Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 149


Đọc truyện Cầu Lui Nhân Gian Giới – Chương 149

Hội nghị bí mật lần đầu tiên của Đoạn Thiên Môn đang được tổ chức.

Địa điểm: trong một cái hốc bò tó dưới đống rễ cây Kiến Mộc đan xen chằng chịt tạo thành một hình vòm cung, nhưng bởi vì quá tối, cho nên phụ trách phần ánh sáng chính là Quán Nhật Kiếm của Tần Phong kiếm tiên. Ta nói, thanh kiếm này cũng rất thần kỳ, không biết Tần Phong kiếm tiên rốt cuộc đã luyện như thế nào, thân kiếm thoạt nhìn thì bình thường chẳng có gì đặc sắc, nhưng độ sáng lại có thể điều chỉnh tùy ý dựa trên lượng pháp lực được rót vào. Hiện giờ ánh sáng đang ở chế độ mờ ảo, chỉ miễn cưỡng thấy được bóng dáng người đối diện, chẳng qua như vậy cũng đủ rồi, thị lực của kiếm tiên đều rất tốt.

Thẩm Đông nhịn không được mà đồng tình liếc sang, đời kiếm bị mang ra làm bóng đèn thiệt là lắm trái ngang mà!

“Xét thấy vừa rồi chúng ta đều đang thi…” Một khi thoát được tầm mắt của Trường Thừa môn chủ là Linh Hoán lại lập tức giở cái thói kiêu căng ngạo mạn kia ra, ông ta nghiêm mặt nhìn Đỗ Hành, “Ngươi mau kể lại tình huống cụ thể cho chúng ta nghe xem, con hạc kia rốt cuộc là từ đâu chui ra?”

Đỗ Hành cũng không tức giận, chỉ lời ít ý nhiều nói: “Không thấy rõ.”

Linh Hoán tức mình nhảy dựng lên đập bàn —— cái bàn kia chính là một đoạn rễ cây Kiến Mộc, thoáng cái mặt đất dưới chân mọi người liền bắt đầu rung chuyển, Tần Phong kiếm tiên đang cầm dụng cụ chiếu sáng chỉ có thể ngã người ra sau mới miễn cưỡng giữ vững được thăng bằng.

“Nè nè, ngươi làm cái gì vậy hả?”

Tần Phong không có can đảm, nhưng Thái Nhạc kiếm tiên lại không hề khách khí, huống chi Linh Hoán còn đang nổi nóng với Đỗ Hành, Thái Nhạc lúc này cũng giận dữ, “Chỗ này chật chội như vậy, còn nhồi nhét sáu người… không đúng, là năm người hai thanh kiếm, chân còn không có chỗ mà đặt, ngươi còn nổi điên cái gì, muốn phá rối hả!”

“Ngươi!”

“Ta thì sao?” Thái Nhạc không chút nao núng mà vặc lại, “Ta cũng không phải đồ đệ ngươi, muốn nổi nóng thì đi mà tìm hắn!”

Lạc Trì kiếm tiên quả thực là nằm cũng trúng đạn, ông ta rề rề nhích người một chút, dùng tay đỡ trán, hữu khí vô lực mở miệng: “Trước hết chúng ta vẫn nên xác định lai lịch của con hạc này cái đã…”

“Còn nghĩ ngợi gì nữa, cho dù nó có thề thốt phủ nhận, nhưng ta dám chắc là nó cũng cùng một phe với con hạc béo lúc trước…” Linh Hoán vẫn còn ghim Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, trước khi rời đi người nọ còn cho ông ta lọt hố thêm lần nữa, hại ông ta bị Trường Thừa môn chủ quở mắng mấy ngày liền.

“Là cùng một con hạc, nhưng Nguyên Thần nhập thân lại không giống nhau.” Đỗ Hành ngắt lời Linh Hoán kiếm tiên.

“Tuyệt đối là thượng tiên Xiển giáo!” Thẩm Đông một mực khẳng định.

Cái khí tràng kia, thêm cả cái kiểu cà lơ phất phơ thế nhưng mang lại cảm giác rất đáng tin cậy đó nữa, quả thực cực kỳ rõ ràng!

