Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 34
Sau khi thoát khỏi Yêu giới, Tiết Châu có cảm giác như mình vừa từ quỷ môn quan trở về. Thật sự doạ cho nàng choáng váng đầu óc. Thật may nàng đã sớm thông tri với Ngân Nhi, nếu không chắc bây giờ đã biến thành điểm tâm ngon bị nhai chóp chép trong miệng cự xà!
Nhất Minh và Kiện Minh đã trải qua không ít chuyện nên trấn tỉnh hơn nàng rất nhiều. Sau một màn vừa rồi, bọn hắn biết mình không nên biết quá nhiều. Có nhiều khi biết ít một chút thì càng tốt nên cũng không hỏi gì mà chỉ cúi đầu, chắp tay nói với Ngân Nhi:
– Đa tạ Ngạo Vân vương phi giúp đỡ.
Ngân Nhi khoát tay không để tâm đến bọn hắn, chỉ có đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tiết Châu. Nàng sớm cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ nghĩ lại mới thắc mắc tại sao Tiết Châu lại biết các nàng cũng là xuyên không tới ngay từ lần gặp đầu tiên? Bây giờ lại biết nàng không phải là người thường mà kéo nàng vào Yêu giới để cứu bọn họ. Nếu không phải là biết tất cả mọi chuyện, có đáng chết nàng cũng không tin Tiết Châu tự điều tra ra!
Nàng cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh không chút lưu tình như muốn xuyên thấu Tiết Châu:
– Ngươi làm sao biết được tất cả chuyện này?
Tất nhiên “tất cả chuyện này” chính là bao gồm chuyện Đường Ngân Nhi biết thần thuật, quan hệ giữ nàng và Nữ vương vạn yêu cũng như chuyện các nàng xuyên qua. Tiết Châu chỉ nhợt nhạt mỉm cười:
– Nếu ta nói… ta đọc được chuyện của các ngươi trên mạng khi chưa xuyên thì ngươi có tin không? – Nàng ngừng một chút quan sát sắc mặt của Ngân Nhi. Thấy nàng ta trong mắt loé lên tia hoài nghi cùng không tin, lập tức nhỉ giọng thêm vào: – Dạ Sang, Thạch Lâm, Đông Minh.
Đúng vậy! Người trong cuộc không cần nói nhiều. Chỉ cần chọc trúng chỗ, cho dù không muốn tin cũng phải tin. Mà những cái tên Tiết Châu mới nói ra kia chính là tên của tình lang của bọn Tuyết Linh ở kiếp trước.
Quả như dự đoán, nàng thành công thấy sắc mặt Ngân Nhi biến xanh, vàng, trắng rồi dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng:
– Ngươi biết?
Gật đầu.
– Thật sự là đọc được?
Lại gật gật.
– … Được! Vậy ngươi nói thử xem, tiếp đến ta sẽ làm thế nào? – Đường Ngân Nhi vẫn không buôn tha. Đùa sao? Chuyện của các nàng lại bị viết thành truyện. Một người có tâm lí bình thường thì làm sao chấp nhận được sự thật này!
Tiết Châu thở dài thật sâu. Người này… Đại não mạnh mẽ nhớ lại vài tình tiết trong truyện. Qua một lúc sau, nàng thành công mở miệng, kích thích thần kinh của Ngân Nhi:
– Ngươi sẽ dùng hoa biến thành một con chim rồi cho nó lên Thiên giới để mật thám.
Thân thể Đường Ngân Nhi chấn động. Đúng là nàng có ý nghĩ này…
Tiết Châu đồng tình vỗ vai nàng ta một cái:
– Người anh em, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều. Viết thành truyện thì sao? Mà không viết thành truyện thì sao? Ngươi vẫn có thể tự mình quyết định bước đi tiếp theo. Chỉ cần ngươi bảo vệ được bọn họ, sống khoái hoạt trong cuộc sống của mình thì chả có gì phải suy nghĩ cả. Đời vốn dĩ có rất nhiều thứ kì ảo rồi, không cần vì cái này mà sụp đổ. Cũng không biết chừng… ta đây cũng là đang bị viết thành truyện đi?
