Đọc truyện Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi – Chương 5~~ 5~~
Xin chào,tôi đã trở lại rồi đây. Vâng,tôi đang phởn. Cực kì phởn, cực kì phởn luôn. Vì lần đầu tiên trong lịch sử của tôi có một chap truyện có trên 10 cmt.Hehe
Đối với cái người mới viết truyện như tôi thì thế là quý hóa lắm rồi :3 tôi nghĩ là các bạn sẽ không thất vọng vì chap này lắm đâu.Thật đấy!
Nói như thế không có nghĩa là chap này thực sự hay vì tôi ra chap khá muộn do gặp vấn đề về cảm xúc và trong đầu tôi không có ý tưởng gì mấy. T.T
Phần này nhân vật mới sẽ xuất hiện lâu hơn một tí. Và sẽ có nhiều thứ thú vị hơn kể từ đây!
Lèm bèm lâu la quá. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé. Cảm ơn rất nhiều!!!
**************
Ok.Tôi có chết cũng không tin được đâu.Thật đấy!Trái đất hình cầu,chứ không phải hình tròn đâu. Thế quái nào mà tôi lại học cùng lớp với cậu ta một cách vô lí thế chứ?!
Mặc cho đám con gái trong lớp đang hò hét inh ỏi vì 2 nhân vật vừa mới xuất hiện, tôi dúi đầu vào cánh tay quay mặt vào trong,ngồi im thin thít
À mà khoan!Biết đâu cậu ta chỉ là cái người có gương mặt giống với Vũ Quốc Thiên mà tôi gặp trong quán cà phê,chứ chắc gì đã là cậu ta?!
” Đây là Trần Khánh Minh và Vũ Quốc Thiên!!” Tiếng giới thiệu của cô giáo chặn lại suy nghĩ của tôi
Vầng,vậy đấy!Cứ như bị đạp vào mặt một phát vậy. Tôi vừa nói là có lẽ không phải thì đã có câu trả lời ngược lại!
“Ê này!” Diệu Anh quay xuống thì thầm vào tai tôi
“Hình như là…” Diệu Anh toan nói tiếp
“Mặc kệ đi, chả liên quan gì đến tao hết!” Tôi nhảy chồm lên ngắt lời Diệu Anh, không để cho nó nói hết.
“Mày đã biết tao nói gì đâu?” Diệu Anh nhăn mặt nhìn tôi
“Tao thừa biết!” Nhìn cái mặt con này là hiểu hết vấn đề rồi!
Nó quay lên,chẳng nói gì nữa…
“Ê, đấy là cậu ta phải không?” Tôi vừa tiếp tục sự nghiệp giấu mặt đi thì vai tôi lại bị 1 cánh tay cầm lắc lắc như muốn rụng cả ra..
Thế đấy, cứ kiểu như tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa,tôi vừa ngắt câu hỏi của Diệu Anh thì lại đến lượt cha Khánh Minh hỏi với vẻ mặt ngây thơ hết sức.
Tôi bơ luôn không thèm trả lời câu hỏi của nó.
Mà nó xuống từ bao giờ ý nhỉ?
Ê mà khoan, nó xuống,tức là cậu ta cũng xuống…nếu thế… Cậu ta ngồi đâu?
Đương nhiên là tôi không biết vì làm sao tôi dám nhìn cậu ta? Cái mặt tôi còn đang chúi vào trong cánh tay và tầm nhìn của tôi hiện tại chỉ là cái khoảng tối đen xì của cái mặt bàn mà thôi!
“Này, Diệu Anh,Minh!”Tôi gọi nhỏ..
Đến khi hai đứa nó quay đầu xuống tôi mới nói tiếp:
“Xem cho tao xem hắn ta ngồi đâu?” Tôi hỏi
Im lặng…
Sao thế nhỉ? Sao bọn nó không trả lời tôi?
“Này bọn mày, sao thế?” Tôi nhăn mặt, cố hạ thấp volume
“Ê Linh, hình như…” Tiếng Khánh Minh nói lấp lửng
Gì thế? Khánh Minh thì nói không rõ, Diệu Anh thì không trả lời tôi luôn. Bọn này nổi hứng đi khinh mình à?
