Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 2
Tiết Châu nghe có người gọi mình bèn đi ra ngoài. Bên ngoài những nữ hầu của Khê Châu Các đang cung kính hành lễ với một đám nữ nhân màu mè hoa lá hẹ. Nhưng bọn người kia thật sự cũng rất xinh đẹp. Bọn họ đang rất tự nhiên mà ngồi vào ghế đá của nàng. Hành động này chính là không đem nàng đặt trong mắt. Cho dù là ở thế kỉ 21 hay ở cổ đại, khách đến nhà phải đợi chủ nhà mời mới có thể ngồi như vậy chứ. Có đâu mà lại tuỳ tiện như bọn người này? Nhưng Tiết Châu cũng không quan tâm. Nàng mỉm cười, hướng bọn nữ nhân kia nhún người hành lễ:
– Nữ nhi tham kiến các vị sườn phi.
Những nô tì đi sau lưng các nàng cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ:
– Tham kiến tiểu thư.
– Hừ… Thì ra cũng có biết một chút phép tắc đấy. – Một nữ nhân chỉ cỡ chừng mười tám, mười chín tuổi liếc xéo nhìn nàng nói.
– Lâm sườn phi, ý người là sao ạ? – Tiết Châu tâm tình có dấu hiệu không vui nói.
– Ây da! Chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu tiếng của bọn ta nói sao? – Tiêu sườn phi châm biếm hỏi.
Nàng cố gắng điều tiết tâm tình của mình. Ây da! Mấy bà già này chỉ mới được cha đón về trong phủ cao lắm cũng khoảng một tháng thôi đã chanh chua như vậy rồi. Nàng làm bộ mặt đáng thương hỏi:
– Tiêu sườn phi có phải hay không vì chuyện lúc sáng mà có cừu với nữ nhi?
Tiêu sườn phi nhớ lại chuyện tốt lúc sáng không thành, bị một thối nha đầu chỉ vỏn vẹn có mười lăm tuổi phá đám thật sự rất mất mặt. Mà không riêng gì nàng ta, những sườn phi ở đây đều bị nàng chọc cho tức chết. Cứ hễ bọn họ chuẩn bị được vương gia sủng hạnh thì nha đầu đáng ghét kia lại đến rình. Vì vậy hôm nay bọn họ phải tính sổ với nàng!
Hinh sườn phi vừa uống một tách trà, vừa làm ra vẻ đoan trang nói:
– Tiết Châu, ta nói…ngươi cũng thật là không có giáo dục đi? Chỉ mới có đến tuổi cặp kê ngươi liền không nhịn nổi mà lập tức muốn nhìn xem người ta làm cái loại chuyện đó?
Những nô tì khác nghe vậy nhất thời trong lòng sợ hãi. Mấy sườn phi này cũng thật to gan đi? Dám ăn nói với tiểu thư như vậy.
A hoàn tuỳ thân bên cạnh Hinh sườn phi nhỏ tiếng nhắc nhở chủ tử của mình:
– Hinh sườn phi, nàng là nữ nhi của Nhiếp Chính Vương a.
Tức thì Hinh sườn phi tán cho nàng ta một cái bạt tay:
– Nữ nhi? A đúng rồi! Ta nghe nói Tiết Châu là nữ nhi do vương gia nhặc về a.
– Ha ha! Muội cũng có nghe nói qua. Đúng là tội nghiệp nha. – Tiếng cười trêu chọc vang lên không ngừng.
Tiét Châu nắm chặt lòng bàn tay. Nếu như là ở hiện đại, nàng cũng là một đứa trẻ có cha có mẹ. Cũng là tại ông trời, nếu không nàng cũng không lưu lạc tới đây. Càng nghĩ, nàng càng nhớ gia đình của mình. Quyết tâm tìm cách trở về hiện đại càng sâu đậm.
Tuy trong lòng muốn phát tiết nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Nàng nhếch miệng cười, vô sỉ nói:
– Các sườn phi là đang đố kị Tiết Châu sao? Tiết Châu tuy nói là do cha đem về nuôi nhưng dù sao cũng là nữ nhi mà người yêu thương a. Vả lại thật sự là do cha đẻ ra Tiết Châu mà.
– Ngươi!!!! – Bọn họ đúng là bị thối nha đầu này làm cho tức chết.
Tô sườn phi nghênh mặt, đẩy khuôn ngực to ra trước mặt Tiết Châu. Đắc ú nói:
– Tiét Châu, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút. Đợi cho đến khi bọn ta mang thai thì nữ nhi như ngươi cũng chả đáng một xu a.
Tiết Châu làm bộ ngạc nhiên hỏi:
– Nga? Thật sự các vị có thể mang thai? Không phải khi bước chân vào kĩ viện, các vị đã bị cho uống thuốc hết rồi sao? Đời này còn có thể mang thai?
Câu nói của Tiết Châu nhất thời làm cho những a hoàn ở đây đều che miệng cười khẽ. Khuôn mặt của những sườn phi kia một trận xanh một trận trắng, thay đổi liên tục. Bọn họ chính là nữ tử của thanh lâu được Nhiếp Chính vương đưa về đây làm thiếp. Còn chưa đến một cái sườn phi cưới hỏi đàng hoàng nhưng mọi người trong vương phủ vẫn tôn trọng bọn họ, gọi họ một tiếng “sườn phi”.
Tiêu sườn phi khuôn mặt tức giận, bàn tay nàng ta giơ cao định hướng Tiết Châu tát xuống nhưng khi còn cách gò má nàng một chút nữ thì đã bị tiếng nói của các nha hoàn làm cho dừng lại:
– Tham kiến vương gia.
Tiêu sườn phi vội thu tay lại. Nàng ta nắm chặt tay đang giấu trong áo, cũng cung kính cùng các sườn phi khác hành lễ. Tiết Châu lè lưỡi chọc quê Tiêu sườn phi kia xong cũng chạy đến bên cạnh Kiện Minh:
– Cha! Cha đến đây có gì không?
Hắn đánh giá từ trên xuống dưới nàng một hồi. Ừm…thần sắc rất tốt. Chắc là không còn đau nữa. Hắn liếc quanh nhìn bọn thị thiếp của mình một cái rồi nói:
– Con mau vào thay y phục đi. Hoàng thượng triệu con vào cung.
Nàng cũng không nói gì mà chạy thẳng một mạch vào phòng thay đồ. Kiện Minh cũng không có ý kiến gì với hành động của nàng. Ở với nàng mười năm, tính cách nàng hắn đã quá quen rồi.
——————
Tiết Châu và Kiện Minh vào cung, hai nghời vừa đến chính điện thì từ trên cao, Hoàng thượng đương triều – Hoắc Mạnh Kha đã mừng rỡ nói:
– Châu nhi! Cuối cùng ngươi cũng đến. Nhanh sửa giúp ta cây gãi lưng.