Bạn đang đọc Cha dượng – Chương 64
Người bác sĩ danh tiếng chuyên điều trị về bệnh bạch cầu bên Mỹ mà mẹ quen biết ngỏ lời muốn trị bệnh cho tôi.
Năm đó tôi được chuyển sang Stanford điều trị, hóa trị, xạ trị rồi ghép tủy, tất cả những gì có thể làm để đẩy lùi tế bào ung thư chúng tôi đều thử, đều làm.
Tôi không rõ mình sống được bao lâu nữa nhưng số lần nhìn mẹ lén khóc ngày một nhiều hơn, bác sĩ Vinh qua thăm tôi đều đều mỗi tuần, ông thì mang làn gió lạc quan đến cho tôi, nói rằng nhiều bệnh nhân ung thư máu ghép tủy thành công có thể sống mười hoặc thậm chí hai mươi năm hơn thế nữa.
Bao lâu không quan trọng, một năm rưỡi trôi qua, tôi đã suy nghĩ được nhiều chuyện đáng để mình lạc quan hơn thế.
Hai mươi tuổi, tôi là một con chim chích nhỏ hay hát dù bệnh tật nhưng vẫn yêu đời.
Nắng ở New York không gay gắt như nắng ở Sài Gòn, có những buổi sáng tôi nằm gác chân, trải người trên đám cỏ xanh rờn trong khuôn viên Stanford nhìn những khoảnh khắc đơn giản xung quanh mình trôi qua.
Cô bé Melissa kế bên phòng bệnh, em cũng mắc căn bệnh ung thư quái ác, vốn Tiếng Anh của tôi không nhiều, trò chuyện cũng chỉ hiểu được vài chi tiết nhỏ nhặt trong câu chuyện thường nhật của em và bạn bè em.
Valentine em viết một chiếc thiệp, thiệp hồng xinh đẹp với vài dòng chữ nắn nót đáng yêu, vài câu nhắn nhủ chân tình với người em thích.
“Charlie, thanks for inviting me to your birthday last week.
We had wonderful moments, right?
Cause of my sickness, I don”t know when I”ll die but I wanna talk to you the truth that…
I Like You, Charlie.
Like you forever!”
“Em không biết khi nào em chết, em chỉ muốn nói với anh rằng…em thật thích anh!”
Nghe ngây thơ và thật đáng yêu làm sao! Nhưng dòng thư đó của Melissa đã tiếp cho tôi một chút động lực đáng ngờ.
Giữa tháng sáu, tôi trở về Sài Gòn.
Chiếc xe hơi dừng lại trước nhà cũ, tôi bước xuống nhìn phía ba mẹ đang ngồi bên trong mỉm cười.
– Vào đi!
Tôi cười, gật đầu.
Chiếc xe của họ lướt đi.
Căn nhà cũ của chúng tôi không hề thay đổi, giàn hoa giấy, những khóm cỏ xanh mượt và thảm hoa xuyến chi lấm tấm đáng yêu.
Tôi bước chân chậm vào căn nhà đã quá quen thuộc.
Anh và mẹ ly hôn, chúng tôi đều bỏ lại căn nhà này nhưng dường như dưới bàn tay chăm sóc cẩn thận nào đó, nó vẫn vẹn nguyên mà có phần còn đẹp hơn trước kia nữa.
Không gian bên trong ấm cúng, mọi đồ vật không thay đổi vị trí, quen như thể tôi chỉ vừa mời rời khỏi ngày hôm qua.
Nhưng đã gần hai năm rồi, hai năm để một lời hứa có thể bị phai mờ.
“- Chú đợi con…mãi mãi đợi con…”
Giọng nói ấm áp đó luôn vang vọng trong tâm trí tôi, trong những lúc tôi đau đớn vì bệnh tật, những lúc tuyệt vọng tưởng chừng như buông xuôi.
Tôi nhận ra, quả nhiên mình chưa bao giờ từng quên đi giọng nói và ánh mắt đó, mỗi ngày, mỗi giờ đều nhớ tới như lỡ chuốc vào người loại thuốc phiện dịu dàng.
Thình lình có vòng tay ôm siết tôi từ đằng sau, mùi hương quen thuộc ấy, nhịp tim quen thuộc ấy và giọng nói anh trầm ấm mang theo biết bao nhiêu xúc động kìm nén hai năm ròng.
Anh nói:
– Chú biết con về mà…chú biết thế nào con cũng bình an về mà…
Tôi muốn quay lại nhìn, nhưng anh cứ khư khư ôm tôi từ đằng sau, anh vùi mặt lên tóc tôi, hít sâu như muốn bù đắp những nhớ nhung gay gắt hành hạ mình qua năm tháng.
Tôi cười nói:
– Chú đoán trúng !
Chúng tôi đối mặt nhau trong sự xúc động chỉ có thể bộc bạch qua đôi mắt đỏ hoe, có yêu mới có nhớ, có nhớ mới có dày vò.
Đôi trái tim đã chằng chịt vết thương, hôm nay run rẩy tìm về nhau một lần nữa để hòa cùng nhịp đập.
Anh kéo gáy tôi lại gần rồi hôn môi, nụ hôn xoa dịu nỗi trống vắng bất an trong hai năm dài chật vật.
Nước mắt anh tuôn xuống thành dòng, bò xuống đôi môi đang cùng tôi quấn quýt, vị mặn, vị chát đắng của đau thương nhưng nhiều hơn vẫn là ngọt ngào xúc động của tình yêu sau thời gian dài tìm lại.
Anh nâng mặt tôi bằng đôi bàn tay run rẩy, nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn đồ vật quý báu nhất đời mà mình vừa tìm lại, trầm thấp, dịu dàng và vẫn là ngữ điệu của con bọ Hercules nhã nhặn mà tôi yêu cả đời này, anh nói:
– Hai năm…hai năm, cái hai năm địa ngục này…suốt đời chú không muốn trải nghiệm nữa.
Ở đây toàn hình bóng của con, Đình…con biết không…chú nhận ra, quả thật thiếu con…chú không có định nghĩa của sống nữa.
Con là tất cả của chú, là máu trong tim của chú…
– Con yêu chú!
Một câu ngắn gọn, tôi thành công làm anh nấc lên, ánh mắt anh tràn ra hạnh phúc và vô vàn yêu thương khắc khoải.
Anh lại cúi xuống ngậm lấy môi của tôi, tiếng mút hổ thẹn vang lên nhưng bấy giờ không ai còn để ý nữa.
Tôi ôm anh, trao cho anh linh hồn tuổi hai mươi vẹn trọn.
Chúng tôi ôm nhau, say đắm, tha thiết mặc kệ ngày mai sẽ ra sao.
_______
yêu nhau đến tận cùng, để rồi khi nhận ra mất đi rồi ta mới thấy trân quý chúng hơn- chanhh ^^.