Linh Hoán dằn xuống cơn tức, sắc bén đặt ra nghi vấn: “Được! Vậy thì vấn đề mấu chốt là, lão ta dựa vào đâu mà không chịu thừa nhận môn chủ là đệ tử của lão? Đệ tử ký danh… Hừ! Môn chủ có chỗ nào không tốt, lão ta như vậy mà cũng dám ghét bỏ à?”

“…”

Mọi người đồng loạt im lặng.

Thật ra bọn họ rất muốn nói rằng —— Linh Hoán ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt? Trường Thừa môn chủ sao đến giờ còn chưa chịu trục xuất ngươi ra khỏi Đoạn Thiên Môn? Cái kẻ như ngươi mới thực sự là tác nhân chính kéo tụt giá trị tố chất tổng thể của Đoạn Thiên Môn xuống số âm!! Tu Chân giới hiện giờ xem bọn họ như lũ trốn trại, tuyệt đối có một nửa là nhờ công lao của Linh Hoán!!

Đỗ Hành đưa tay xoa nhẹ cằm, trầm giọng nói:

“Trước hết ta cần phải nói rõ một chút, về tầm quan trọng của Xiển giáo tại Thiên Đình vào thời thượng cổ, cùng với rất nhiều những sự tích đáng sợ mà bọn họ đã làm ra…”

Thái Nhạc kiếm tiên đắc ý vuốt râu, trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo như muốn nói rằng tất cả đều là nhờ công ông ta dạy dỗ.


“Đừng!”

Thẩm Đông nhanh chóng hét ngừng, mẩu chuyện xưa này từ khi hắn còn là một tảng đá đã phải nghe Thái Nhạc lải nhải ngày này qua tháng nọ, quả thực ngán đến tận cổ rồi, nếu bây giờ còn nghe kể lại thêm lần nữa chắc hắn khùng luôn quá.

“Nói ngắn gọn chính là Xiển giáo rất lợi hại, từ xưa tới nay chẳng có kẻ nào dám động tới, Tiệt giáo đã từng làm như vậy, chẳng qua hiện giờ Tiệt giáo cũng không còn, ngươi hiểu rồi chứ. Người ta lạc đà gầy cũng còn lớn hơn ngựa, không nói tới những người khác, chỉ nội một trong Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo tùy tiện bước ra, cũng có thể đánh cho Ứng Long không phân biệt được đông tây nam bắc…”

Thái Nhạc kiếm tiên gật gù, sau đó lại cảm thấy không ổn cho lắm.

Trong các thượng tiên Xiển giáo còn có một vị dễ đối phó nhất, cũng là năng lực kém nhất – Hoàng Long Chân Nhân. Chẳng qua xét đến sư môn hung hãn nhà người ta, thôi thì cứ bỏ qua đi, thức thời đừng bàn tới thì hơn.

“Vậy nên, cho dù là bị người ta ghét bỏ… mấy người cũng chả còn cách nào.” Thẩm Đông dứt khoát chốt lại một câu.

Đỗ Hành gật đầu, sau đó nói: “Từ sau trận chiến Phong Thần, Xiển giáo đã thề không hỏi tới bất cứ chuyện gì trong tam giới nữa. Mà từ khi trận chiến Phong Thần diễn ra tới nay đã được năm nghìn năm… cho nên tình huống này cũng rất dễ hiểu, người nọ không chịu thừa nhận mình đã thu đồ đệ là do e ngại lời thề. Thậm chí cái gọi là đệ tử ký danh cũng chưa hẳn đã an toàn, vì vậy chỉ đơn giản bảo mình là Đông Hải Tán Tiên, chẳng có chút liên quan gì tới Xiển giáo cả.”

Chúng tiên thi nhau gật đầu lia lịa, duy chỉ có Linh Hoán kiếm tiên là vẫn không chịu bỏ qua:

“Vậy cũng không đúng! Nào có cái chuyện ngay cả mặt cũng không chịu để lộ, cả ngày lén lén lút lút bám trên người một con hạc bay tới bay lui? Khinh người quá đáng, đây là cái thái độ gì chứ!”

Chúng tiên ngẫm nghĩ, chính xác là như vậy.

