Bạn đang đọc Cha dượng – Chương 63
Tất Phương chết.
Trước đó tôi thấy gã nằm trên băng ca được người ta đẩy vào phòng cấp cứu, dì Tú Phương thẫn thờ, một nửa dửng dưng rồi một nửa thương xót dâng lên trong đôi mắt đỏ hoe.
Sau đó không lâu…Bách Tiệp tháo khẩu trang bước ra khỏi phòng bệnh.
Đứng từ xa, tôi thấy anh như cái xác chết không hồn, ánh mắt rời rạc như kẻ lơ lửng chín tầng mây, mặc cho cô Hà đánh, cô đánh vào ngực anh thùm thụp không biết bao nhiêu lần, cô khổ sở ngất lên ngất xuống, cô gào lên với anh:
– Anh gϊếŧ chồng tôi…anh hại chết chồng tôi rồi, đồ ác độc…anh là đồ ác quỷ không tim…anh nói gì với ảnh? Hôm đó anh tới nói gì với ảnh hả??? Đinh Bách Tiệp, anh nói đi…đồ gϊếŧ người!!!!
Cái gã từng nhiễm bẩn linh hồn tôi bấy giờ đã nằm im dưới một lớp chăn trắng lạnh toát, không còn thở, không còn động đậy gì được nữa và cơ thể đã dần thối rữa.
Người ta nói gã uống thuốc ngủ tự sát, y hệt tôi!
Tôi nói gã y hệt tôi lần đó, không sai chút nào.
Nốc một lọ thuốc ngủ hai chục viên rồi nằm trên giường đợi anh, nhưng…ít ra tôi còn may hơn gã nhiều, tôi nhắn tin, anh như cơn gió bay về liền nhưng gã đàn ông kém may kia không phải là tôi, gã không may như tôi vì anh đã không đến.
Tôi ôm cô Hà ngồi ngoài ghế nhà xác, cô gục vào vai tôi khóc nức nở, cô nói mặc dù Tất Phương không phải là người chồng tốt nhưng gã từng là người tốt, cô nói Tất Phương năm đó là một người con trai hiền lành có đôi mắt sáng và thông minh, một chút lém lỉnh, một chút ngông nghênh mà dễ mến.
Tôi nhìn vào căn phòng lạnh toát, nhìn một người đàn ông nằm trên giường phủ chăn trắng quá đầu và một người đàn ông khác ngồi cong người trong góc nức nở khóc, gần mà xa, xa mà gần, hai người âm dương trái biệt.
Chuyện kể từ rất lâu có đôi bạn thân, người con trai này dành hết tình yêu, tuổi thanh xuân, dành tất cả của bản thân để yêu người con trai kia.
Nhưng đáng tiếc gã ta không nhận lại được gì ngoài sự dối trá và phản bội.
Hẹn, thất hứa, bị gia đình bắt về, đánh, chửi rủa, bị cha mẹ từ, đuổi đi…nhưng gã ta không bỏ cuộc, vì gã ta yêu anh nhiều quá, yêu mù quáng, vì anh vốn là loại thuốc phiện độc hại.
Thuốc phiện đương nhiên làm người ta say mê không dứt được nhưng nó lại là loại thuốc quái ác.
Đến tận ngày Tất Phương bị chính loại thuốc phiện đó bào cạn sinh lực, gã mới chợt phát giác…vì sao phải yêu?
Đau đớn, phẫn nộ, thù hận tích tụ vì tình yêu cho đi mãi không được bồi đắp.
Anh chọn sự nghiệp, anh chọn một cuộc sống đầm ấm với người phụ nữ hơn mình tận mười tuổi và dưới nách còn một cục nợ còn hơn là ở bên cạnh người bạn thân của mình rồi mang cái tội danh đồng tính.
Anh chẳng biết tình yêu là thứ gì, anh dịu dàng nhưng anh cũng nhẫn tâm, cuộc sống của anh là phép tính đơn giản và anh hài lòng với tất cả quyết định của mình.
Cho tới khi anh chợt nhận ra dần có thứ cảm xúc khó kiểm soát gì đó hình thành mà mình dành cho con trai bé bỏng của vợ.
Tất Phương không cam lòng, mười mấy năm trời dằn vặt trong tình yêu, hận thù nuôi lớn con dã thú trong tâm hồn gã ngày một lớn, con dã thú trưởng thành và bắt gã phải đi tìm món mồi ngon miệng chính là sự trả thù.