“Cậu có thể dừng lại được rồi, Nguyệt Linh!”
Tôi giật bắn người!
Đây… Chả phải là giọng của cậu ta sao? Giọng nói rất gần, còn nhắc đến tên mình nữa, không lẽ…
Tôi vội dựng người dậy, quay sang bên cạnh nhìn..
Là cậu ta, ngồi ở chiếc bàn thuộc dãy ngay bên cạnh tôi, đang nhìn tôi, và cười
Khốn nạn!
Thế quái nào mà…Cậu ta lại biết tôi ngồi đây chứ?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ??!
————————
“Tôi như người đứng giữa sa mạc chờ đợi một điều kì diệu sẽ hiện ra trước mắt mình. Và cậu, xuất hiện trước mắt tôi trong sự nhung nhớ và ảo mộng. Cậu đứng giữa ánh hào quang như là một nguồn nước quý báu dành cho tôi, một kẻ đang chết khát giữa sa mạc. Giây phút đó, mọi thứ như ngưng đọng, chỉ còn lại trái tim tôi đang….”
“Stop stop! Mày đang nói cái gì thế hả Anh Anh?” Tôi chặn họng Diệu Anh
Cái gì mà ánh hào quang, rồi sa mạc sa miếc, nghe mà chả hiểu cái gì cả!
“Tao đang trích dẫn lại chuyện tình lâm li bi đát của mày!” Diệu Anh gập quyển tiểu thuyết vào, nhìn tôi cười
“Chuyện tình gì? Mày hâm à?”
Hôm nay Hà Nội mắc bão gió to quá thổi bay cả dây thần kinh tự chủ của bà này à?Sao không dưng lại nói vớ va vớ vẩn gì thế????
“Mày hiểu còn gì nữa, không phải giả vờ! Thằng bồ, à nhầm, thằng chồng đẹp trai của mày lại xuất hiện rồi còn gì nữa, không có cảm xúc gì sao?” Nó vẫn cười kiểu thế, nói
Đương nhiên là có cảm xúc chứ, cực nhiều là đằng khác!
Tôi nhìn sang Khánh Minh, nó đang ngồi chống cằm nhìn xuống đất trầm tư…
Lại cả thằng này nữa. Bọn này bị ảnh hưởng của bão hết cả lũ à?
Mà thôi, chả quan tâm!
“Ê Minh, mày xem đồng phục chưa? Đẹp không?” Tôi giựt ngay cái cặp của Khánh Minh, lục lọi bộ đồng phục. Cũng là để chuyển chủ đề…
Vầng, đúng là trường xịn có khác, đi học buổi đầu tiên đã có ngay đồng phục rồi!
Tôi đang ngồi ở nhà Diệu Anh, bắt đầu từ tối nay tôi sẽ đi làm vào buổi tối vì thế mới có thời gian rảnh rỗi ngồi đây vào buổi chiều. Để chứng kiến cảnh thần kinh không ổn định của bọn nó và ngồi chém gió :3
Oa, đẹp dã man!!!
Không quá rườm rà, nhưng cực kì kiểu cách. Áo sơ mi trắng có chiếc cà vạt màu đen, quần âu rộng ống màu đen và có cái áo khoác cũng màu đen nốt nhưng có viền trắng.
“Xem thử đồng phục nữ xem nào!”Diệu Anh cũng lấy trong cặp bộ đồng phục
“Có gì đâu mà xem, cũng đến thế này là cùng!” Tôi vẫn đang ngắm nghía mấy bộ đồng phục nam, nói với vào
Sao mà đẹp dã man thế?! Càng nhìn càng thấy thích
Hả!!!!!!
Váy???
Ok, là váy, mà còn là váy ngắn.
Đẹp!!!