Lạc Trì lại rề rề nhả ra từng chữ: “Trước đây lúc lão còn dạy dỗ môn chủ, chắc chắn không phải mang cái bộ dạng đó.”

“Nói thừa!” Linh Hoán cáu bẳn trừng mắt với ông ta.

“Chẳng qua bây giờ, trời sập…”

“Gì?”

“Ngươi chưa phát hiện ra rằng, những thượng tiên Xiển giáo đó, cũng không có cách nào tới được Nhân gian sao?” Lạc Trì dùng đầu óc của kẻ lười mà phân tích, “Phép thuật thay đổi hình dạng có rất nhiều loại, hà tất phải phí sức không đâu mà dùng Nguyên Thần bám vào trên người một con hạc, lại còn là một con hạc lúc nào cũng có thể xảy ra tình trạng ngoài ý muốn.”

Liên tưởng đến vị thần tiên nào đó lúc trước đã từng bảo rằng trật tự Thiên Đạo đang có sự biến đổi.

Chung quy rồi sẽ có một ngày, thiên địa này cuối cùng cũng sẽ trở về hư vô. Tất cả sự tồn tại có ảnh hưởng đến Thiên Đạo đều sẽ dần dần biến mất, quá trình này diễn ra rất chậm, nhưng lại cực kỳ tàn khốc. Về phần Xiển giáo đã có sự chuẩn bị chu đáo từ mấy ngàn năm trước mà dọn nhà đến Nhân gian, nói không chừng trong N năm bế quan không ra này, bọn họ là đang nghiên cứu phương án mới cùng một lối thoát khác.

Ba mươi ba tầng trời sụp đổ, ảnh hưởng cũng vô cùng lớn.

Không phải là không còn cách nào khác để giải thích lý do vì sao đường đường một vị thiên tôn lại mượn thân xác một con hạc để ra ngoài, hay là một vị thượng tiên thế nhưng còn bám vào một con hạc để đến góp vui.

“Nếu môn chủ không đến Côn Lôn, vậy liền chứng minh suy đoán của chúng ta đã đúng, nơi đó có lẽ đã chẳng còn đường vào, cũng không cách nào ra.” Đỗ Hành suy tư một thoáng, đưa ra nhận định cuối cùng này.

“Không có khả năng!” Linh Hoán vô cùng tức giận, lại tiếp tục đập bàn cái rầm khiến cho đoạn rễ cây Kiến Mộc này cũng lắc lư theo, “Bọn họ vốn có chịu thừa nhận đâu, môn chủ mới không thèm đi đấy… Mà nếu môn chủ đi rồi thì chúng ta phải làm thế nào?”

Quả nhiên câu cuối cùng mới là trọng điểm.


“Vì sao chúng ta không thể đi theo?” Thái Nhạc kiếm tiên bật thốt.

Xiển giáo! Côn Lôn!! Cơ hội tốt như vậy cơ mà! Mấy người phải hiểu cho tâm tình của một fan cuồng Xiển giáo chớ!

Lạc Trì đá mắt ra hiệu, Tần Phong kiếm tiên chỉ có thể liều mạng đè lại Thái Nhạc đang hưng phấn như điên, đồng thời tặng cho ông ta một cú lên trán: “Đừng có mất trí! Người ta ngay cả bản thân mình là thượng tiên Xiển giáo còn không chịu thừa nhận nữa kìa, hơn nữa đồ đệ là đệ tử ký danh, tại bất cứ môn phái nào cũng không được tính là môn nhân chính thức! Còn không thì cứ nói thế này đi, hiện giờ các môn các phái ở Tu Chân giới, chỉ cần là người thì hơn phân nửa đều có liên quan tới Xiển giáo, còn đám yêu quái thì đa phần đều là môn nhân Tiệt giáo… Ngươi nói xem có khả thi không?”

Thái Nhạc kiếm tiên tiu nghỉu lủi vô một xó ngồi rầu.

“Được rồi, hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.” Linh Hoán nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, “Bây giờ ai nói cho ta biết, con bạch hạc kia rốt cuộc là kẻ nào?”

Linh Hoán cùng lão sư tổ có danh mà không có phận nhà mình tuyệt đối là ôm mối hận thù sâu đậm! Thậm chí còn sâu hơn cả Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn!

