Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 1


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 1

Một nữ tử lông mày lá liễu, đôi môi căng mộng đỏ hồng tự nhiên, làn da trắng trời sinh đang ngồi ở ngoài một gian phòng. Nàng dí sát mắt mình vào lỗ thủng nhỏ trên cửa sổ. Vừa xem nàng vừa xuýt xoa:
– Oa~ Tiêu sườn phi hảo lợi hại.
Một lát sau lại nở một nụ cười vô sỉ:
– Cha cũng thật anh dũng.
Bên trong gian phòng đó, một nam tử vô cùng tuấn mĩ, đang “chiến đấu” rất kịch tính với một mỹ nữ xinh đẹp. Hai người đang chìm đắm trong biển tình dục thì nam tử kia bỗng cứng đơ người. Trên trán có mấy cộng gân xanh đang đập rất dữ dội. Không khí nóng bỏng trong phòng cũng giảm xuống một cách chóng mặt.
Hắn bỏ mặc nữ tử dưới thân mình, túm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào rồi đẩy tung cửa sổ. Hai hàm răng nghiến kèn kẹt gằn từng chữ:
– VÕ….TIẾT….CHÂU….

Tiết Châu bị kêu trúng đích danh liền cười khan hai tiếng:
– Ha ha! Cha, sáng hảo.
Đây là Nhiếp Chính Vương – Hoắc Kiện Minh. Hắn năm nay chỉ mới hai mươi tuổi nhưng văn võ song toàn, cái nào cũng là cao thủ.
Hắn nhìn khuôn mặt ngây thơ của mà muốn lấy chân chà đạp lên đó. Nàng như thế nào lúc nào cũng thích nhìn trộm hắn ân ái với nữ nhân của mình? Nếu không phải nàng là nữ nhi của hắn, hắn đã phát tiết đem nàng chặt thành từng khúc rồi.
Tiết Châu cười cười, nàng vừa lùi ra đằng sau vừa nói:
– Cha, ta vừa nhớ ra ta còn có chuyện cần làm. A! Hôm nay ta rất bận nên cha cũng không cần tìm ta đàm đạo. Thế nhé. Ta đi đây!
Nam tử kia nắm chặt tay lại, gân xanh đập càng lúc càng dữ dội. Hắn không có ý tốt cười:
– Vậy chúng ta sẽ cùng nhau đàm đạo ngay bây giờ.
Vừa dứt lời, hắn đã phi thân túm lấy cổ áo nàng, đen thân người nàng dựa vào đầu gối hắn. Tay còn lại đánh rất mạnh vào mông nàng. Cái nào cái nấy mạnh đến nổi đều kêu “bốp bốp”.
– Ô ô ô… Cha… Ta đau quá… Aaa!!! Ô ô ô… Cha… ta không dám nữ mà… – Tiết Châu nước mắt nước mũi tèm lem vừa khóc vừa cầu xin. Thử nghĩ mà xem, hắn là một người đã luyện võ công mười hai năm rồi đó! Lực đạo hiển nhiên là không ít a.
Bọn nô tì cùng thị vệ không mấy quan tâm lắm mà cứ tiếp tục ai làm việc nấy. Chuyện này đối với bọn họ đã là chuyện như cơm bữa rồi.
Bị đánh cho tơi tả, Tiết Châu chạy một mạch về Khê Châu Các. Cha thật quá đáng! Suốt ngày cứ đánh nàng. Mông của nàng sắp nát luôn rồi đây này. Nàng tên là Võ Tiết Châu, là nhà khoa học đại tài của thế kỉ 21. Trong lần thử nghiệm cổ máy thời gian, nàng lại cư nhiên xuyên không do trục trặc kĩ thuật của máy. Xuyên không thì xuyên không nhưng cái máy khốn khiếp kia lại biến nàng thành một đứa trẻ chỉ mới có năm tuổi. Nàng đủ thảm rồi, thế mà cái máy đó lại quất một phát cho nàng bay thẳng vô giường của một tên vương gia. Hắn ta lúc đó cũng chỉ có mười tuổi nhưng rất độc ác ra lệnh đuổi một đứa trẻ tội nghiệp như nàng ra ngoài để tự sinh tự diệt. Hừ hừ, Võ Tiết Châu nàng cũng đâu phải kẻ ngốc? Vì thế nàng liền vô sỉ sống chết gọi hắn là cha. Lại trình bày ra cái lí do rất vô lí (Shizu: Dấu “[” là kể về trí nhớ của nhân vật nha mọi người.) :

[ – Ta chính là do ngươi sinh ra. Ngươi nghĩ thử mà xem xung quanh phòng người thị vệ có đầy, ta chỉ là một cái tiểu oa nhi thì có bản lĩnh đâu nửa đêm lẻn vào đây? Là do ngươi sinh ta a. Cha, chẳng lẽ cha lại nhẫn tâm bỏ nữ nhi của mình sao? – Nàng ánh mắt động nước nhìn hắn.
Bọn thị vệ thấy vậy cũng gật gù. Cảm thấy lời nàng nói rất có lí. Nhưng cái bất thường nhất chính là tiểu vương gia là nam nhân, như thế nào lại sinh ra một tiểu oa nhi năm tuổi?
Tiểu vương gia kia cũng không phải kẻ ngốc. Hắn không quan tâm tới nàng nhưng nàng rất mặt dày bám theo hắn, suốt ngày gọi hắn là cha. Qua được một tháng hắn cũng không còn ý định đuổi nàng đi nữa.]
Tuy lúc đầu, nàng và Kiện Minh rất xa cách nhưng qua mười năm sống chung một mái nhà khoảng cách đó dần dần thu hẹp. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là cảnh tượng lúc sáng!!!
Tiết Châu uất ức nằm sấp trên giường. Thật sự rất đau nha! Đến cả ngồi mà nàng cũng không ngồi được…
– Tiết Châu, ta vào nhé! – Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào. Không đợi nàng trả lời Kiện Minh đã đẩy cửa vào trong.
Tiết Châu tức giận ném chiếc gối vào hắn:
– Không thèm!! Cha ra ngoài đi.
Kiện Minh thở dài đặt lọ thuốc xuống bàn:

– Được rồi, con lát nữa nhớ sức thuốc đấy.
Kiện Minh vừa bỏ đi khỏi Khê Châu các không lâu thì bên ngoài đã có rất nhiều tiếng người la lớn:
– Võ Tiết Châu, ngươi ra đây cho ta!
– Võ Tiết Châu, ngươi mau ra đây!!
– Nếu như ngươi không ra, ta sẽ lôi ngươi ra!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.