Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 150


Đọc truyện Cầu Lui Nhân Gian Giới – Chương 150

Chẳng hạn như Thẩm Đông Lôi Thành Trì Mậu, những người sau này mới gia nhập vào Tu Chân giới, lúc tham gia khóa huấn luyện Kiến Mộc cũng không khỏi sinh lòng nghi ngờ đối với thân phận của Mục Dã Trịnh Xương Hầu —— thằng cha này đúng là Hạn Bạt không thể nghi ngờ rồi, nhưng hắn lại dựa vào đâu mà tự xưng là Hầu gia?

Nếu là một kẻ nào khác lấy danh xưng là Khinh Hầu, còn có thể bảo rằng kẻ đó là đang khoe khoang cuộc sống tiêu dao khoái nhạc đến cả Vương Hầu cũng thua kém của mình. Đây là một kiểu khoe khoang rất có trình độ, mọi người sau khi nghe xong thì nhiều nhất cũng chỉ cười một cái, tuyệt đối sẽ chẳng có người nào không biết thức thời mà nói thẳng mặt rằng “Đó là vì ngươi không làm được Vương Hầu Quan Tướng, cho nên cũng chỉ có thể lấy đó làm an ủi mà thôi”.

Xét thấy trong hộ tịch của Tu Chân giới, những cư dân đã tử vong chiếm số lượng quá nhiều.

Đúng, chính là những kẻ đã từng là người, hiện giờ trạng thái của bọn họ lại là cương thi lệ quỷ oán linh. Cũng giống như Lôi Thành, có những người khi còn sống là tiểu thị dân, sau khi chết lại đi làm chuyển phát nhanh… cũng có không ít những người khi còn sống oanh oanh liệt liệt, sau khi chết đi lại được ghi danh sử sách, trở thành nội dung ôn tập trọng điểm trong các kỳ thi.

Vương Hầu Quan Tướng, những nhân vật oai phong một cõi này đâu đâu cũng có, cho dù chết đi, tính cách của bọn họ vẫn là độc nhất vô nhị như khi còn sống, tuyệt đối có thể làm ra những cống hiến phi thường vì sự nghiệp nâng cao giá trị tố chất tổng thể của Tu Chân giới.

Là một Hạn Bạt ngàn năm, Trịnh Xương Hầu đương nhiên sẽ có thực lực hơn người, nhưng lai lịch của hắn —— thật sự là khiến cho người ta không nghi ngờ không được.

Mấy người có từng thấy một vị Hầu gia nào mà cả ngày tha đôi dép lê diễu qua diễu lại trên đường, muốn khí phách không có khí phách, muốn diện mạo không có diện mạo không? Chưa bàn đến chuyện bụng đầy kinh thư thở ra văn chương, nhưng ít nhất cũng phải mang cái khí tràng “cư di khí, dưỡng di thể”*, thoạt trông liền biết xuất thân bất phàm chứ!

*Cư di khí dưỡng di thể, nghĩa là: nhà cửa biến đổi khí chất con người, ăn uống biến đổi thể chất con người.

Vậy mà Trịnh Xương Hầu chả có lấy một mẩu nào trong mấy cái đặc điểm trên cả.

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ không biết thằng cha này mà là Hầu gia cái gì nữa.

Thế nhưng sự thật lúc nào cũng tàn khốc, tổng giám đốc siêu thị Sơn Hải, tuổi tác lớn đến nỗi có thể sánh với một cuốn từ điển bách khoa sống, Dư Côn, sẽ nói cho bạn biết: Trịnh Xương Hầu quả thật là Hầu! Là người thừa kế chính thống, hàng thật giá thật không hề dối già gạt trẻ, cho dù người ta chết đi biến thành cương thi, mấy người cũng không thể cướp đoạt cái danh hiệu này khỏi tay người ta được.

Mặc dù rằng, cái danh hiệu Hầu này mang hàm lượng vàng hơi bị thấp.

Những năm cuối nhà Ân, vào lúc Trụ Vương nắm quyền, khắp thiên hạ có tổng cộng tám trăm chư Hầu.

