Đọc truyện Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu – Chương 4: Cường hào chúng ta kết bạn đi
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Bao nhiêu người bị đánh ngã xuống vách núi đen rồi hả?
Những lời này của đại thần, là hỏi bạn bè thân thiết của anh ta.
【 Trước mặt 】 Nước Biếc Lượn Quanh Thanh Sơn: Vừa đúng 10 người.
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Được lắm.
Hạ Thiên Vũ sững sờ, đầu của thằng nhãi này bị cửa kẹp hay sao, người của mình té chết, anh ta còn nói được.
Nhưng Đêm đại thần lại nói tiếp một câu, Hạ Thiên Vũ lại không thể nào cười nổi nữa.
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Cô nhảy núi một trăm lần, hoàn trả gấp mười lần!
Đêm đại thần anh muốn lừa bịp như vậy? Luôn luôn làm cho người ta vui mừng vô ích một lúc!
Lúc này Hạ Thiên Vũ rất hận vị đại thần này!
Vậy mà, tiếp theo đó Đêm Diệc Hàn lại đánh một hàng chữ!
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Sau khi chết trở về thành, lại chạy đến đây, không cho dùng Truyền Tống Phù!
Lần này Hạ Thiên Vũ thật sự là nước mắt rơi đầy mặt, từ khi sống lại lại chạy đến đây không phải mệt muốn chết sao, có người chơi như vậy sao?
Không được, phải nghĩ cách đối phó, dù sao ầm ĩ với đại thần cũng được mà!
Vì vậy, cô lại vô liêm sỉ gõ chữ một lần nữa.
【 Trước mặt 】 Trong mộng Tầm Hoan: Đại thần, xem ra chúng ta phải PK mới phân thắng bại, anh tạm tha cho cô gái nhỏ này đi?
Nếu như ngay lập tức giết chết đại thần cũng coi là PK, vậy bọn họ đúng là đã PK.
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Cô còn nhớ rõ chúng ta đã PK sao?
Hạ Thiên Vũ lại im lặng một lần nữa rồi.
Giống như nếu nói PK chẳng qua chính là cô lấy chiến thuật bỉ ổi không cẩn thận giết đại thần ở trạng thái tạm nghỉ ngơi.
Lập tức, vẻ mặt của cô đưa đám, tiếp theo đánh tiếp chữ.
【 Trước mặt 】 Trong Mộng Tầm Hoan: Nếu như tôi không nhảy xuống núi thì sao?
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Vậy thì cũng không biết cô sẽ bị vây xem bao nhiêu lần. . . . .
Tôi XXX! Uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi!
Kênh trước mặt, đoàn người bạn bè thân thiết của đại thần tiếp tục sôi nổi.
【 Trước mặt 】 Nước Biếc Lượn Quanh Thanh Sơn: Ha ha ha, cười đến đau bụng, tôi không được. . . . . .
【 Trước mặt 】 Lộ Nhân Giáp: Tôi cũng không nhịn được muốn nói chuyện rồi, lão đại thật oai phong! ( đỉnh )
【 Trước mặt 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Cô quá kiêu ngạo, lão đại thay chúng ta báo thù, ha ha ha. . . . . . ( hài lòng )
Lúc ấy cường hào Khí Vũ Hiên Ngang ngã xuống vách núi, lúc này bò chạy tới, sau lưng còn mấy người đi theo.
Hạ Thiên Vũ nhìn trên đầu mình quấn quanh vẫn không có tản đi, trong lòng rất buồn bực.
Không được, không thể ngồi chờ chết, không thể cho bọn bọ ức hiếp như vậy, hay là đi gọi người giúp đỡ!
Cô vừa nghĩ tới, vừa bi thương phẫn nộ mở ra kênh quốc gia, tính toán tố cáo đại thần.
【 Thế giới 】( yến ) Trong Mộng Tầm Hoan: Đại thần không phải là người! ( mắng )
Khi nhìn thấy mình đánh ra chữ đó thì Hạ Thiên Vũ chấn động, không phải là quốc gia sao? Tại sao lại là thế giới chứ!
Nhìn lại lần nữa, thật sự là kênh thế giới! Hóa ra mình quá kích động mở nhầm kênh thế giới!
Lần này chơi lớn rồi, tất cả mọi người trong server đều nhìn thấy cô tức giận và bi thương rồi.
【 Thế giới 】( yến ) Điềm Điềm Mưa Bụi: Tiểu Hoan, bị động kinh hả? ( kinh hãi )
【 Thế giới 】( yến ) Đóa Bảo: Tiểu Hoan cô ở đâu? Tại sao lại mắng đại thần như vậy? Tại sao cô mắng đại thần như vậy? ( buồn bực )
【 Thế giới 】( đêm ) Khí Vũ Hiên Ngang: Tiểu Nhân yêu đang bị lão đại của chúng ta dạy dỗ ! ( hài lòng )
Hạ Thiên Vũ vội mở kênh quốc gia ra, bi thương và phẫn nộ tố cáo.