Thiên tôn chỉ gài bẫy ông ta có một lần, còn sư phụ của môn chủ lại là gián tiếp hãm hại Linh Hoán cả đời!

Cái câu mà Trường Thừa môn chủ thường dùng để quở mắng ông ta nhiều nhất chính là “Ngươi thậm chí còn không bằng một nửa của ta năm đó”.

Đương nhiên môn chủ vốn đã nổi bật xuất chúng, ai dám đem bản thân ra so với ngài ấy đều sẽ biến thành cặn bã hết (Linh Hoán chính là mang niềm tin sâu sắc cùng nỗi niềm tự an ủi như vậy đấy), bị nghe chửi đến mức lỗ tai đóng kén cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Chỉ là câu nói này lại xuất hiện với tần suất hơi bị cao một chút.

“Sư phụ, ngài thế nhưng biết luyện đan?” Lần đầu phát hiện quả thực là vô cùng kinh hỉ.

Vô số năm sau “Môn chủ ngươi đang luyện đan hả”, ngay sau đó sẽ bị đập lại vào mặt một câu giận dữ “Bao nhiêu năm rồi, ngươi ngay cả việc thêm lửa cũng chẳng biết, ngươi còn sống làm tích sự gì nữa hả, nếu ngươi được bằng một nửa của ta năm đó…”

Luyện kiếm, tu hành, hái thuốc, ăn uống… cho dù là đang ngửa đầu nhìn trời, thậm chí là đang yên đang lành đứng nép trong xó nhà giả bộ như không tồn tại, cũng sẽ bị Trường Thừa xách đầu ra tụng cho một tràng.

Môn chủ năm đó rốt cuộc là làm đồ đệ như thế nào vậy!!

Cái đó thật sự còn là đồ đệ sao? Có chắc không phải là đạo đồng + nô bộc quạt lửa luyện đan + người học việc cần cù không?

“Nếu tất cả môn phái người tu chân trong thiên hạ đều có loại sư phụ như này! Vậy thì Tu Chân giới đã tiêu đời từ lâu rồi!” Linh Hoán nghiến răng nghiến lợi nói, cái đó căn bản là ức hiếp đồ đệ thì có, vậy mà có thể gọi là làm sư phụ sao? Làm hoàng đế cũng chưa chắc được sung sướng như vậy đâu.

Chúng kiếm tiên hai mặt nhìn nhau.

Lạc Trì vội ho một tiếng: “Người nọ tự xưng là Đông Hải Tán Tiên, còn những chuyện khác thì chúng ta đều chẳng biết gì cả.”

Ngụ ý, nhất định phải biết được chi tiết, hay là đến hỏi môn chủ đi, người ta là sư đồ, hẳn cũng đã chung đụng ít nhất 80 – 100 năm rồi.

—— đây không phải là tự đi tìm chết sao?

Thật ra Linh Hoán cũng rất thấu hiểu tâm trạng của Trường Thừa môn chủ, bởi vì chính bản thân ông ta cũng chả vừa mắt đồ đệ nhà mình tí nào. Cái tên Lạc Trì này đúng là đồ vô sỉ, sư đồ quái gì cái ngữ này, là kẻ thù thì có! Nghiệt trái sờ sờ ra đó, tức đến mức cả ngực cũng đau.

Thẩm Đông đang đứng hóng hớt rốt cuộc cũng tốt bụng quyết định cung cấp một chút tin tức hữu dụng: “Ông ta gọi vị thiên tôn lúc trước là sư huynh.”


“Ừm, lúc nãy người nọ còn nói rằng mình có hai sư đệ… là đệ tử ký danh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn là tự giết lẫn nhau…” Tần Phong kiếm tiên bổ sung.

Chúng tiên đồng loạt quay sang nhìn Thái Nhạc, người sau tức giận mắng: “Nói vậy cũng như không!”

Các thế hệ Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo rốt cuộc được xếp như thế nào, mấy ngàn năm trôi qua, ai mà biết được? Những tin đồn lưu truyền tới nay chỉ là một phần đại khái. Có ai thực sự dám đến Côn Lôn tiên cảnh điều tra công tác đăng ký hộ khẩu không?

“Đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn rất ít, Thông Thiên giáo chủ chỉ riêng đệ tử ký danh đã có tới ba nghìn.”

“Ít hay nhiều gì cũng vô dụng, không được ghi chép lại, cũng không có lời đồn, ta làm sao mà biết được? Khoan đã…” Hai mắt Thái Nhạc kiếm tiên chợt sáng lên, “Khương Tử Nha cùng Thân Công Báo, không phải là trở mặt thành thù sao. Sau đó một kẻ tu tiên chưa thành đã chết, kẻ còn lại kết cục cũng không tốt đẹp gì.”

Linh Hoán kiếm tiên mất kiên nhẫn: “Nói mấy thứ hữu dụng coi!”

“Câm mồm, có giỏi thì ngươi tự mình đoán đi.”

Thấy Thái Nhạc cùng Linh Hoán lại sắp sửa bất chấp vai vế cùng hình tượng mà lao vào choảng nhau, chúng tiên vội vàng xông tới tách hai người ra.

Trong cơn rối ren đó, Thẩm Đông bất chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, khóe mắt hắn thoáng liếc thấy hào quang của Quán Nhật Kiếm cũng đang lập lòe.

—— kiếm phong chấn động nhẹ, đây chính là cảnh báo đó đờ mờ!

Thẩm Đông nhanh chóng nhào lên phía trước túm lấy Đỗ Hành: “Không ổn, chạy mau!”

“A?” Bao gồm cả Đỗ Hành, chúng kiếm tiên vẫn chưa ai phản ứng lại kịp.

Đúng lúc này, một luồng sát khí dày đặc bất thình lình xuất hiện, lấp kín cả lối ra của cái động hình vòm được tạo thành từ rễ cây này, ánh sáng vàng kim nhàn nhạt thoáng cái đã chiếu rõ cả bóng người bên kia, phát quan gỗ đàn, tóc đen như mực, dung nhan mỹ lệ, không phải Trường Thừa môn chủ thì còn ai vào đây.

“…”

Chúng tiên đông cứng tại chỗ, sau đó cả bọn cúi gằm mặt, kinh hồn táng đảm lê bước ra ngoài.

Vẻ mặt Đỗ Hành vẫn chưa nhìn ra có biến đổi gì đáng kể, nhưng Thẩm Đông đã lo sợ đến mức bắt đầu lau mồ hôi hột.

Tuy rằng ánh mắt Trường Thừa sắc bén đến mức gần như biến thành thực chất, khiến cho người ta cảm thấy áp lực tới độ không thể thở nổi, thế nhưng cũng may, bọn họ cuối cùng vẫn thuận lợi qua ải. Tần Phong kiếm tiên sau khi bước ra khỏi tầm mắt môn chủ cũng thiếu điều đứng không vững, vội vàng quay đầu lại kéo Thái Nhạc ra cùng.

Lạc Trì chỉ kịp nghe một tiếng gió vút qua bên tai, lập tức theo bản năng rụt đầu lại, quả nhiên đã thấy Linh Hoán kiếm tiên bị đạp chúi đầu xuống dưới gốc Kiến Mộc.

“Các ngươi trốn ở chỗ này làm gì?”

Thẩm Đông trông thấy cách đó không xa, ở phía sau môn chủ, có bốn vị kiếm tiên đang đứng đó điên cuồng nháy mắt ra hiệu, dùng tay ra dấu cho mấy người bên này.

“Hửm?” Trường Thừa môn chủ quét mắt một lượt, tức thì cái đám phía sau cũng đàng hoàng thành thật lại.

Bạch hạc đứng trên một cành cây, ôm cánh cười không ngừng.

Linh Hoán âm thầm quẹt một vạch cho vị thần tiên nào đó trong sổ đen, sau đó bất chấp bò dậy nói: “Chuyện này, chủ yếu là đệ tử lạc đường, sau đó bọn Lạc Trì chạy tới tìm ta.”

“Đúng đúng!” Thái Nhạc nhanh chóng biện bạch, nhân tiện còn giẫm cho sư phụ mình một cước.