Ngoại trừ Tứ Đại Bá Hầu Đông Tây Nam Bắc, những chư Hầu khác đều chỉ được chia một phần rất nhỏ, lãnh địa lớn một chút có thể là thị trưởng, chẳng hạn như Ký Châu Hầu Tô Hộ, nhỏ một chút không khéo lại là xã trưởng, đến thành trì cũng chẳng biết có cao được đến một thước hay không… Cười cợt cái mọe gì, hơn ba ngàn năm trước Công Nguyên là cái khái niệm gì biết không? Tại vùng lãnh thổ thuộc quyền cai quản của mình, bách tính biết trồng trọt, có nhà cửa để ở, dưới trướng có binh lính có khả năng đánh trận, vậy là đã giỏi lắm rồi! Đảo quốc nào đó ở phía đông còn đang phải ăn lông ở lỗ kia kìa.

Thời đó đất rộng người thưa, những vùng hoang vu dã ngoại đều là nơi ở của thú dữ, khu vực mà mọi người cư trú đa phần đều là được phát triển từ các bộ lạc, dần dần biến thành thành thị. Cái gọi là thành, chính là xung quanh phải có tường vây, cái gọi là thị, chính là phải có chợ trời buôn bán hàng hóa. Khỏi cần nghi ngờ gì nữa, những nơi như vậy tuyệt đối chính là khu vực cực kỳ phát đạt, có thể ngụ tại nơi này quả thực là vô cùng hạnh phúc. Mang danh nghĩa là người cai quản một tòa thành thị như vậy, đương nhiên sẽ có tư cách yết kiến triều đình nơi đô thành, tất nhiên cũng đã có thể xem như thuộc vào giai cấp thống trị, địa vị này thực sự không hề thấp.

Thế nhưng thằng cha Trịnh Xương Hầu kia ——

Quả là sinh không gặp thời mà!


Nhưng trước khi bụm mặt rơi vài giọt lệ đồng cảm, hãy để cho Dư Côn – người qua đường khi không kiêm luôn chức thuyết thư – giải thích cho bạn một chút, là một giống loài hi hữu hiếm có, cuộc đời tên Hạn Bạt kia từ khi sinh ra đến lúc chết đi: thật ra cũng chả có gì đáng để nhắc tới, chẳng qua là vừa khéo gặp ngay thời điểm thay đổi triều đại diệt Thương hưng Chu mà thôi.

Choáng! Nhà ai có cái kiểu thay đổi triều đại mà trộn luôn thần tiên vô đánh nhau hả? Mấy người nói thử coi!!

Lại còn không phải là tiểu thần tiên gì cho cam, toàn là thứ dữ như Xiển giáo Tiệt giáo hoành hành tam giới bấy lâu, nay một lần xuất trận là phải đánh cho lớn, trên chiến trường chất đầy thi thể của các đạo nhân, thần tiên cũng không bằng con chó, pháp bảo cứ liên tục rút một kiện rồi lại một kiện ra đánh, tiên trận bày bố hết cái này đến cái khác, ngoại trừ Xiển giáo Tiệt giáo, tất cả Tán tiên đạo nhân ở Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng tới góp vui. Đó là vào thời điểm năm ngàn năm sau thời man hoang, cũng là lúc mới vừa thoát ly khỏi chiến tranh bộ lạc hiểu không? Hải quân lục quân không quân, ba quân đều chẳng có, cái loại chiến tranh đầy rẫy “bom” rồi “điều khiển từ xa” rồi “tên lửa đất đối không”* thời nay thực sự là vượt quá giá trị thừa nhận của hai quân Thương Chu biết không?

*Tên lửa đất đối không:

Hạn Bạt là cương thi, cương thi là từ người biến thành… Tốt lắm, Trịnh Xương Hầu đáng thương, hắn cũng đã từng là một con người.

Là một phàm nhân đã phải chịu đủ kinh hách trong trận chiến Phong Thần.

Mà bất hạnh nhất chính là —— hắn được gọi là Mục Dã Trịnh Xương Hầu, nghĩa là không chỉ chết trong trận chiến Phong Thần cuối cùng – trận Mục Dã, mà lãnh địa dưới quyền Trịnh Xương nghe đâu cũng là cách Mục Dã không xa. Nói cách khác, khoảng cách với triều đình rất gần.