【 Quốc gia 】 Trong Mộng Tầm Hoan: ( khổ sở ) Tôi bị Nhất Dạ Thành bao vây ở dốc núi Ma Thiên Nhai, họ Đêm ép tôi nhảy xuống núi.
【 Quốc gia 】 Điềm Điềm Mưa Bụi: Vậy thì nhảy đi! Nhảy xong trở về thành, không chơi với bọn họ là được!
【 Quốc gia 】 Trong Mộng Tầm Hoan: ( phát điên ) Sau khi trở về thành lại nhảy tiếp, một trăm lần. . . . . . Ngày hôm nay nhảy không xong thì không có cách nào để vượt qua cuộc sống này. . . . .
【 Quốc gia 】 Đóa Bảo: ( kinh hãi )
【 Quốc Gia 】 Say Tây Phong: ( kinh hãi )
【 Quốc gia 】 Điềm Điềm Mưa Bụi: ( kinh hãi )
【 Quốc gia 】 Đóa Bảo: Chúng tôi đi giúp cô, nhưng mà không có Chiếc Nhẫn ở đây, tôi theo Tây Phong và Tiểu Vũ đi giúp cô!
【 Quốc gia 】 Say Tây Phong: Thành lập đội.
【 Quốc gia 】 Điềm Điềm Mưa Bụi: Chờ tôi một chút, tôi cũng đi.
Chỉ là, được rồi, lúc cô cần giúp đỡ, hay là có người đến giúp cô, rất tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Vậy mà tâm tình vừa mới tốt hơn lúc một chút, chỉ thấy kênh trước mặt bay ra một câu nói của đại thần. . . . .
【 Trước mặt 】 Đêm Diệc Hàn: Cô ở đây kêu người đến chịu chết chung hả?
Chợt Hạ Thiên Vũ cảm thấy sấm sét đánh tới, đại thần cứng rắn dập tắt hi vọng của cô một lần nữa.
Chợt cô cảm thấy uất ức, bất đắc dĩ cấp thiết đến kênh quốc gia ai oán viết chữ, khuyên bọn họ không nên đến.
Ai, cô gây ra chuyện lừa bịp này, một mình cô chết là đủ rồi, cũng không cần chôn sống cùng mọi người. . . . . .
Nhưng mà đám người trên kênh trước mặt kích động lại không hiểu rõ ý của cô, cô vẫn bị quấn quanh như cũ.
Hạ Thiên Vũ vô cùng buồn bực, thật muốn nhảy núi một trăm lần? Mới không cần, cô lại không có bệnh!
Nhưng mà, nhất định là muốn nói như vậy, nếu không thì đây vẫn bị quấn quanh?
Có thể tránh nhất thời là nhất thời đi! Trước dụ dỗ tốt tôn đại thần này mới là trọng điểm!
【 Trước mặt 】 Trong Mộng Tầm Hoan: Chớ quấn quanh, chị sẽ nhảy núi, chị nhảy là được chứ gì?
Tâm tình phiền não, lời nói ra tự nhiên cũng mang theo mấy phần phiền não. . . . . .
【 Trước mặt 】 Nước Biếc Lượn Quanh Thanh Sơn: Phốc, đừng có không tình nguyện như vậy! ( cười trộm )
【 Trước mặt 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Đồ Nhân yêu, nhanh đi nhảy nhanh đi nhảy!
Hạ Thiên Vũ mắt trợn trắng, đợi đến trên đầu không có trạng thái quấn quanh nữa, lúc này mới bất đắc dĩ đi tới bên cạnh vách núi.
Không phải nhảy núi sao? Nhảy là được!
Chỉ có điều nhảy mấy lần, chị tự mình quyết định!
【 Trước mặt 】 Trong Mộng Tầm Hoan: Ăn được uống được là tốt, chị không theo cùng, gặp lại! ( bái bai )
Cô hả hê đánh chữ xong, tung người nhảy một cái.
Chỉ là, sau khi sống lại cô trực tiếp đi thủ đô nước Yến, ai mà muốn đi nhảy núi một trăm lần chứ!
Sau đó, ngày ngày bạn bè thân thiết của cô bị đại thần vây quanh, tất cả rối rắm bất đắc dĩ, mặc dù cô không tiếp tục gặp qua đại thần, nhưng mà, lại bởi vì đại thần mà cô liên tục nhận lấy đau khổ, vì vậy, cô đối với Đêm đại thần, chỉ thêm hận mà thôi!
