Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 11
Mặt trời lên cao, ánh sáng hắt vào khuôn mặt nàng khiến cho Tiết Châu không tài nào ngủ được nữa. Nàng cố gắng nâng mi mắt lên lại cảm thấy đầu thật coáng váng. Lúc nàng định thần lại thì đã thấy mình bị trói xung quanh như con giun rồi còn bị treo ngược trên xà ngang nữa chứ.
Di? Cái quái gì thế này? Lại nhìn xuống bên dưới, nàng lập tức muốn ngất xỉu tại chỗ. Cha mẹ ơi! Ở dưới là nguyên một bầy rắn!!! Bọn chúng màu gì cũng có. Muốn xanh có xanh, muốn đỏ có đỏ, mà con nào con nấy đều đang lâm lâm nhìn nàng. Không biết có phải do nàng bị treo ngược, máu dồn lên não nhiều quá hoá khùng hay không mà nàng như cảm thấy đám rắn kia mở hai mắt tròn xoe nhìn nàng. Trên mặt còn có khắc chữ “nhìn vào mắt anh đi bé cưng!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
– Tỉnh rồi à?
Nàng đưa ánh mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng thấy được hai bóng đen đang đứng trên xà ngang gần đó. Trên tay còn cầm một sợi dây thừng. Di? Dây thừng? Không phải là sợi dây đang giữ nàng đó chứ? Nga nga nga? Ngàn lần không nên thả nha. Nếu không nàng sẽ trở thành bữa sáng cho lũ rắn kia mất.
– Các ngươi là ai? Chúng ta không oán không thù, tại sao các ngươi lại bắt ta? – Tiết Châu nhìn chằm chằm vào hai hắc y nhân kia nói. Nàng phải kéo dài thời gian để hắn không thả dây ra. Cái cảnh này trên phim nàng thấy hoài nè. Chắc chắn hai tên này sẽ không có ý tốt mà thả nàng xuống cho rắn cắn a.
– Hắc.. Bọn ta với ngươi không có oán thù nhưng đã có người mua mạng của ngươi nên bọn ta cũng không thể làm khác được. – Một tên hắc y nhân nói.
– A? Người mua mạng ta là ai? – Tiết Châu tò mò hỏi.
– Ta không biết. Bọn ta chỉ nhận lệnh thôi. – Tên hắc y nhân còn lại nhún nhún vai nói.
– Vậy các ngươi đến từ đâu?
Bọn hắc y nhân nhìn nàng. Có vẻ như đang phân vân. Tiết Châu thấy vậy vội nói:
– Các ngươi a, dù sao ta cũng sắp chết rồi. Không nói cho ta biết được sao?
– Được rồi. Xem như cho ngươi một ân huệ. Hắc Sơn Trang.
Hắc Sơn Trang? Được! Nàng sẽ nhớ kĩ cái tên này. Nếu như hôm nay nàng có thể thoát khỏi đây, nhất định sẽ tìm đến tận đại môn của bọn chúng mà náo một bữa.
– Vậy xin hỏi, mạng của ta được trả bao nhiêu?
– … Một trăm lượng bạc. – Hắc y nhân kia nói.
– Một trăm lượng bạc???? – Tiết Châu nghiến răng nghiến lợi hỏi lại. Mạng của nàng chỉ đáng có một trăm lượng bạc thôi á? Hừ… nàng mà biết người mua mạng của mình là ai thì nàng sẽ đè xuống mà bứt sạch lông chân người đó. (Shizu: Mô Phật. Bứt gì không bứt lại đi bứt lông chân?)
– Ha ha! Mỹ nhân, ta thấy ngươi cũng được nên sẽ cho ngươi một ân huệ. Thay vì chết nhanh gọn, ta sẽ cho ngươi sống lâu thêm một chút. – Một tên hắc y nhân khác cười ha hả nói. Tay đang cầm dây thừng của hắn bắt đầu thả dây xuống một nấc. Tiết Châu hốt hoảng nói:
– Ấy ây! Vị huynh đài này. Cái gì cũng phải từ từ. Có câu “dục tốc bất đạt” a.
Bọn hắc y nhân kia vẫn không đoái hoài gì tới nàng mà cứ tiếp tục thả dây xuống.
—————–
Kiện Minh đứng bên ngoài gõ cửa phòng Tiết Châu:
– Tiết Châu, con dậy chưa?
– …. – Không ai trả lời.
– Tiết Châu. – Kiện Minh lại gõ “cốc cốc” gọi.
– … – Im lặng.
Kiện Minh trong lòng cảm thấy không ổn. Nếu như là thường ngày thì hẳn nàng sẽ trả lời hắn trong tình trạng còn ngáy ngủ nhưng sao hôm nay lại không vậy kìa?
Hắn đẩy cửa ra. Bên trong phòng, mền gối trên giường đã bị hất văng tứ tung rất bừa bộn.
Hắn đơ người tìm kiếm bóng dáng của Tiết Châu nhưng vẫn không thấy. Trong lòng hắn liền kêu không tốt. Kiện Minh gấp rút sai người đi tìm kiếm tung tích của Tiết Châu. Qua một hồi sau, cuối cùng cũng có người trở về bẩm báo:
– Vương gia, thần khi nãy vừa thấy tiểu thư bị trói ở trong một cái miếu hoang. Phía dưới toàn là rắn, bên cạnh còn có hai hắc y nhân khác.
Nghe người thuật lại tình trạng của nàng, Kiện Minh liền đứng phắt dậy:
– Mau tập hợp tất cả binh lính lại. Chúng ta xuất phát đến cái miếu hoang đó!!!
– Dạ. – Mọi người đồng thanh đáp.
Ngồi trên lưng ngựa, không hiểu sao trong lòng hắn cứ thấp thỏm không yên: “Tiết Châu, con không cần phải xảy ra chuyện gì.”