Gã không thể trực tiếp trả thù người mình yêu, nên gã quyết định trả thù lên người con trai đang nắm giữ trọn tâm tư của người mình yêu.
Quá hoàn hảo! Trả thù hoàn hảo, nhưng sự đắc ý nhất thời không cứu được một tâm hồn mười mấy năm đã ruỗng mục.
Sự sống, cái chết mỏng manh trong ranh giới là một giây suy nghĩ.
Cô Hà nức nở gục trên vai tôi, thì thào bằng cái giọng khàn cực độ.
– Cô biết không thể trách anh Tiệp, nhưng…Vân Đình…mọi chuyện từ đầu cũng do ảnh thôi…Mọi người chúng ta ai cũng bị tổn thương hết, Tất Phương làm chuyện đó với con là sai trái, nhưng…ảnh…ảnh mới là người đáng thương nhất.
Nay ảnh cũng mất rồi, cô Hà với tư cách là vợ ảnh…hi vọng con bỏ qua…cho ảnh được thanh thản một chút…
Tôi ôm cô, không có nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo cái dáng vẻ ảm đạm của anh trong phòng xác.
Tôi nợ anh những yêu thương chiều chuộng trong tám năm liền, anh nợ Tất Phương câu xin lỗi, coi như tôi thay anh trả cho gã, ân oán, hận thù gì đó cho qua hết.
Nhưng tôi cũng bằng lòng với câu nói của cô Hà, trong chuyện này, trong tất cả mọi người…Tất Phương vẫn đáng thương nhất, ai yêu nhiều thì người đó khổ nhiều.
Gã yêu một đời, khổ hết một đời, tới chết còn không nhận về được gì, cái đó không gọi đáng thương thì gọi là gì?
Tôi mơ mơ hồ hồ nhớ về cái đêm địa ngục lúc tôi ở nhà Tất Phương, lúc tôi bị gã cưỡng bức, gã nhìn tôi nhưng lại mắng anh thật nhiều, có lúc tôi còn thấy mắt gã đỏ chạch lên, ánh mắt bi thương, loạn trí và không cam tâm đó khiến tôi ám ảnh mãi về sau này.
Dường như, tôi dần dần có thể nhớ lại…
“Anh là đồ cặn bã, đồ khốn nạn, anh nhất định phải chịu báo ứng…”
“Tôi sẽ khiến anh khổ sở, sống không bằng chết!”
“Đinh Bách Tiệp, tôi nguyền rủa anh suốt đời.
Là ma cũng bám theo anh, ám anh!”
“Đinh Bách Tiệp…sao anh yêu nó, không yêu tôi…”
Tôi nghĩ, cuộc đời Tất Phương ngắn gọn bao hàm trong câu hát:
“Mai đây ta sẽ chết
Bao đua chen cũng hết
Cuộc đời còn in vết
Xót xa một kiếp người
Bao đêm thâu nuối tiếc
Yêu anh cho hết kiếp
Chờ hoài cho nuối tiếc
Cho héo quạnh kiếp người”
Yêu nhiều, thì khổ nhiều!
Tôi thơ thẩn nhìn anh từ phòng xác đi ra, vừa đó cô Hà thút thít bước vào trong, anh bắt thấy tôi ngồi ở ghế chờ, giống như cơn gió ập tới anh ôm chầm lấy, siết tôi vào ngực rộng ấm mình.
Giọng anh vừa khàn vừa run:
– Đình…Đình…Chú chỉ còn mình con, con không thể bỏ rơi chú…chú không chịu đựng được nữa…cứ nghĩ sẽ mất con, tim chú cũng muốn ngừng đập theo…chú không thể mất con được, Đình…
Tôi vỗ lên bờ vai đang run rẩy của anh, trấn an nói:
– Con có đi đâu đâu! Bác sĩ Vỹ nói bệnh của con vẫn đang kiểm soát được.
Chú không cần lo nhiều đâu!
– Đình…chúng ta đi gặp ba mẹ, người nhà con để nói với họ chấp nhận.
Chú yêu con, Đình…yêu duy nhất một mình con thôi, chúng ta sẽ ở cạnh nhau từ nay về sau…được không?
Nhìn đôi mắt đã đỏ quạch của anh, nhìn gương mặt dần trở nên hốc hác của anh mà đau lòng.
Ông trời quả nhiên không loại trừ ai cả, ông luôn có cách trừng trị từng người chúng tôi, để chúng tôi phải sống trong khổ sở, sợ hãi và dằn vặt đến thế này.