Đúng là cạm bẫy cận kề trong gang tấc mà! Trịnh Xương Hầu tỏ vẻ nếu năm đó hắn ở cách Tây Kỳ gần một chút, có lẽ đã phản theo từ đời nào rồi!!

Không nhất thiết phải là Tây Kỳ, chỉ cần ở gần một trong hai người Đông Bá Hầu Nam Bá Hầu thôi cũng được! Cho dù là quân đội của Bắc Bá Hầu Sùng Hắc Hổ, sau này cũng sẽ gia nhập vào đại quân Cơ Chu! Chỉ có mỗi hắn là xui xẻo không thôi, thuộc vào khu vực vòng thành thứ bốn thứ năm của kinh thành, vốn còn tưởng rằng đã được kế thừa từ cha ông khu vực tốt nhất gần nhất với chốn đô thị lớn phồn hoa sầm uất, kết quả trời không cao Hoàng Đế không xa, có chuyện hay không có chuyện cũng bị vời đến.

Đát Kỷ cùng một lũ yêu quái làm xằng làm bậy trong triều, ngay cả Tây Bá Hầu cách xa ngàn dặm, chúng nó cũng có thể duỗi tay đến giày vò phá rối, chớ nói chi là chư Hầu xung quanh Mục Dã.

Đừng nói đến mấy cái chuyện lòng đầy căm phẫn, vùng lên phản kháng gì gì đó. Cho dù có thể kiên trì bất khuất đấu tranh với cường quyền, nhưng đám yêu quái đó mấy người có đối phó được không?

Hắn muốn lặng lẽ qua lại với Tây Kỳ, đứng ở vị trí đối lập với triều đình, mà đau đớn nhất chính là đường xá không thông! Năm cửa ải đều được phòng thủ cực kỳ kiên cố, hắn cũng không phải là thần tiên có thể bay tới bay lui. Trịnh Xương chính là một hòn đảo cô độc bị lãng quên, tin tức bị chặn, không ai thèm ngó tới, thậm chí đến lúc đánh giặc cũng là chung số phận với đám người nơi này mà bị kéo đến gom cho đủ số.

Trịnh Xương Hầu vốn là dự định dẫn theo binh sĩ lén lút chạy ra, thế nhưng trận đánh này là của cái đám thần tiên thượng cổ kia đó, cũng đừng hy vọng cái đám người đó biết trách trời thương dân gì hết, vì vậy bọn họ vừa phải đánh trận, lại vừa phải tránh né công kích không biết là do ai đánh ra từ trên trời rơi xuống như mưa, mãi cho đến tận bây giờ, Trịnh Xương Hầu còn tỏ vẻ khinh bỉ đối với máy bay thả bom —— có gì đặc biệt hơn người đâu, năm ngàn năm trước hắn cũng đã từng được trải nghiệm qua rồi.

Thương vong nặng nề, thi thể chất đống, máu chảy thành sông.

Chiến tranh, từ trước đến nay vẫn luôn là chuyện tàn khốc nhất.

Trịnh Xương Hầu vốn muốn phản chiến quân Chu, thế nhưng căn bản là không có cái cơ hội đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những thuộc hạ, những binh tướng thân thiết nhất mà mình dẫn ra từ trong lãnh địa, toàn bộ chết oan chết uổng, không phải là bị quân Chu giết chết, mà là bị một luồng sáng lạc bầy từ pháp bảo của một vị thần tiên nào đó vô tình đánh trúng, thi cốt không còn, đất trời nhuộm đẫm một màu máu.

Chư Hầu một phương, nếu không có quân đội, vậy thì biết gánh vác lãnh địa của mình như thế nào?


Khi đó đối với chư Hầu, lãnh địa cùng con dân chính là toàn bộ gia tài của bọn họ, cho dù có là cái thứ phá của tiêu tiền như rác, cũng sẽ không ngốc đến mức dửng dưng phung phí hết tài sản của mình.

Trịnh Xương Hầu nổi giận, chết tiệt thật! Cuộc chiến vô bổ vô nghĩa này!