Đúng lúc, trong thời gian này trong lòng luôn phiền muộn, chị gái gọi một cuộc điện thoại đòi mạng tới, muốn cô lập tức về nhà! Cô định đến xin phép thầy hướng dẫn, về với ông bà hơn mười ngày, vừa đúng lúc buông thả chuyện trong trò chơi, đâu biết rằng lại xảy ra biến cố như vậy.
Không hiểu tại sao cô lại trở thành Tiểu Tam và nội gian, còn phải nuốt hình răng cưa vào trong bụng, tìm người biết chuyện đều tìm không thấy, thật buồn bực!
Không được, chuyện này cô nhất định phải điều tra ra manh mối!
Tại sao có thể khiến ID Trong Mộng Tầm Hoan bị chết không rõ ràng như thế?
Nhưng mà, bây giờ Trong Mộng Tầm Hoan không có gì cả, hoàn toàn không có nhà ở, có thể làm sao đây?
Có!
Trong Mộng Tầm Hoan không thể dùng, nhưng mà, Quân Mạc Vũ có thể sử dụng!
Chợt cô nhớ tới chuyện này, tâm tình chuyển biến tốt hơn, với lại, trước mắt không phải vừa vặn có thể lợi dụng một đối tượng sao!
Mặc dù Khí Vũ Hiên Ngang cường hào này không đáng tin, nhưng lão đại phúc hắc tương đối đáng tin, nếu như qua cường hào có thể làm quen với Đêm đại thần, không phải là rửa sạch oan khúc trước mắt sao?
Nghĩ tới đây, vì vậy, Hạ Thiên Vũ nói một câu với cường hào như vậy.
Quân Mạc Vũ: Cường hào, chúng ta làm bạn đi!
Hình như Cường hào đoán chừng bị giật mình, mới vừa rồi vẫn còn thao thao bất tuyệt nói chuyện không ngừng, nhưng bây giờ lại không có phản ứng, cũng không nói được một chữ.
Hạ Thiên Vũ im lặng, cường hào này, cũng quá chịu không được mà bị hù dọa đi!
Đang lúc cô suy tính có nên biến thành người khác quyến rũ, thì cường hào yên lặng đánh chữ rồi.
【 Khách hàng 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Cô Quân nói thật sao? Muốn làm bạn với tôi? ( sắc mimi ) oa oa oa, vậy sau này mua đồ có phải không cần dự tính hay không? Có phải đồ tốt gì cũng sẽ để lại cho tôi hay không?
Khóe miệng Hạ Thiên Vũ giật giật, được rồi, cô biết rõ câu trả lời sẽ như thế nào.
Quân Mạc Vũ: . . . . . . Coi như tôi chưa nói, thôi.
Sau khi cô vừa thoát khỏi ID “Quân Mạc Vũ”, thì điện thoại di động vang lên.
Cô lấy di động, thuận thế dựa vào sau lưng trên ghế sa lon, nhấn nghe.
“Cậu về đến nhà chưa? Nhanh tới đây đưa Lolita của cậu về nhà đi, nóc nhà đều bị con nhóc làm vỡ tung rồi. . . . .” Điện thoại di động vừa thông, đối phương đã liên tiếp trách móc, ngay sau đó là âm thanh lăn qua lăn lại của Lolita.
Hạ Thiên Vũ không nhịn được cười khẽ: “Là ai nói, cậu cứ về nhà đi, mình nuôi con gái giúp cậu. . . . .”
“Mình sai rồi được không? Một tuần qua Lolita luôn hỏi mình mấy ngàn lần, tại sao mẹ còn chưa tới đón con. . . . . Mình hoàn toàn bị con bé ghét bỏ . . . .” Đối phương bày tỏ bất đắc dĩ.
“Uổng công cậu chính là một Legally Blonde, thậm chí ngay cả con gái của mình cũng không chăm sóc được, làm sao mà cậu có thể chinh phục toàn thế giới được!” Hạ Thiên Vũ giống như than thở.
“Cậu gài hàng, nếu không thì. . . . . .” Lời nói đối phương còn chưa nói xong, chợt truyền đến tiếng thét chói tai của Lolita.
“À? Hoan Hoan thế nào. . . . . .” Hạ Thiên Vũ nhướng mày, vội vàng hỏi: “A lô? Y Y?”
Chỉ là, cô lại không có nghe được đoạn sau, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, chợt cuộc trò chuyện bị cắt ngang.
Hạ Thiên Vũ nhất thời ruột gan rối bời, vội vàng đứng dậy, cầm cái chìa khóa, vội vàng ra cửa. . . . . .
—— Lời ngoài mặt ——
Ngoại trừ 【 thế giới 】kênh bên ngoài, 【 trước mặt 】【 đội ngũ 】【 bang phái 】【 quốc gia 】 chờ kênh nói chuyện phiếm chắc là sẽ không biểu hiện thân phận quốc tịch của người chơi ( đêm )( yến )( ninh ). . . .