Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 25


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 25

– Nhanh lên nhanh lên! Đoàn xiếc kia đã đến đây rồi! – Người dân Ba Tư người chen kẻ lấn, ai nấy xô đẩy nhau để có thể nhanh chống có thể đến xem biểu diễn. Bọn họ cứ như một đàn ông đang bay tìm mật hoa trông rất náo nhiệt.
Lúc đến nơi, xung quanh sân khấu đã vây sẵn bị người ta vây kín. Trên sân khấu chính là tên hộ vệ sát thần đang mỉm cười rất tươi nói:
– Xin chào bà con. Rất vui vì hôm nay được mọi người chào đón đoàn xiếc của chúng tôi nhiệt tình như thế. Đoàn chúng tôi chỉ biểu diễn một tiếc mục. Hi vọng rằng mọi người có thể xem vui vẻ. Sau đây chính là hoa khôi của chúng tôi!
Ai nấy đều hào hứng muốn nhìn xem rốt cuộc nữ tử trong lời đồn là thần thánh phương nào. Tên hộ vệ sau khi giới thiệu xong liền bước khỏi khán đài. Thật tình… trái tim nhỏ bé mong manh của hắn bị tổn thương a. Bọn người kia căn bản đâu để hắn vào mắt. Ánh mắt của bọn họ cứ như muốn nói: “Nhanh xuống đi! Nhanh xuống đi!” vậy.
Mọi người ai nấy đều thảo luận sôi nổi nhưng khi một nữ tử và một nam nhân yêu mị bước lên, bọn họ liền ngốc lăng. A? Chẳng lẽ nữ tử thần bí là hai người này?
Kiều Thi và Nạp Đa nhìn biểu hiện biến quá trên mặt của bọn họ, khoé miệng run rẩy. Muốn cười không được muốn nhịn cũng không xong a.
Cả hai người cúi đầu bảo:
– Mọi người đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là người đánh đàn thôi.

Lúc bấy giờ tất cả người dân mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may thân bí nữ tử không phải là nam nhân a.
“Ting… tang”
Những nốt nhạc đầu tiên cất lên. Hoà thanh của đàn tranh và đàn nhị vang lên khiến cho tất cả chìm vào yên tĩnh. Trên khán đài lúc bấy giờ mới có một nữ tử nhảy giữa không trung vào trung tâm đài. Những sợi vải tung bay càng làm nàng trông như tiên nữ.
Hai hắc y nam tử đội mũ trùm ở toà khách điếm đối diện ngay từ lúc nàng bước ra đã châm chú nhìn nàng. Nữ tử ấy mặc một bộ Ba Tư, không quá mỏng cũng không quá dày. Bộ đồ này thiết kế tinh xảo, có nhiều chỗ thêm vào rất mới lạ. Đặ biết làm tôn thêm vóc dáng của thiếu nữ. Mà vị vũ nữ kia lại chọn một bộ đồ trắng viền lam, khăn che mặt cũng là màu lam nhạt làm cho người ta nhìn thấy dung nhan của nàng mờ mờ ảo ảo. Trên tay chân nàng là vô số những chiếc vòng vàng óng ánh. Thân thể uyển chuyển nhảy từng bước. Đôi tay cầm hai chiếc quạt gấp màu xanh lam. Trên chiếc quạt ấy có gắn thêm vải lụa dài cũng xanh nốt. Những vải lụa ấy cứ như làn nước trong xanh uốn lượn, bao bọc lấy nàng theo từng chuyển động.
Hai nam nhân ấy bỗng nhiên nhếch mép đoán được thân phận của vị danh vũ nữ này. Hắc y nam tử định đứng dậy thì đã bị người còn lại ngăn cản. Nam tử kia chỉ nở một nụ cười khoái trá, trên tay là cục đá nhỏ bắn về phía đôi tay đang chuyển động trên đàn nhị của Nạp Đa.
A Khắc Nhạp Đa giật mình, tiếng đá va chạm với đàn tạo nên một thanh âm hỗn tạp không khớp với khúc nhạc. Hắn khựng lại một lát rồi đưa mắt nhìn Kiều Thi và Tiết Châu như muốn hỏi ý kiến.
– Có chuyện gì vậy? – Bên dưới lại xù xì với nhau khiến cho người Nạp Đa túa đầy mồ hôi. Rõ ràng hắn đang đàn rất tốt cư nhiên lại có người muốn phá hoại!
Tiết Châu lia ánh mắt của mình cho hai người kia như ra hiệu. Nàng duy trì tư thế đứng bằng một chân khi nãy, dứt khoát mở tung hai cây quạt trên tay ra tạo thành tiếng “xoạt” trấn tĩnh bọn người phía dưới.
Nạp Đa hiểu ý tay tiếp tục đàn đàn nhị nhưng bài này khác hẳn với bài nhạc ban nãy. Khúc nhạc này nhanh lẹ như có nghìn mũi tên xé toạc không trung, dứt khoát và quyết đoán như một vị quân vương làm cho ai nấy đều ngẩn người.
Kiều Thi nhanh chóng phối hợp theo. Tiết Châu ở trên khán đài điệu múa cũng bắt đầu càng lúc càng nhanh. Nàng như một thuỷ thần đang trong cơn giận dữ, vải lụa xanh nhạt cứ như dòng nước chảy xiếc tuỳ ý nàng điều khiển. Mặc dù nói là đang trong cơn tức giận nhưng lại đẹp đến lạ kì!
Hai nam nhân ngồi trên toà khách điếm khi nãy càng xem lại càng thích. Trên khoá miệng bây giờ là nụ cười hứng thú đến kinh ngạc.
Không lâu sau, điệu múa kết thúc. Tiết Châu và hai người đánh đàn cúi chào rồi bước khỏi khán đài để lại một đám người Ba Tư vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Tên hộ vệ và vị hoàng hậu Ba Tư bắt đầu cầm một cái khay đến trước mặt từng người nở một nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng nói:

– Khách quan, thỉnh ngài.
Bấy giờ bọn họ mới giật mình, lục đục lấy bạc ra đưa cho hai người họ. Miệng tấm tắt khen không ngớt.
—————————–
Vào trong xe, Tiết Châu lập tức quăng cả hai cây quạt, mệt mỏi nằm trên giường than thở:
– Đúng thật là mệt chết ta a.
– Tiểu Châu, sau năm không gặp, không ngờ vũ đạo của nàng lại tiến bộ vượt bậc như thế. – A Khắc Nạp Đa nở một nụ cười vừa phúc hắc vừa sủng nịnh nhìn nàng đang lăn long lóc trên giường.
Tiết Châu liếc mắt nhìn hắn một cái nói:
– Vô nghĩa! Vậy rốt cuộc chừng nào ta mới có thể trở về?
– Ừm… theo ta suy đoán, chắc cũng phải ba ngày nữa. – Nạp Đa vuốt cằm đáp.

Tiết Châu dùng ánh mắt đâm chết hắn! Khốn khiếp! Vậy là nàng lại phải bị bóc lột sức lao động nữa rồi. Ô ô ô… Ông trời thật khéo chỉnh nàng.
– Thôi nào. Tiết Châu, ngươi vất vả rồi. Nhanh đi tắm tồi vào ăn cơm đi. – Kiều Thi xoa xoa những ngón tay mỏi nhừ của mình bảo. Thật ra nàng ta cũng đói lắm rồi.
– Hảo. Ta đi tắm đây. – Tiết Châu vui vẻ mỉm cười đi qua gian xe phía sau.
Nàng ngăm mình trong bồn tắm mà thoã mãn vô cùng. Ây da~ Tên hộ vệ kia cũng không phải là quá vô dụng. Hắn còn biết đun nước ấm cho nàng a. Nàng dựa vào thành bồn, đôi tay nâng những cánh hoa hồng được rải vào bồn mà đùa nghịch. Sau một buổi làm việc vất vả, không ai là không thích ngăm mình trong nước ấm. Tất nhiên Tiết Châu nàng cũng không ngoại lệ.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt nàng từ từ sụp xuống, mệt mỏi dựa vào thành bồn thiếp đi.
Bông nhiên cánh cửa sổ bị bất tung. Một bóng người từ bên ngoài nhảy vào trong. Sau khi đóng cửa cẩn thận rồi, người đó mới đưa mắt nhìn về phía nàng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.