Thậm chí với tư cách của một thần tử, hắn còn cảm thấy căm thù cái con yêu hồ mê hoặc Trụ Vương kia, trong mắt hắn, những thần tiên cùng đám yêu quái họa loạn triều đình đó có khác gì nhau đâu. Thiên hạ thái bình, Trịnh Xương hắn nơi này chỉ cần hàng năm tiến cống yết kiến triều đình đầy đủ là xong, bồi dưỡng quân đội cũng chỉ là để đối phó với đám thú dữ xung quanh thành trì, nơi này cách xa Bắc Nhung, cũng không đòi hỏi phải thủ biên cương, dân chúng an cư lạc nghiệp. Rốt cuộc là đã phạm phải tội tình gì, chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi, cục diện lại ra nông nỗi như thế này?

Mang theo tâm tình bi phẫn không có cách nào tiêu tán, hắn ở trên chiến trường, chém giết không chùn tay.

Thậm chí lúc ngã từ trên chiến xa xuống, hắn chỉ biết lập tức vơ lấy một tấm chắn bằng đồng để bảo vệ bản thân, sau đó lại tiếp tục lao vào chém giết.

Cả không trung đều bị bao phủ bởi tiên trận, pháp bảo vỡ vụn không ngừng rơi rớt xuống dưới, ào ào dày đặc như mưa to, những thần tiên cao cao tại thượng trên kia, cũng như vậy mà giáng xuống trần ai, tu vi ngàn năm một sớm bỗng chốc hóa hư không.

Phong Thần bảng? Đừng khờ dại, Phong Thần bảng chỉ có 365 danh ngạch, chỉ riêng số người chết của Xiển giáo Tiệt giáo thôi là đã vượt quá con số 365 rồi, Thông Thiên Giáo Chủ có ba nghìn đệ tử ký danh, Tiệt giáo có mấy vạn tiên nhân, hầu như cũng đều bỏ mình trong chiến dịch Vạn Tiên Trận kia. Có người không thể nhập luân hồi, có kẻ trực tiếp hồn phi phách tán, này là còn chưa tính đến những Tán tiên từ Tam Sơn Ngũ Nhạc…

Đã không ai biết tới, vậy tại sao còn muốn chiến, hơn nữa trận chiến này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Tất cả đều đáng thương mà lại bất lực.

Cuối cùng, trên chiến trường chỉ còn lại thi thể chất chồng…

Cương thi ngàn năm, một mai kia lại biến thành Hạn Bạt. Rất nhiều năm sau, Trịnh Xương Hầu miệng ngậm cây tăm chân tha dép lê chửi ầm lên —— trận chiến Phong Thần thảm thiết như vậy, thế mà căn nguyên chỉ là vì Trụ Vương dám viết một bài thơ hỗn xược thiếu đứng đắn trong miếu thờ Nữ Oa nương nương, vậy nên Cửu Vĩ Yêu Hồ mới bị phái đến lật đổ Thương Trụ.

Cái chuyện nhảm nhí ruồi bu gì thế này!

Trịnh Xương Hầu cười to ba tiếng, từ đó về sau ngậm tăm không hề đề cập gì tới chuyện quá khứ nữa.

Đã N năm nay hắn chưa từng nhớ lại những chuyện lúc trước, tựa như cả núi xác người nơi Mục Dã kia, từ lâu đã mục rữa vào lòng đất không còn để lại dấu vết gì. Nhưng sự thật chứng minh, thật ra hắn vẫn nhớ như in những sự kiện cứ ngỡ đã quên ấy ——

Chẳng hạn như mấy ngàn năm trước, tại triều đình nơi đô thành, không lâu sau khi con yêu hồ kia mới chiếm được thân xác của con gái Ký Châu Hầu Tô Hộ, Trụ Vương vẫn còn lên triều gặp quần thần. Ngày ấy, Trịnh Xương Hầu mang theo tài vật lương thực từ đất phong của mình tới yết kiến triều đình, bất thình lình có một đạo nhân phiêu dật xuất hiện, tay cầm phất trần, lững thững bước tới, hình thái mờ ảo, xuất trần thoát tục, tay áo vừa khẽ phất một cái, một thanh kiếm gỗ đào liền bất chợt hiện ra nơi tay:

“Bần đạo Vân Trung Tử ở Chung Nam Sơn, trong triều đình yêu khí ngập trời, tất có yêu nghiệt quấy phá. Bệ hạ đem kiếm này treo trên Trích Tinh Lầu, nhất định có thể trừ họa.”


