Đọc truyện Câu Một Kim “Công” Tế – Chương 27
“Tiểu Sách, nhổ ra đi.” Trần Nghệ Phong lo lắng nhìn khóe miệng còn chảy tinh dịch của Tiểu Sách nói.
“Không cần, đó là của Phong, không muốn!” Tiểu Sách yêu mị nhìn Trần Nghệ Phong hơn nữa còn vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm vào toàn bộ tinh dịch dính bên khóe môi.
“Tiểu Sách, em…” Tư thái hoàn toàn bất đồng dĩ vãng khiến cho nam căn của Trần Nghệ Phong vừa mới bắn xong lại run rẩy đứng lên, “Phong, anh xem nó kìa, một chút cũng không thành thật, nhanh như thế đã… đứng lên nữa rồi…”
Lâm Tiểu Sách đặt ngón tay lên khe mông của mình chuyển động, “Không phải là muốn vào đó chứ, Phong…” Vươn một ngón tay nhẹ nhàng cắm vào tiểu huyệt đã mở miệng từ lâu, “Ân… ân… Phong… thật thoải… mái…. ân… thoải mái…” Trần Nghệ Phong nhìn ngón tay đang ra vào trong tiểu huyệt ở trước mắt hận không thể liền chạy ào vào trong nó, khó khăn nuốt nước bọt “Tiểu Sách… anh… để anh… đến… được chứ…”
“Không… muốn…” Tiểu Sách nghịch ngợm quyến rũ Trần Nghệ Phong, bởi vì cậu tin tưởng chỉ cần mình không đồng ý, Phong tuyệt đối sẽ không thương tổn mình.
Chậm rãi rút ngón tay ra, đặt ở trước mắt Trần Nghệ Phong đung đưa, lại duỗi một ngón tay ra thành hình chữ V sau đó đưa tới trước mặt anh lắc lắc. “Phong, em muốn thử cảm giác hai ngón tay nha~ “
Từ từ đưa một ngón tay vào trong, tiến hành khuếch trương, tiếng thở gấp trong miệng Tiểu Sách càng lúc càng lớn, sau khi tiểu huyệt được khuếch trương xong, Tiểu Sách lại bỏ ngón tay kia vào. “A… Phong… a… thật… thật… thoải mái… Phong… a… “
Lúc này dục vọng đã hoàn toàn đứng thẳng của Trần Nghệ Phong nhìn động tác của Tiểu Sách ở trước mặt càng thêm kích động mà xuất ra nhiều dịch thể hơn, “Tiểu Sách… cho anh… cho… anh… ” Một tay cầm lấy nam căn của mình, một tay khẽ xoa lên nụ hoa nho nhỏ ở trước ngực của Tiểu Sách, đầu lưỡi cũng hướng về phía bên kia mà liếm.
“A… ách… ân… Phong… nhẹ chút… đừng cắn… a… a… ” Cảm nhận được hàm răng của Trần Nghệ Phong, cả người Tiểu Sách run rẩy thỉnh cầu, ngón tay cũng tuột ra khỏi hậu huyệt.
“Ha hả, như vậy Tiểu Sách nguyện ý để cho anh vào sao. ” Thoáng cái quyền chủ động đã chuyển sang người khác, Trần Nghệ Phong nhìn chằm chằm vào Tiểu Sách đang run rẩy tà ác hỏi.
“Phong… anh… anh đáng ghét…” Thật vất vả mới có được quyền chủ động thoáng cái liền biến mất, Tiểu Sách không nghe theo mà nhẹ đấm vào lồng ngực dày rộng của Trần Nghệ Phong.
“Như vậy là Tiểu Sách không muốn sao. ” Chẳng biết ngón tay từ lúc nào đã vói vào tiểu huyệt thoáng cái chen vào miệng huyệt đang khép kín, “A… a… Phong… anh… anh… “
“Nếu Tiểu Sách không muốn… anh cũng không có biện pháp…” Lời nói ngoài miệng nói hoàn toàn bất đồng cùng động tác trong tay, Trần Nghệ Phong cố tình làm ra dáng vẻ khổ não, ngón tay cũng không ngừng kích thích nội bích mẫn cảm ở bên trong.
“A… Phong… xin anh… xin anh… đến ăn em đi… ” Đã không thể chịu đựng thêm được loại thái độ lúc nóng lúc lạnh này của người yêu, Lâm Tiểu Sách dùng đầu lưỡi liếm liếm lên khóe môi khô khốc nói.
Mang theo ý tứ khiêu khích rõ ràng để cho Trần Nghệ Phong thấy được liền cúi đầu hung hăng hôn lên, nhanh chóng rút ngón tay ra, động thân đem nam căn đã sớm dựng đứng đi vào.
“A… a… nhẹ… chút… a… Phong… ” Toàn bộ thân mình của Tiểu Sách bị va chạm đến đập xuống giường, thắt lưng bị nắm lấy treo lên cao, với tư thế như vậy, Trần Nghệ Phong trước sau chuyển động, mỗi một lần nam căn rời khỏi, cũng làm cho hậu huyệt của Tiểu Sách sinh ra lực hút cực lớn, giống như là muốn ngậm lấy một món ăn mỹ vị nào đó thật chặt lại.
“Ách… Tiểu Sách… thật… giỏi… tiểu huyệt của em… thật là giỏi… bị hút… thật thoải mái…” Trần Nghệ Phong thở gấp dùng sức thật lớn rời khỏi, sau đó lại nặng nề tiến vào.
“Buông ra… Phong… buông ra… tay… của anh… thắt lưng… muốn gãy rồi… nhanh… a… a… ” Hoàn toàn dựa vào hai tay đang chống đỡ thắt lưng của Trần Nghệ Phong đang thô lỗ đánh xuống, run run lay động, phảng phất tùy thời sẽ lập tức đứt lìa, Lâm Tiểu Sách chỉ có thể dựa vào chút lực ở hông của mình chống chọi lại, đồng thời dùng thắt lưng mình , không tự chủ được lại buộc chặt hậu huyệt.
“Tiểu Sách… thả lỏng… một chút… tiểu huyệt…của em… chặt… quá chặt… sắp cắn đứt rồi…” Bởi vì hậu huyệt đột nhiên thắt chặt lại, thiếu chút nữa đã ép nam căn của Trần Nghệ Phong bắn ra, anh vội vã khống chế tốt tiết tấu, luật động chín nông một sâu.