Đường Ngân Nhi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng rời đi. Trước khi đi, giọng nói của nàng cứ lượn lờ bên tai Tiết Châu:
– Được rồi, Võ Tắt Thở, sau này có việc gì thì đến tìm ta. Nếu có thể, ta sẽ giúp ngươi. Dù sao chúng ta cũng được tính là đồng hương.
Tiết Châu nhìn bóng lưng biến mất trong phút chốc của Ngân Nhi mỉm cười. Quyết đoán, chấp nhận, mới là bản lĩnh của người thông minh.
Hai người tên Minh mờ mịt nhìn bọn họ. Bọn nghe cái hiểu cái không. Đặc biệt là cái gì truyện. Đột nhiên bọn hắn cảm thấy Tiết Châu còn rất nhiều bí mật mà bọn họ không biết. Nhất là Kiện Minh. Hắn sống cùng nàng mười năm, làm cha chăm sóc nàng cũng gần chín năm. Nàng ở gần hắn như thế sao hắn lại thấy nàng rất xa. Thậm chí có những lúc hắn không thể nhìn thấu nàng.
Tiết Châu xoay người, phát hiện bọn hắn đang nhìn mình, nàng bèn giơ tay nói trước:
– Các người không được hỏi ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Ta chỉ có thể nói như thế này: trên thế gian này có rất nhiều điều huyễn hoặc không thể giải thích được. Biết càng ít, sống càng khoái hoạt a.
– ….
—————————–
Sau buổi tối hôm ấy, bọn người Tiết Châu tiếp tục trở về quốc gia của mình. Nhưng không khí trong xe ngựa lại hoàn toàn khác với lúc bắt đầu. Không còn vui vẻ, không còn thoải mái, chỉ còn có quỷ dị. Bởi vì, bọn họ đã nhận ra tình cảm của mình.
Kiện Minh tâm lí hỗn loạn. Hắn thích nàng!? Thích nữ nhi của mình. Người trong thiên hạ đều biết Võ Tiêt Châu – Thiên Bảo quận chúa là con gái của Nhiếp Chính vương hắn. Như vậy chính là loạn luân! Hắn còn có thể sao?…
Nhất Minh ngoài mặt hướng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ nhưng trong lòng như có gì đó gào thét, hối thúc hắn nhanh mang nàng đi. Mang nàng đi đâu đó thật xa tên hỗn đản vương gia kia! Nếu không hắn thật sự không còn một tia hy vọng…
Vậy nữ chính thì thế nào? Tiết Châu lại thập phần bình tĩnh. Nàng biết nàng thích bọn hắn. Nhưng tình yêu chưa bao giờ tồn tại hai bên cân bằng. Vì thế, nàng đã lựa chọn. Mà lựa chọn này khiến cho nàng rơi vào cấm kị…
————————–
Mất chừng một tháng để bọn họ trở về. Tất cả mọi thứ đều có vẻ bình yên nhưng lại thay đổi rất nhiều.
Kiện Minh vừa đặt chân vào phòng, ám vệ của hắn đã lặng lặng ở đằng sau quỳ xuống.
– Có chuyện gì? – Hắn xoay người. Đối diện với hắc y nhân lạnh giọng.
Hắc y nhân im lặng một hồi. Có vẻ không biết nên mở đầu như thế nào. Hơi liếc mắt về phía chủa nhân của mình, hắn nhẹ giọng, hai tay dâng lên một bức thư:
– Chủ nhân, mời xem.
Kiện Minh nhíu mày. Cầm lấy tờ giấy nhỏ rồi mở ra đọc. Đôi mắt hắn co rút, ánh mắt thoáng qua tia ngạc nhiên cùng khó tin. Sau cùng chỉ còn lại âm trầm: – Được rồi, ngươi lui đi. Tiếp tục canh chừng cẩn thận.
– Vâng. – Hắc y nhân đáp lời xong nhanh chóng biến mắt. Để lại hắn với mảnh hắc ám, lạnh lẽo trong phòng.
Kiện Minh mắt hướng xa xâm. Khoé mặt như có như không phảng phất tia đau đớn. Hắn nhẹ giọng như gọi mà cũng như thì thầm: – Phụ thân…