Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 6~~chap 6~~


Đọc truyện Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi – Chương 6~~chap 6~~

Xin chào, tôi đã cho ra chap thứ 6, nhanh hơn bao giờ hết!!* Vỗ tay*
Vâng, trong đại dịch viêm kiết mạc, tôi đã thuộc vào một trong vô số người bị đau mắt đỏ 🙁 một cách xui xẻo và vô lí đến dã man!!
Chap này hơi bị ngắn, rất xin lỗi các bạn nhưng tôi đang dành chút time nghĩ ý tưởng, với lại dạo này học hành nhìu lắm T.T Tôi viết chap này coi như là đền bù vì lần nào tôi cũng ra chap muộn :3
Dù sao thì cũng cảm ơn các bạn vì ủng hộ câu truyện của tôi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!! ^^
********
Tôi ngồi im lặng, mở sách ra đọc trước, đang chờ đợi tiết học đầu tiên của mình
Nói vậy thôi, chứ tâm trí tôi còn đang để ý vào một người nào đó ở bên cạnh kìa!!!
Thôi đi thôi đi Nguyệt Linh!! Đừng xao lãng chuyện học hành chỉ vì cậu ta để mà lại ngồi chịu đựng khoảng thời gian địa ngục lúc nhờ thằng cha Khánh Minh kèm, không nên, không nên!!!
Nhớ lại quãng thời gian địa ngục ấy, tôi khóc không ra nước mắt…T.T

“Mày, làm hết tập đề này cho tao!!! Áp dụng công thức của thì HTĐ và HTTD. Lần này mà còn làm sai thì ăn đòn, đề này học sinh lớp 6 chỉ làm 10 là xong!!” Khánh Minh vứt xuống bàn một tập đề dày cộp, trừng mắt nhìn tôi
” Tao mới học lớp 7,ai so sánh kiểu đấy!” Tôi chu mỏ lên nhìn nó
“Hết hè này mày lớp 8 còn gì nữa! Nếu mày muốn đỗ nổi cấp 3 thì tốt nhất là đừng có nghĩ đến cậu ta nữa và chăm chỉ học hành vào!!!” Khánh Minh nói to
” Con nhà người ta vừa đẹp trai vừa học giỏi, ai mà không thích chứ?!” Nghĩ đến chồng Thiên Thiên yêu quý, mắt tôi lại long lanh hình trái tim.
” Cho mày 20, bắt đầu!!!”
” Ơ… tao..!!” Tôi ngơ ngác con nai vàng, vẫn chưa nhận thức nổi vấn đề
“Hết 1!” Khánh Minh lạnh lùng
Á, đã hết 1 rồi!!Làm nhanh, làm nhanh!!!
.
.
“Làm hết đề đại này trong 30,áp dụng kiến thức về đa thức đơn thức.”
“10h30 đêm rùi mà, nghỉ đi!” Tôi năn nỉ
” Làm hết rồi tính sau! Bắt đầu!”
.
.
“Làm 2 đoạn văn này trong 20. Làm đầy đủ 4 bước cho tao!!! ”
“Tao đói quá, cho tao ăn gì đã!!!” Tôi mắt long lanh nhìn Khánh Minh. Gì chứ tôi sắp chết đói đến nơi rồi!!Tâm trí đâu mà văn với chả vẻ!

“Miễn!Bắt đầu!” lạnh lùng
….

Cứ như thế, sau cái tiếng bắt đầu vàng ngọc của nó, tôi lại cuống cuồng ngồi làm vì phải trân trọng từng giây phút một. Tại thằng này cho thời gian ki bo lắm!
Dù sao thì cũng biết ơn nó, không có khoảng thời gian đó thì tôi đã không thi nổi ngôi trường mơ ước của mình để ngồi đây vào giờ này..
“Cộp!Cộp!” Tiếng bước chân làm gián đoạn suy nghĩ của tôi
Tiết này là Tiếng Anh thì phải, mà hình như là của cô Trúc chủ nhiệm..
“Hello every body!!” Cô Trúc bước vào với gương mặt tươi cười thoải mái.
“Good morning teacher!” Tụi tôi chào cô với câu nói quen thuộc
Mong chờ thật, không biết tiết Tiếng Anh ở trường này ra sao..
“Do you like English?!” Cô Trúc vẫn nói bằng Tiếng Anh, gương mặt cười tươi
“Có ạ!!”
“Không ạ!!!”
“….”
Tiếng trả lời lác đác
“Ok, i want you to speak english, ok??” cô Trúc nói tiếp
ừm, hình như đại khái cô nói là muốn nói tiếng anh cả tiết phải không nhỉ???
Hehe, trình độ tiếng anh của tôi đâu đến nỗi nào!!!
” So!!!We start to learn the first lesson….” cô Trúc nói một tràng mà cơ bản là tôi hiểu được vài câu
Nói thế thôi chứ cô nói 9 câu tôi hiểu được 2 là nhiều. Nhưng mà ở đây chắc có 2 ông ngồi ngang và dưới tôi thì hiểu rõ. Du học ở Mỹ chứ ít ỏi gì!!
Gato, gato quá!!

