Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 24
Tiết Châu nhếch môi, khoé miệng là nụ cười thật sâu:
– Ồ? Ta thật không dám nhận. Một nữ tử như ta làm sao có thể khiến ngài động tâm.
– Tiểu Châu nàng thật hạ thấp mình a. – Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa cũng chóng tay lên má, nghiêng đầu hứng thú nói chuyện phiếm cùng nàng.
Nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh hắn kia từ nãy đến giờ trơ mắt nhìn tướng công của mình đi nói chuyện yêu đương với người khác mà không nói được lời nào đã tức đến nước mắt vỡ đê. Nàng ta trừng mắt nhìn Tiết Châu, lại phát hiện ra viên saphire trên cổ nàng bèn kinh hô:
– Viên saphire đó không phải là viên ngọc cho hoàng hậu Ba Tư sao? – Nói rồi nàng ta ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa mà chất vấn: – Nạp Đa, chàng như vậy là có ý gì?
Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa hờ hững đáp:
– Là sáu năm trước ta đưa cho nàng ấy đấy.
– Nhưng… nhưng đó là… – Từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cảm giác như tim nàng ta bị bóp nghẹn bởi bàn tay của người nàng ta yêu nhất. Đôi chân run lên suýt nữa thì không đứng vững. Không nói hai lời, lập tức chạy đi.
– Thái tử… hoàng hậu nương nương… – Tên sát thần hộ vệ khó xử. Hắn ta không biết là nên ở lại đây hay là chạy theo bảo vệ hoàng hậu nương nương đây?
– Đi đi. – Nạp Đa nhận ra sự lúng túng của hắn liền xua xua tay bảo.
Nhận được lệnh, tên hộ vệ lập tức phóng nhanh như bay.
Căn phòng hiện giờ chỉ còn có mình Tiết Châu, Kiều Thi và Nạp Đa. Vốn không khí trong đây đã mờ mịt, Nạp Đa lại bảo Kiều Thi ra ngoài làm cho không gian giữa nàng và hắn càng ám muội. Trời ạ! Một nữ tử ở cùng phòng với một tên nam nhân có tình ý với nàng ta thì làm sao mà an toàn đây?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ xem tên thái tử này muốn gì, Nạp Đa đã tiến gần về phía nàng. Hắn nâng cằm nàng lên, gương mặt yêu mị hỏi:
– Sao thế? Nhìn nàng có vẻ khẩn trương?
Nàng cũng mỉm cười đáp lễ:
– Ngươi còn khẩn trương hơn ta.
– Nàng nói… Bây giờ ta có nên tận dụng cơ hội hay không? – Gương mặt hắn lại tiến gần nàng hơn nữa. Hơi thở ẩm ướt của cả hai trộn lẫn vào nhau trong rất ái muội!
Nàng hất tay hắn ra, nửa nằm nửa ngồi, tay khoanh trước ngực mà lạnh giọng:
– Ta không có thời gian đùa với ngươi. Ngươi có thể đưa ta trở về Thánh An quốc không?
– Muốn trở về cũng được nhưng… bây giờ thì không thể. – Hắn cũng nghiêm túc đón ánh mắt nàng.
– Vì sao?
– Vì Ba Tư giờ đây không còn là của ta nữa.
Câu nói của hắn làm cho nàng sửng sốt. Cái gì? Ba Tư bị chiếm rồi sao? Ánh mắt nàng ánh lên tia thấu rõ:
– Vậy là bị tể tướng chiếm đi?
Hắn vỗ tay như tán thưởng, mỉm cười nói:
– Đúng vậy. Cho nên ta đang bị truy đuổi. Hiện tại khắp nơi đều có lính truy nã ta, cửa biên giới cũng đã đóng. Không còn cách nào có thể ra ngoài.
Hắn nói rất bình thường. Cứ như chuyện này cùng hắn không có quan hệ. Thật khiến cho Tiết Châu hoài nghi hắn có phải là tên thái tử vừa bị quan thần cướp nước hay không a?
Nàng đảo mắt, nếu như theo lời hắn nói. Vậy thì… chẳng phải nàng sẽ không thể thoát khỏi đây sao?
– Vậy bây giờ các ngươi đang định chiếm lại Ba Tư?
A Khắc Nạp Đa cười nhẹ một cái:
– Không hề.