Tôi đưa tay vuốt mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào ngũ quan đã quá quen thuộc thậm chí có thể nói là khắc sâu vào tận tim cả kiếp không bao giờ lu mờ.
Tôi thiết tha nhìn anh, nói:
– Chú Tiệp…ông trời đang tìm mọi cách để ngăn chúng ta tái diễn sai lầm, chúng ta không nên như vậy nữa.
Chú về với Thiên Di đi, con cùng gia đình mình sống tốt…dù sao tám năm ở cùng chú…vẫn là quãng thời gian mà con không bao giờ quên được, tình yêu của chú…con hiểu được, con không bao giờ quên.
Ánh mắt anh tràn ngập bi thương, bi thương tới mức khiến tôi không cầm được nước mắt, anh run rẩy nói:
– Chú với cô ta chấm dứt rồi, chấm dứt sạch sẽ…không còn vướng bận gì nhau nữa.
Bây giờ chú chỉ muốn con, Đình…không phải quan hệ chú cháu, chú muốn làm người yêu chân chính của con…được ở cạnh, chăm sóc con…xin con…cho chú cơ hội…
– Chú Tiệp…không được đâu, chú đừng như vậy…
Tôi nén tiếng nức nở của mình.
Tôi không còn tự tin để cùng anh hứa hẹn gì nữa, bệnh tình của tôi, tôi biết rõ…có thể kéo dài bao lâu nữa? Vài ngày, vài tháng hay vài năm, đến lúc đó anh ra sao? Từ đầu tới cuối anh luôn là người chứng kiến người thân mình lần lượt qua đời, ba mẹ anh gặp tai nạn, bạn thân nhất của anh bây giờ cũng chết rồi, còn tôi…tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ vì mất đi tôi thêm nữa, lần này thứ gì níu giữ để anh không gục ngã?
Tốt nhất vẫn nên tách xa, tôi và anh…hi vọng thời gian có thể xoa dịu đi, xóa nhòa những kỷ niệm đã vô cùng sâu sắc.
Anh vô thức bấu chặt cánh tay tôi, khẩn thiết nhìn tôi nói:
– Đình, đừng như vậy…chú cần con…chú cần con…không có con, chú sống làm sao đây, hả? Chú không tưởng tượng được cảnh đó đâu Đình.
Hay là chúng ta bỏ trốn đi? Chú dẫn con qua nước ngoài trị bệnh, chúng ta ở bên đó bắt đầu cuộc sống mới, được không?
Cái giọng dường như rất hưng phấn khi anh nói “bắt đầu cuộc sống mới” làm tôi nghẹn chua xót ở cổ họng.
Tôi quay đầu, không dám nhìn vào ánh mắt thiết tha của anh lần nào nữa vì tôi sợ mình sẽ lung lay, tôi sợ mình đột nhiên ôm chầm lấy anh nói: “Ừm, con theo chú, sống một cuộc sống mới…”
Nhưng đương nhiên, tôi không còn đủ mạnh mẽ để làm vậy nữa.
Tôi hất tay anh ra, nén run rẩy nói:
– Con không muốn.
Cuộc sống của con…là với gia đình mình…
– Đình…chú sai rồi, mọi thứ chú làm đều sai hết…sao con không chịu tha thứ cho chú…Đình, chú yêu con bao nhiêu con không biết sao, Đình…? Chú sẽ đợi con…mãi đợi con…
Anh nức nở sau những bước chân của tôi tuyệt tình.
Mẹ đứng đằng trước, như một chỗ dựa vững chắc nơi mà tôi có thể tựa vào vì bước chân tôi đau quá, đau đến đi không nổi, đau tới mức rớt nước mắt.
Bỏ lại anh từ rất xa, tôi đi về phía mẹ, mẹ ôm chầm lấy tôi, thủ thỉ qua tai tôi nói:
– Con trai, buồn thì khóc…đừng nhịn như vậy…
Tôi siết lấy bà, tiếng nấc não nề từ cổ họng ùa ra vang vọng cả hành lang dài vắng lặng.
Anh từng nói, có một loại tình cảm mà nó không thuộc về tình yêu hay tình thân, nó lấp lửng, nhưng hạnh phúc và cả đau đớn nó mang lại hơn bất kì thứ tình cảm gì người khác có, bởi vì…nắm nó không được, buông nó cũng không xong…Tôi hiểu được chứ, vì tôi đối với anh chính xác là loại tình cảm đó.
Nắm không được, buông không xong….