“Cái cây này quá lớn, ta cũng không tìm được đường…” Lạc Trì đầu đầy mồ hôi nói, “Thái Nhạc liền tới tìm ta.”


“Ta là tới tìm sư đệ.” Tần Phong kiếm tiên tỏ vẻ mình là một sư huynh tốt.

Thẩm Đông chợt phát hiện áp lực xung quanh bỗng dưng tăng vọt, vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành.

Cực kỳ bất đắc dĩ, Đỗ Hành chỉ có thể giải thích: “Ta… ta là đúng lúc đi ngang qua.”

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang Thẩm Đông.

—— hên quá là hên, làm một thanh kiếm vẫn là có lợi nhất, ít ra cũng không bị bất cứ ai gặng hỏi vì sao mình lại chạy tới nơi này!

Trường Thừa môn chủ cười lạnh: “Không phải tới tìm sư phụ ngươi à?”

“Không phải.” Đỗ Hành trả lời ngay tắp lự.

“Hừ!” Trường Thừa môn chủ lạnh lùng nói, “Cút về hết cho ta! Bài thi cấp bốn hôm nay, toàn bộ đi về làm lại thêm lần nữa, ta ngược lại muốn xem thử các ngươi đã trả lời những thứ linh tinh gì trong đó… Tổng cộng một ngàn câu hỏi, các ngươi cho rằng ta không nhớ được hết sao?”

Sát khí dày đặc trong nháy mắt liền ngưng trệ.

Lạc Trì kiếm tiên là người đầu tiên nằm bẹp ra đất, ngay sau đó Thái Nhạc cũng lảo đảo lắc lư ngã xuống, Tần Phong kiếm tiên dộng đầu lên thân cây, Linh Hoán đã hoàn toàn ngu người.

Nếu đám kiếm tiên này được trang bị thêm một dòng miêu tả trạng thái, vậy thì tuyệt đối không có từ ngữ nào tốt hơn “tuyệt vọng – ing” đâu.

Thẩm Đông lần thứ N cảm thấy may mắn vì lúc trước Đỗ Hành Độ Kiếp không thành, khiến cho hai người bọn họ cứ lần lữa mãi ở Nhân gian.

“Đám đệ tử không nên thân này, đã khiến sư phụ chê cười rồi…”

Bạch hạc khép hai cánh lại, nói: “Khụ khụ, thật ra cũng không tệ, Trường Thừa à!”

Vị thần tiên nào đó còn chưa kịp nói hết câu, đại đội chuẩn bị dự thi cấp sáu cùng đám người đưa tiễn thí sinh đã chạy tới, tất cả đều là mặt ủ mày chau vội vội vàng vàng, căn bản không hề để ý đến tình huống ven đường. Giọng nói của bạch hạc không lớn, thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng, đích thị là giọng nói của thần tiên chỉ có trong truyền thuyết không sai, phải nói là cực kỳ đặc sắc, thế nhưng bỗng nhiên lại có một người khiếp đảm quay đầu lại:

“Vân Trung Tử?!”

“…”

Đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cộng thêm một con bạch hạc đều đồng loạt ngưng bặt động tác, cứng ngắc xoay đầu nhìn cái kẻ đang tha đôi dép lê cũ kỹ xoèn xoẹt chạy tới —— cương thi, ừm, Hạn Bạt cũng là cương thi mà.

“Yêu nghiệt phương nào, bần đạo phải thu phục ngươi!” Bạch hạc chợt rú lên một tiếng, cánh vỗ đồm độp.

“Đợi đã, không, cứu mạng ——” Trịnh Xương Hầu bị đập văng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, thoáng cái người ngợm đã dán chặt lên thân cây, thiếu điều có thể đem ra làm tiêu bản được luôn.

Bạch hạc vẫn còn đang cực kỳ giận dữ, lông chim run rẩy dựng thẳng.

“Ngô là Đông Hải Tán Tiên Vân Trung Tử, không không, tên của ta không phải là Vân Trung Tử…”

“…”

Thẩm Đông cùng Đỗ Hành liếc mắt nhìn nhau.

Ta nói, cái thằng cha Trịnh Xương Hầu kia, hình như là chết trong trận chiến Phong Thần đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.