Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 17


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 17

Tiết Châu lau lau miệng. Che lại khoé môi đang không ngừng co giật của nàng. Cũng may là “nội công” của nàng thâm hậu, sớm đã luyện đến cái loại mặt dày bá đạo rồi chứ nếu không sẽ bị lưu danh thiên cổ là nữ chính đầu tiên xuyên qua bị nghẹn nước miếng mà chết.
Lời của Lai Hàm vừa cất lên, những nữ tử bên đang không ngừng nhảy múa bên dưới đều dừng động tác. Quay đầu hướng ánh mắt phóng “lao” về phía nàng.
Tiết Châu trên trán gân đập dữ dội. Ánh mắt nàng cầu cứu quay qua nhìn Kiện Minh nhưng…
Ai đó đã hoa hoa lệ lệ bơ đẹp nàng.
Tiết Châu trong lòng thầm lấy gia phả của hắn ra mà “nhiệt tình” đạp hàng trăm lần. (Shizu: Nghe đồn trong gia phả có tỷ ấy.) Bơ nàng chứ gì? Nàng không cần. Lão nương đây sẽ tự thân vận động. Không phải chỉ là múa một khúc thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Lúc còn chưa xuyên qua nàng đã từng học múa, lúc xuyên qua cũng từng múa cho tên thái tử kia xem. Nghĩ thế, nàng liền miễn cưỡng nói:
– Vâng ạ. Vậy Châu nhi xin hiến vũ cho thái tử thúc thúc và cha. – Nói đến chữ “cha” nàng cố tình nghiến răng kèn kẹt. Ai đó vẫn như cũ cho nàng ăn bơ đẹp. Mắt nhìn hướng lên trời xanh. Gương mặt như đang nói: trời thật đẹp!
Tiết Châu bước xuống dưới, những vị trắc phi sớm đã lùi ra hai bên chừa lại sân khấu cho nàng. Nhẹ nhàng chuyển động múa điệu “Lăng Lang Vương”. Thân thể nàng mềm mại mà vẫn thể hiện được sự huy hoàng của Lăng Lang Vương. Khí chất cao quý từ người phát ra càng làm cho điệu múa trở nên vương giả, cao ngạo nhưng cũng không kém phần trầm mặc, ưu thương. Nàng nhớ lại ở thế kỉ 21, cô giáo đã từng hỏi nàng:

[ – Tiết Châu, khi múa điệu khúc Lăng Lang Vương này con nghĩ thể hiện như thế nào mới đúng?
Lúc ấy nàng cũng không hiểu rõ câu hỏi cô giáo là có ý gì. Câu trả lời không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Vì vậy nàng nói:
– Em nghĩ là phải thể hiện được khí chất vương giả, cao quý của Lăng Lang Vương.
Cô giáo lắ đầu nhìn nàng nói:
– sai rồi. Lăng Lang Vương do sự mù quáng của chính mình trên chiến trường đánh chiếm khắp nơi. Cho tới khi người vợ của ông ấy vì ông ấy mà chết, trước khi chết bà ấy đã phun máu của mình vào mặt ômg khiến ông tỉnh ra. Vì vậy khi múa điệu múa này con phải nhập tâm, biến mình thành Lăng Lang vương. Không những phải biểu hiện được khí chất vương giả, cao ngạo cùng khoáng đạt mà còn phải thể hiện được nét ưu thương, hối hận của ông ấy. Như vậy điệu múa này mới thực sự đẹp.]
Đôi mắt nàng đượm buồn, khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Ngẩng cao đầu mà múa. Trong phút chốc như trở thành người khác. Cứ như là một vị đế vương thật sự, cao cao tại thượng nhưng chất chứa muộn phiền.
Kiện Minh cầm li rượu ngọc nhìn nàng. Ánh mắt loé lên một tia biến hoá kì lạ. Sao hắn không biết nàng từ trước tới nay lại múa đẹp như thế? Nhưng điều làm hắn khó hiểu nhất chính là đôi mắt nàng rũ xuống như thật sự có rất nhiều ưu tư. Bao năm qua nàng muốn cái gì hắn cũng chiều theo, hô mưa gọi gió ở kinh thành có ai mà không biết đến con gái của Nhiếp Chính vương hắn?
Lai Hàm ở một bên ngẩng người. Trong đầu hắn đột nhiên có một suy nghĩ thoáng vụt qua “trên đờ này vương vị hoàng hậu của hắn ngoài Châu nhi ra thì còn ai xứng đáng nữa”. Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị hắn quên đi. Dù sao nàng cũng là cháu của hắn, nếu hắn cưới nàng làm thê tử thì e rằng Kiện Minh sẽ một phen náo loạn khắp hoàng cung.
Bên dưới sân khấu Tiết Châu xoay người liên tục một hồi cũng dừng lại. Bên trên truyền đến tiếng vỗ tay của Lai Hàm:
– Hảo! Hay lắm!
Tiếng vỗ tay của hắn kéo theo rất nhiều tiếng vỗ tay khác của mọi người trong lương đình.
– Thái tử thúc thúc quá khen rồi. – Tiết Châu từ từ đi về chỗ ngồi của mình. Nàng vừa tới chỗ thì đã thấy gương mặt khẽ mỉm cười của Kiện Minh trong lòng liền tức giận. Lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn rồi quay chỗ khác.

Kiện Minh nhìn hành động trẻ con của nàng mà bậy cười. Xem ra hắn lại phải tiếp tục giản hoà với nàng rồi.
– Châu nhi của ta đúng thật là bao bối a~ – Lai Hàm ôm chầm lấy nàng mà cọ cọ. Miệng không ngừng gọi nàng là “bảo bối”.
Tiết Châu hai tay nắm chặt, xoay đầu nhìn Kiện Minh. Ánh mắt như muốn hỏi: “Cha dung túng cho ta đánh hắn nhé?”
Kiện Minh nhìn cảnh này xong cũng thở dài. Đây là lần thứ n hắn dung túng cho nàng đánh thái tử rồi. Đầu hắn liền ngán ngẩm gật nhè nhẹ. Ý bảo: “Con cứ việc đánh đi.”
Có được sự đồng ý của hắn nàng liền mỉm cười đến tận mang tai. Bẻ tay răng rắc, nói:
– Thái tử thúc thúc lâu ngày khômg ăn đòn của Châu nhi nên sinh nhớ hay sao? – Vừa nói nàng vừa dùng chân không ngừng đạp vào người Lai Hàm.
– Ấy ấy ấy! Châu nhi, con bình tĩnh chút. – Lai Hàm không những không giận mà con rất bình tĩnh khuyên bảo Tiết Châu.
Mọi người trong lương đình cũng câm như hến. Chuyện này đối với bọn họ đã quá đổi bình thường. Binh thường mấy năm nay cũng thấy hoài cảnh này.

Tiết Châu càng lúc đánh càng mạnh hơn. Trong lòng không ngừng nói: “Cho ngươi chết! Dám dê ta hả?”
Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Miện Minh có lẽ đã cảm thấy tội lỗi thay ai kia nên đã kéo Tiết Châu đang không ngưngc cào cấu cắn xé thái tử ra ngoài.
Lai Hàm từ từ đứng dậy. Trên mặt hắn là một nụ cười, vỗ vỗ đầu Tiết Châu nói:
– Châu nhi thật đáng yêu.
Nói rồi hắn ta co cẳng chạy mất dép. Tiết Châu nhìn bóng lưng hắn hừ lạnh. Trong lòng thầm thề sau này nàng sẽ đánh mạnh hơn!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.