Nói tóm lại là học rất hay,cũng rất thú vị, cô Trúc cũng không phụ thuộc nhiều vào sách. Đúng là không nằm ngoài mong đợi!!
.
.
Haizzz, hết tiết rồi!!

Dễ chịu ghê cơ!
“Này, ăn sáng chưa, xuống căn tin kiếm cái gì để ăn đi!!” Diệu Anh lắc vai tôi
Ờ,nó nói mới nhớ, sáng giờ chưa có gì bỏ bụng cả!!
Ơ, nhưng mà có căn tin thì cũng chả ảnh hưởng gì đến tôi, làm gì có tiền mà mua cái gì được!
“Đi!” Chưa để tôi kịp nói gì, nó kéo tay tôi lao phăm phăm

Căn tin..
Ồn ào, đông đúc, chật chội,mà lại cứ bị người khác nhìn nhìn, cảm giác cứ lành lạnh sống lưng. Tôi đang ngồi một xó ở ngoài chờ Diệu Anh thì lại cứ có người nào đi qua chỗ cái bàn mà tôi ngồi thì lại cứ nhìn tôi khoảng 1 rồi quay đi.
Thật! Chả hiểu luôn! Sao lần nào đến cái trường này là lại bị nhìn kiểu như sinh vật lạ đáp xuống trái đất không bằng!!
“Này bạn!!”
Tôi quay mặt về phía phát ra tiếng nói…
Một cậu con trai khá là cao, nước da ngăm đen chứ không trắng muốt như Khánh Minh hay là tên Thiên đó. Mái tóc cắt lệch sang một bên, nhìn bao quát thì cũng có vẻ ngắm được, không đến nỗi nào.
“Cậu gọi tôi hả?!” Tôi đưa ánh mắt lên nhìn cậu ta, hỏi
“Phải. Mình tên là Nam, Duy Nam, mình có thể biết tên bạn chứ??” Cậu Duy Nam gì đó nhìn tôi nói
Hơ, cái này gọi là giao lưu kết bạn à??!
Thôi cũng được, tôi là người tốt bụng, không lại làm phụ lòng thằng bé!!
“Tôi tên là Nguyệt Linh!!” Tôi cũng trả lời lại
Cậu ta bước tới gần chỗ tôi, rồi tự động ngồi xuống bên cạnh tôi..
Này này, ông hơi vô duyên đấy nhá!!!
Cậu ta không ngồi gần tôi lắm, nhưng tôi vẫn dích sang giữ khoảnh cách. Dù sao thì cũng chẳng quen biết gì nhau, ngồi gần thành ra buồn cười
“Hình như bạn là học sinh khối 10 mới vào trường nhỉ, mình chưa thấy bạn bao giờ.” Duy Nam nói
Ô hay, cái trường to đùng thế này thì chả lẽ ai cũng phải nhìn thấy mặt nhau một lần à???Nhìn sao hết được. Nhỡ tui là học sinh lớp 11 hay 12 nhưng ông chưa nhìn thấy bao giờ thì sao?!
“Không, tôi là học sinh lớp 12!” Tôi nói ngắn gọn
Đã thế bà đây chém gió cho tung mái nhà luôn nhá!!
“Bạn không lừa được mình đâu!!!” Cậu ta nhìn tôi cười

“Tại sao tôi lại phải lừa cậu??Tôi là đàn chị của cậu đấy!!!” Tôi chỉ vào cái bảng tên ghi Hoàng Duy Nam-11a1 mà chắc thắng là mình hơn tuổi thằng cha này
Hơ hơ, đàn chị đó nha em!!
“Nếu thế thì cái này cũng cho mình biết là bạn đang lừa mình!!” Cậu ta hất mặt xuống dưới
Tôi cũng vì thế mà cúi xuống nhìn…
Hic, cái bảng tên chết tiệt, ghi chữ nhỏ nhỏ thôi, ghi gì mà to thế!!!
Vâng, cái số 10 a1 to trình ình trước mặt tôi thế kia, chả còn gì mà chối cãi!
“Mình hơn bạn 1 tuổi đó, chúng ta nên đổi cách xưng hô đi, nhỉ?!” Duy Nam khẽ cười
Hơ,có 1 tuổi mà cũng đòi.
Muốn đổi cách xưng hô à, được thôi!!
“Cũng được thôi,chị sẽ xem xét cho em!!” Tôi đáp lại với vẻ mặt tỉnh bơ
1 không phải là số nhiều đâu nhá, từ 2 trở lên mới là số nhiều. Hơn có một tuổi mà cũng tinh tướng!!!
Đáng ra thì tôi cũng không ghét cái tên này đâu, nhưng từ cái câu hỏi tôi là học sinh lớp 10 tôi đã thấy ghét rồi!!!
“Anh hơn tuổi em, làm sao xưng chị được!!” cậu ta vẫn cười kiểu như đang cố tình trêu chọc tôi
Chưa gì đã đòi xưng anh em! Có nằm mơ nhá!
Mà thôi, mặc kệ, bơ luôn đi, nghe thêm mấy câu nữa chắc tôi tức đến đứt mạch máu não mất!
“Anh Anh!!” Tôi đứng dậy gọi to khi vừa thấy Diệu Anh bước ra khỏi đám đông
Đã vậy bà đây bơ mi luôn cho quê mặt mi đi, nhá!!!
“Hẹn gặp lại em nhé!Anh sẽ đến tìm em đấy!” Tôi vừa bước được vài bước thì nghe thấy tiếng của cái tên Duy Nam đó nói với lại
Xì, ai thèm!!Phắn đi cho không khí đỡ bụi!! đừng có mà tìm tôi.