Tôi không ghét mặc váy, nhưng tôi chẳng phải mặc váy bao giờ với lại khi mặc váy ngắn tôi cứ có cái cảm giác lộ liễu sao sao ấy. Kiểu như chỉ cần cúi xuống nhặt cái gì đấy, thì có cái gì lộ được chắc lộ tuốt tuồn tuột-_-
Kể cả đồng phục ở nơi làm việc của tôi cũng toàn là áo sơ mi với quần ống có quai, thêm cái mũ phớt, chứ chả bao giờ phải mặc váy cả!
Cũng là áo sơ mi trắng,nhưng là chiếc nơ màu đen ,cái váy ngắn dạng xếp li màu đen nhưng viền trắng và cái áo khoác giống với nam nhưng không phải vai vuông.
Bọn tôi còn có cả đôi tất màu xám tro viền đen dài đến giữa ống chân.
Đẹp thì đẹp đấy! Nhưng sao lại là váy?????
“Ê Minh, đổi đồng phục cho tao!” Tôi giơ bộ đồng phục nữ ra trước mặt Khánh Minh
“Hả hả, cái gì?” Khánh Minh tỉnh mộng trước câu nói của tôi
” Mày điên à? Nghỉ gì mà tao mặc cái thể loại váy với chả vóc này?” Khánh Minh lớn tiếng mắng tôi sau một hồi thông suốt được não bộ @@
Hic, đúng là Hà Nội có bão, chắc não ba đứa bọn tôi gặp vấn đề hết rồi!!
“Thế mày nghĩ gì mà tao mặc cái thứ này? Ngắn cũn cỡn, chả khác gì lấy cái khăn cuốn vào người cả!Rõ là hở hang!”Tôi cũng nhăn mặt cãi lại
“Mày không mặc cũng được thôi, chuyển sang trường nào có đồng phục là quần và từ bỏ ngôi trường mơ ước của mày đi!” Diệu Anh ra vẻ bình thản nói với tôi
Hơ, cũng đúng!!
Huhu, chết mất thôi, sao tôi lại có ngày rơi vào cái cảnh tượng này cơ chứ??
——–
Vâng, tôi đang đi trên sân trường cùng với 2 đứa bạn, tay vừa đi vừa kéo váy cho nó thấp xuống,mặt không ngừng nhăn nhó như cái đít vịt -_-
“Mày không định thôi cái trò kéo váy và đi như người bình thường được hả Linh?” Diệu Anh khinh khỉnh nhìn tôi
“Váy gì ngắn cũn, lạnh hết cả mông=_= !” Tôi vẫn chưa thôi cái công việc kéo váy lại
“Mày kéo thì cũng vừa vừa thôi, không tí nữa nó không lạnh mông nữa đâu mà tụt hẳn xuống khỏi phải giấu” Diệu Anh lạnh lùng phán cho câu
“Hở?!” Tôi ngớ người ra trước câu nói của Diệu Anh
Hơ, thế nghĩa là nó bảo tôi kéo xuống nhiều quá thì tụt cả váy xuống á?
Ờ nhể, ê mà…
Tôi vội vàng nhìn xuống..
May mà chưa sao hết. Hehe. Không kéo, không kéo nữa!!
Nhưng mà sao thấy im im lạ thường thế nhỉ?
Tôi bất giác quay sang nhìn Khánh Minh đang đi trầm tư đi bên cạnh giống như đang suy nghĩ điều gì đó..
“Ê Anh Anh!” Tôi gọi Diệu Anh
“Thằng Minh bị làm sao thế mày?!” Tôi đánh ánh mắt về phía Khánh Minh, hỏi nhỏ
Diệu Anh chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết rồi tiếp tục đi…
Thằng này, rốt cuộc bị làm sao thế nhỉ???
HẾT CHAP
Chap này hơi ngắn và cũng chưa có gì đặc biệt. Nhưng nó là một chap kết nối và hứa hẹn sõ có nhiều tình tiết hay hơn thế!!!
Các bạn biết Khánh Minh bị làm sao và đang nghĩ về cái gì không? hehe. Thử tưởng tượng chút nào!
Mong các bạn vote và cmt nếu thấy thích chap này nhé. Cảm ơn nhiều !!!