Thế nhưng, kiếm gỗ đào đã bị Trụ Vương thiêu hủy ngay trong đêm đó.

Ngày hôm sau, trên đường Trịnh Xương Hầu mang người rời triều trở về nhà, lại nhìn thấy đạo nhân kia đứng trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô, mắt trông về phía triều đình nơi xa, lắc đầu than thở “Ý trời”, sau đó liền biến mất.

Lịch sử có vô số bước ngoặt, ban đầu cũng từng có người mang ý định nỗ lực xoay chuyển, tiếc rằng… Thiên Đạo!

Trận chiến Phong Thần cũng là một chuyện giống như vậy, càng miễn cưỡng thì liên lụy càng nhiều thêm, khiến cho sự kiện tam giáo ký kết Phong Thần bảng vốn dĩ đơn giản bình thường như thế, rốt cuộc lại thành ra thảm kịch, cứ như có một bàn tay vô hình không gì không làm được đang đứng ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến Xiển giáo Tiệt giáo đã từng tung hoành tam giới nay phải liều chết đánh nhau một trận.

Rồi sau đó, thần tiên ở Nhân gian liền trở thành những truyền thuyết hư vô mờ mịt.

Lúc Trịnh Xương Hầu bị đám cương thi thô bạo kéo từ trên Kiến Mộc xuống dưới, đầu óc hãy còn ngầy ngật choáng váng, trong đầu cứ ong ong, giọng nói của con bạch hạc khi nãy dường như trùng lắp lên chuỗi ký ức xưa cũ đã phủ một lớp bụi mờ, trận chiến Mục Dã thảm thiết đẫm máu, cảnh tượng thi hài vương vãi khắp nơi như lại tái hiện trước mắt. Hắn nhất thời cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào, vô tri vô giác.

“Trịnh Xương Hầu? Ngươi không sao chứ!” Bạch Thuật Chân Nhân chạy tới xem thử tình huống.

Đội ngũ cương thi giao hàng dù gì cũng là yếu tố quan trọng cấu thành bộ phận hậu cần của Tu Chân giới, nếu bãi công thì biết làm sao bây giờ? Siêu thị Sơn Hải có thể thuê luôn công ty chuyển phát nhanh Gấu Trúc, à không Mãnh Báo để giao hàng sao? Vậy thì cũng quá lỗ vốn rồi.

Ngược lại có không ít người chợt hít vào một hơi khí lạnh, dán mắt nhìn chằm chằm vào cái hố to hình người trên thân cây Kiến Mộc.

Cương thi nổi danh là mình đồng da sắt, vậy nên Hạn Bạt dũng mãnh thế nào thì không cần nói cũng biết rồi đó. Một kích này thậm chí có thể đánh cho thân cây Kiến Mộc lõm thành một cái hố sâu cả thước. Đây chính là Kiến Mộc đấy! Là Kiến Mộc có thể làm thang trời đấy!

Khai Sơn Phủ cũng đã chạy tới, bàn tay to vừa vung lên, lập tức đẩy đám cương thi đang nhốn nháo xung quanh dạt sang hai bên, gã xách Trịnh Xương Hầu lên lắc lắc hai cái, phát hiện đối phương hoàn toàn không có phản ứng, nhất thời âu sầu ngẩng đầu nói: “Tiêu rồi, tám phần là bị đập đến chấn động não rồi!”

“Ặc?”

Bạch Thuật Chân Nhân trình độ còn chưa đạt tới cấp bốn đương nhiên nghe không hiểu gì ráo.

“Nhường đường chút!” Thẩm Đông vươn tay quơ quơ mấy cái trước mặt Trịnh Xương Hầu, sau đó lại kinh hồn táng đảm hỏi Đỗ Hành, “Cái này có tính là tai nạn đánh nhau không? Nếu bị đập thành ngu si luôn, vậy có thể bảo môn chủ bỏ tiền ra bồi thường không?”

