ chối lần nữa, Kiện Minh bên cạnh đã chen vào:
– Tiết Châu, nên nghỉ ngơi thôi.
Hắn ôn nhu đối nàng nói. Tuy rằng trong cung thâm sâu khó lường nhưng hắn biết tân nhiệm hoàng thượng này sẽ vảo vệ nàng an toàn. Vì gã… có tình ý với nàng. Nếu đã có hậu thuẫn như vậy, hắn sẽ không để nàng phải chịu uỷ khuất nhịn đói cả một ngày.
– Cha, ngươi không đi sao? – Nàng chớp mắt nghi hoặc.
Lắc đầu. Hắn khẽ cười thúc giục:
– Nên đi thôi.
Tiết Châu thoáng do dự một chút cuối cùng nàng cũng đứng lên, theo sau Hoắc Lai Hàm rời đi. Hắc, nàng sẽ lén mang thức ăn đến cho cha a
~ Hoắc Lai Hàm ánh mắt phức tạp lướt nhìn Kiện Minh. Nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
————————
Bàn ăn rộng rãi trải dài. Trên bàn khắp nơi đều là sơn hào hải vị khiến cho anhgf cảm thất một trận hoa mắt. Hoàng thượng ngày nào cũng ăn ngon như vậy sao?
“Ọt ọt”
Cái bụng của nàng nghe mùi thức ăn bắt đầu kháng nghị. Tiết Châu mặt không đổi sắc trước ánh mắt đổ dồn của mọi người mà phi thường bình tĩnh cầm đũa lên gấp thức ăn. Nàng mới lười để ý đến bọn họ!
– Châu nhi, ăn cái này đi. Món này rất khộng tệ. – Hoắc Lai Hàm gấp cho nàng một miếng thịt. Ánh mắt ôn nhu đến độ làm cho người ta tưởng sẽ chảy nước ra luôn.
Nàng nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, lưỡng lự một lát rồi gấp lên ăn vào.
Thấy nàng ăn, gã vui như mở hội. Vì thế, dưới sự ngầm cho phép của nàng gã chuyên tâm gắp thức ăn. Gã nói, nàng ăn cơm, không khí có chút kì lạ nhưng gã không để tâm.
Bữa cơm cứ như vậy trôi qua. Tiết Châu sau khi dùng bữa xong, nàng đứng lên hướng hắn nói:
– Hoàng thượng, đa tạ ngài đã chiêu đãi. Nếu không có việc gì, Châu nhi xin cáo lui trước.
– Châu nhi, đợi ta một chút. – Hoắc Lai Hàm nhìn lướt qua đám cung nữ, thái giám. Bọn họ hiểu ý lui ra ngoài, để lại nàng và gã trong căn phòng xa hoa.
Gã tiến lên cằm tay nàng. Ánh mắt nhu tình, giọng nói cũng nhẹ tênh:
– Châu nhi, ta yêu nàng. Chọn ta có được không? Ta cam đoan sẽ cưới nàng danh chính ngôn thuận. Nàng thích cái gì ta cũng sẽ đưa cho nàng. Ta hiện tại không còn gì có thể ngăn cản nữa.
Gã thích nàng từ rất lâu rồi. Ngay từ khi nàng còn là một tiểu oa nhi nho nhỏ gã đã động lòng. Cũng giống như một món ăn. Từ lần đầu tiên ngươi ăn vào ngươi sẽ thích hương vị của nó. Sau đó sẽ tiếp tục muốn ăn. Nàng hoạt bát, nàng thông minh, nàng đáng yêu. Tất cả như một hạt mầm, lặng lẽ rơi vào lòng hắn. Nhìn nàng dần dần lớn lên, tình cảm của gã cũng lớn dần. Nếu là trước kia gã sẽ chỉ đứng nhìn nàng. Nhưng bây giờ tình cảm này đã lớn đến mức khó nhịn, thêm việc gã đã là hoàng đế của một nước. Gã thật không muốn nhìn nàng cưới người khác nữa.
Tiết Châu rùng mình. Nàng uyển chuyển rụt tay lại. Gương mặt không chút biểu tình:
– Hoàng thượng, thỉnh tự trọng. Ta và ngươi không thể nào. Ta cũng không có tâm ý gì với ngươi. Tha thứ ta mạo phạm từ chối.
Hoắc Lai Hàm mím môi. Hắn nhìn nàng chằm chằm:
– Nàng thích Kiện Minh?
Tiết Châu nhíu mày, thân thể có chút cứng đờ nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Mặt không chút biểu tình đáp:
– Không có. Nếu không còn việc gì, Châu nhi xin cáo lui.
– Ừ… – Gã ánh mắt sâu thẩm nhìn nàng rời đi. Khoé môi lại nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Hai động tác rất nhỏ của nàng khi nãy đã lọt vào mắt gã không chút thiếu sót nào. Như vậy, gã đã có thể chứng thực suy đớn của mình. Nếu như nàng đã như vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
Khẽ thở dài. Gã có chút nỉ non:
– Châu nhi… nàng sẽ sớm nhận ra…