– ….
Thấy vẻ mặt đen thui của nàng, hắn mới nói thêm:
– Hiện tại bọn ta chỉ là đoàn xiếc thiếu tiền.
Lời này nói ra, người thông minh tức nhiên hiểu rõ. Hiện tại… cái tên yêu mị này chỉ là người sắp viêm màng túi thôi. Nếu không có đủ kinh tế thì làm sao có khả năng giành lại những gì thuộc về mình? Vì thế Tiết Châu nàng thầm nguyền rủa ông trời. Ông trời a! Tại sao đường về nhà của ta lại đầy chông gai như vậy? Ta hận ông a. Ngao ngao ngao!!!
Nàng nhìn khuôn mặt cười đến sáng lạng của A Khắc Nạo Đa mà rùng mình. Bóp trán vài cái, cuối cùng cũng mở miệng:
– Được! Thành giao.
———————————-
Nhất Minh và Kiện Minh một thân đen tuyền. Hai người nam nhân tuấn mỹ này ngồi đối diện nhau, thần sắc lạnh lùng chơi cờ vay. Trên bàn cờ chi chít màu đen trắng chứng tỏ ván cờ này vẫn bất phân thắng bại.
Lúc này, một hắn y nhân mới nom nóp lo sợ quỳ rạp dưới đất nói:
– Bẩm chủ thượng, đã biết được tung tích của quận chúa.
Vừa nghe đến lời này, thân thể hai nam nhân rõ ràng khựng một cái, quay đầu đồng thanh:
– Nói!
– Bẩm, quận chúa đang ở Ba Tư quốc. Nhưng… bọn thuộc hạ vẫn chưa tìm thấy địa điểm cụ thể… – Hắc y nhân kia run cầm cập nói.
– Vô dụng! Sao còn không mau tìm? – Nhất Minh trừng mắt nhìn hắn càng làm cho hắn run rẩy hơn.
Hắn lắp bắp:
– Bẩm… tất cả cửa biên giới đều bị đóng. Bên trong lính canh ở khắp nơi thật sự… rất khó có thể vào bên trong…
Nhất Minh tay nắm thành quyền. Một lũ vô dụng! Hắn sao lại huấn luyện ra đám phế vật này chứ?
– Chờ đã, ngươi nói cửa biên giới đã đóng kín? – Kiện Minh trầm ngâm hỏi.
– Bẩm vương gia, thật là như vậy.
– Nhất Minh, ngươi không thấy lạ sao? – Hắn đưa mắt liếc về phía Nhất Minh.
Lúc này Nhất Minh mới sực tỉnh. Nghĩ nghĩ đúng là lạ thật. Tuy hai nước không mấy hoà hảo nhưng Thánh An quốc và Ba Tư từ trước đến nay đều làm ăn qua lại với nhau. Như thế nào hôm nay lại đóng cửa biên giới?
– Ngươi có chủ ý gì? – Nhất Minh nhếch mép. Một nụ cười như tướng quân chờ đợi quân sư bày ra kế sách.
– Lại đây rồi ta nói ngươi nghe. – Kiện Minh cười cười tà mị đáp. Đôi mắt nheo lại thành hình lưỡi liềm trông vừa tuấn mỹ lại vừa phúc hắc đầy gian trá.
Vậy là tên hắc y nhân bị đuổi ra ngoài, để lại Nhiếp Chính vương và chủ thượng của hắn cứ xì xầm to nhỏ với nhau trong rất ám muội. Nhất là đôi mắt bọn gọ nhìn nhau. Chỉ nghĩ đến đó thôi thì hắn cũng đủ rùng mình. Trời! Nếu chủ thượng mà biết hắn nghĩ người là cái loại đồng luyến thì… Thôi thôi, không nghĩ nữa a.
————————-
Ba ngày sau, đột nhiên khắp Ba Tư sôi nổi bàn luận về một vấn đề. Đó chính là trong một đoàn xiếc, có một nữ tử. Nữ tử này dung mạo thần bí nhưng khi bước lên sân khấu lại làm mê mẩn lòng người. Điệu múa của nàng ta cứ như thiên tiên, bay lượn trên không trung. Cho dù khồn nhìn thấy khuôn mạt nhưng vẫn có người sẵn sàng vì nàng ta mà bỏ ra một số tiền lớn để xem!