“…”

Đỗ Hành không đáp, chỉ xoay đầu nói với Bạch Thuật Chân Nhân: “Mau gọi đến đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc!”

“Ừ ừ!” Bạch Thuật Chân Nhân luống cuống tay chân móc ra di động.

Khai Sơn Phủ nhìn mà phát bực, vội vàng giật lấy gọi điện kêu cấp cứu.

Sau khi nối máy, ông anh búa nghe theo đoạn ghi âm trả lời tự động, nhanh chóng quay mặt về phía Trịnh Xương Hầu rống lên hai tiếng, phát hiện đối phương vẫn cứ ngơ ngác ngồi đó, vì thế quyết đoán ấn phím 2 —— tẩu hỏa nhập ma xin ấn phím 1, không nhớ rõ mình là ai xin ấn phím 2.


“Ê, có người… không, có cương thi bị đập đến ngu luôn rồi, có thể chữa không? Khốn nạn, ngươi mới là ấn sai phím đó, hắn ta ngay cả mình là ai cũng không biết kia kìa, ta ấn phím 2 thì có gì sai hả!”

Vị thần tiên nào đó đần mặt ra dòm cái cảnh tượng nhốn nháo hoảng loạn này.

Trường Thừa môn chủ chẳng nói năng gì, những kiếm tiên khác cũng đứng bên cạnh, cố gắng giả vờ như mình không hề tồn tại.

“Đồ con rùa!” Bên kia Khai Sơn Phủ giận dữ cúp điện thoại, “Bên Thần Nông Cốc nói là hôm nay phải đi thi khảo hạch, bệnh gì cũng không chữa, cho dù sắp sửa chết tới nơi, cũng xin đợi đến ngày mai hãy tắt thở!”

“…”

Thẩm Đông ngẫm nghĩ, hình như có gì đó sai sai, cấp bốn đã thi xong rồi, bây giờ cấp sáu đang tiến vào trường thi, chẳng lẽ Thần Nông Cốc giỏi dữ vậy sao, thi đến cấp tám luôn rồi: “Người nghe máy là ai?”

“Trước kia chúng ta cũng đã từng gặp trên Thiên giới rồi, là một thần tiên, tên là gì nhỉ… Tả Hữu!” Khai Sơn Phủ nghĩ bụng, cái lão thần tiên này kỹ năng cũng phi phàm thiệt, còn học được cách tiếp điện thoại mới ghê.

“Tả Từ?”

“A, đúng rồi, chính là người này!”

“Ngu ngốc, lão là người của Nhật Chiếu Tông! Anh bị lừa rồi!” Thẩm Đông cười nhạo.

Khai Sơn Phủ vỗ cái trán bóng lưỡng: “Đúng rồi! Nhật Chiếu Tông lại ở Thần Nông Cốc làm gì, chúng ta nhanh chóng đi xem thử!” Nói xong liền chỉ huy đám cương thi động thủ.

“Mau, nâng Trịnh Xương Hầu lên, chúng ta đến trạm y tế Thần Nông Cốc!”

“Cuộc thi…” Có vài cương thi còn nhớ rõ cuộc khảo hạch cấp sáu.

“Tháng chín tới thi tiếp! Tính mạng là quan trọng nhất, các ngươi cũng đã chết một lần rồi, lại càng cần phải bảo trọng hơn nữa!”

“Con hạc kia!” Có vài cương thi còn nhớ rõ hung thủ.

“Nói chuyện ngu vừa thôi, các ngươi không thấy ai đang đứng bên cạnh con hạc đó sao? Đoạn Thiên Môn, đó là đối tượng có thể để cho các ngươi đòi lại công bằng sao? Đi nhanh lên!” Khai Sơn Phủ nói toạc móng lợn ra, lại còn gào rất to.

“…”

Thẩm Đông cân nhắc, với tư cách là thân nhân của kẻ gây họa, bây giờ đi qua đó biểu đạt chút ân cần thăm hỏi cũng là chuyện lẽ nhiên thôi nhỉ!

—— chỉ cần có thể thoát khỏi Đoạn Thiên Môn cùng với cái con hạc kia, mỗi người một ngả, thì dù lý do có miễn cưỡng hơn đi nữa cũng đã là cái cớ rất tốt rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.