“Ai đấy??” Tôi đang gặm cái bánh mì mà Diệu Anh mua cho, thì tự nhiên nó hỏi tôi một câu chả thấy đầu đuôi.
“Ai? Ai là ai??” Tôi cũng ngu ngơ hỏi lại
“Cái tên ngồi cạnh mày ban nãy!!” À, hóa ra là cha nội thần kinh đó
“À, bệnh nhân vừa chốn Thường Tín đi dạo một vòng Hà Nội!!” Tôi vẫn tiếp tục gặm bánh mì
Haha, tự dưng nghĩ ra câu hay dã man!!
“Thế cơ đấy!!!” Diệu Anh chu mỏ nhìn tôi
Hờ, chả thế thì sao!!
“Cha nội đó học lớp 11, chả biết tự dưng mò tới hỏi tao mấy câu linh ta linh tinh!!” Tôi nói
Nói liên thiên một hồi thì cũng về đến cửa lớp…
Tôi đứng trước cửa lớp, Khánh Minh đang đứng ở chỗ tên Quốc Thiên đó và nhìn cậu ta..
Tôi chả quan tâm hai người đó làm gì với nhau, nhưng kì thực là tôi không muốn quan tâm đến cậu ta, và cũng chẳng muốn dính dáng gì đến tên Thiên đó nữa!

Tôi vứt cái bánh mì vào tay Khánh Minh, đi vào chỗ ngồi:
“Của mày đấy, ăn đi Minh!!” Tôi nhìn xuống Khánh Minh, vừa gặm nốt cái bánh vừa nói
“Ờ!! cảm ơn bọn maug”Khánh Minh bóc vỏ bánh, đi về chỗ rồi cũng ngồi gặm bánh mì giống tôi…
“Này Nguyệt Linh!!!” Tôi nghe thấy tiếng gọi, hình như là của Quốc Thiên
Tôi cố tình lảng đi…
“Cậu có vẻ không còn nhớ tôi?!” Quốc Thiên hỏi
“haha, xin lỗi, hình như là đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu!!” tôi quay sang cười trừ
Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng nói nữa, đừng bắt chuyện với tôi thêm nữa!!
“Nhưng tôi lại cực kì quen cậu cơ!” Tiếng Quốc Thiên vang lên
Vâng, làm ơn !!-_-
Tôi chẳng trả lời gì, chỉ vừa cắn bánh mì, vừa đọc quyển sách giáo khoa tiếng anh.
Gọi là đọc, nhưng tâm trí tôi còn chú ý đến tên Quốc Thiên hơn là quyển sách màu vàng vàng ở trước mặt.
” Tôi biết là cậu không quên tôi…” Cậu ta nói tiếp
“Diệu Anh à, chút nữa giảng cho tao bài tiếng anh này nhé!!” Tôi cầm quyển sách quay lên hỏi Diệu Anh, cố tình làm như không nghe thấy tiếng của Quốc Thiên
Tôi nói thật đấy, tôi không nhớ cậu đâu, làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Và làm ơn, đừng có nói chuyện với tôi
” Tôi chưa từng quên cậu, dù chỉ là một giây…” Quốc Thiên vẫn chưa dừng lại
Tôi có cái cảm giác khó chịu, tôi chỉ muốn cậu ta dừng lại ngay lúc này.
” Này Khánh Minh, chút nữa…”
“Bởi vì tôi thích cậu!!”
Tôi định tiếp tục lơ cậu ta đi, dùng Khánh Minh để chuyển chủ đề, nhưng mọi thứ trong phút chốc chợt ngưng đọng bởi một giọng nói đều đều, nhẹ nhàng mà có sức nặng chẳng hề nhỏ.
Cậu ta…Thích tôi???
Tai tôi ù đi, câu nói đó cứ xoay vòng vòng trong đầu…
Cậu ta… Thật sự là thích tôi sao??
***************
HẾT CHAP
Có vẻ cũng được, các bạn nhỉ?!
Có nhân vật mới đấy, các bạn thấy thế nào??
Vote hoặc cmt ủng hộ mình nhé, nếu bạn cảm thấy thích chap này!!
Cảm ơn các bạn *cúi người* ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.