Đọc truyện Cậu Hôn Anh Một Cái – Chương 11: Cậu đúng hay không?
Nhìn bao cao su rơi đầy đất, lần đầu tiên Tạ Văn Tinh hiểu thế nào là tuyệt vọng. Quan Hạc vẫn đang nhìn cậu, ánh mắt tối tăm, chỉ là ánh tối trong mắt làm Tạ Văn Tinh nghĩ anh đang đứng trước một mốc giới hạn nào đó.
Tạ Văn Tinh vô cùng hiểu, nếu là cậu, lúc kí hợp đồng hôn nhân đã nói rõ là sẽ không có đối tượng khác rồi, mà chuyện này lại xảy ra, cậu cũng sẽ giận.
“Không phải tôi dùng,” Tạ Văn Tinh nói: “Đây là bạn tôi đưa.”
“Nam hay là nữ?”
“Nam.”
“Đưa bao cho cậu?” Tạ Văn Tinh còn chưa hiểu rõ thâm ý trong câu này, Quan Hạc lại nói lại lần nữa: “Nam đưa cho cậu bao cao su làm gì?”
“Anh còn nhớ trước hôm họp thường niên không? Bạn tôi nghĩ là tôi thích một nữ streamer, bèn đùa tôi nhét bao cao su vào vali.” Tạ Văn Tinh liếc nhìn biểu cảm của Quan Hạc nhanh chóng bổ sung: “Lúc cậu ta nhét là có năm cái! Tôi không liên quan.”
Quan Hạc là biểu cảm tương tự với câu nói “Bịa tiếp đi”. Chuyện này quả thực quá trùng hợp, trong vali có thứ này hôm nay cậu mới phát hiện ra thì thôi, lại còn có năm cái. Dù Tạ Văn Tinh có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, cậu tự giận mà nhỏ giọng lầm bầm: “Hơn nữa tôi cũng không thể dùng một cái một tối được.”
Quan Hạc nhặt từng cái từng cái bao cao su từ dưới đất lên, gom lại trong tay: “Một tối cậu dùng mấy cái?”
“…”
“Không muốn nói? Thử chút là biết.”
“Đừng! Anh đừng gượng ép bản thân.” Tạ Văn Tinh hồn phi phách tán: “Tôi gọi điện cho bạn tôi, không phải tôi dùng thật mà.”
Quan Hạc hoàn toàn quên nửa câu sau của Tạ Văn Tinh: “Tôi gượng ép bản thân mình? Ngủ với cậu?”
Tạ Văn Tinh đổi lòng đổi dạ, tim đập cuồng loạn: “Cũng không phải là không thể.”
Quan Hạc nở nụ cười: “Cậu hiểu lầm rồi. Ý tôi là cậu tự lái máy bay xem có thể dùng được mấy cái.”
Tạ Văn Tinh: “… Anh biến thái hả?”
Người trước mặt híp mắt một cái, như nhắc nhở.
Tạ Văn Tinh lập tức nói: “Tôi gọi điện cho Thời Gian ngay giờ đây, tôi để cậu ta nói.”
Rút điện thọai ra, trong lúc chờ kết nối Tạ Văn Tinh cảm thấy được mình làm chuyện này có phải là hơi quái không? Hừng đông mùng một gọi điện thoại hỏi nguồn gốc của một hộp bao cao su. May mà Thời Gian vốn là con cú mèo, bây giờ chắc còn chưa ngủ.
Bất ngờ là, đợi một lúc lâu mà không có người nghe. Tạ Văn Tinh lúng túng tắt điện thoại: “Hình như cậu ta có việc.”
Quan Hạc ồ một tiếng, tiện tay ném thứ đang cầm trên tay vào thùng rác, cảnh này làm Tạ Văn Tinh cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, cậu không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết đứng đực tại chỗ, lẩm bẩm: “Tôi chưa dùng thật mà.”
Có loại cảm giác oan ức không nói nên lời.
Quan Hạc nhìn, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rối như tơ vò.
Mới rồi còn chọc ghẹo quang minh chính đại, giờ còn biết oan ức?
“Thật sự là cậu ta để vào mà…”
“Đây là lầm đầu tiên tôi sờ đến cái hộp này, ngay cả cậu ta bỏ vào lúc nào tôi cũng không biết.”
“Tôi cũng chưa bao giờ làm loạn khi kết hôn với anh,” Tạ Văn Tinh nói, âm thanh rầu rĩ, “Anh.. Anh tin tôi có được không?”
Quan Hạc nhìn cậu như vậy, dù có nhắc mình không được nhẹ dạ không biết bao lần…
Anh thở dài trong lòng, ném cả vỏ hộp bao cao su vào thùng rác.
Anh không nghĩ tới, một tiếng này làm Tạ Văn Tinh nhanh chóng nhấc mắt lên nhìn anh một chút, rồi lại nhìn cái hộp, như là Tạ Văn Tinh lại nghĩ thêm cái gì, viền mắt đỏ lên.
Quan Hạc cũng không biết cậu nghĩ đi đâu, thấy Tạ Văn Tinh như vậy, lòng có muốn làm ác cũng không nổi.
“Tôi tin cậu. Nhưng mà, sau này đừng để những thứ này xuất hiện trong vali nữa.”
“Không đâu,” Một giây là địa ngục, một giây sau đã lên thiên đường. Tạ Văn Tinh vội vàng hứa: “Sau này tôi sẽ kiểm tra kĩ lưỡng vali.”
“Ừ…”
Quan Hạc hờ hững đáp một tiếng.
Tạ Văn Tinh hứa với sẽ không còn tình trạng bao cao su xuất hiện, nói cách khác, sau này cậu cũng không thể mua bao nữa.
Tạ Văn Tinh cứ thế mà đồng ý.
Cái tên này… Sao lại có lúc ngốc như vậy?
Do đi ngủ muộn, sáng mùng một tết, Tạ Văn Tinh ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao. Quan Hạc dậy sớm hơn cậu, lúc cậu mơ màng sờ sang thì đã chẳng còn ai.
Mùng một đầu năm, có người lục tục đến nhà Quan Hạc chúc tết, có người là họ hàng, có người là dân trong giới kinh doanh. Gần cuối ngày cũng chưa hết được khách.
Buổi tối người lớn ở dưới đốt pháo bông, chơi mạt chược, Tạ Văn Tinh rảnh rỗi không có chuyện gì làm đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn solo với Flash đợt trước, cậu nhắn một tin: [Chơi không?]
Flash trả lời rất nhanh: [00]
Tạ Văn Tinh: [?]
Flash: [Giám đốc muốn bọn em lên Thách Đấu trong vòng một tuần]
Tạ Văn Tinh: [Không còn là người sao]
Flash: [Anh, em cảm thấy mình có thể đột tử bất cứ lúc nào]
Tạ Văn Tinh: [Sao lại đến mức đó? Chẳng phải cậu là hoàng tử solo hay sao?]
Flash: [Mid của đội em kéo em lên xe của hắn]
Tạ Văn Tinh: [Thế thì thảm thật]
Flash dừng một chút, chưa gửi lại tin nhắn, Tạ Văn Tinh cho là cậu ta đã bắt đầu vào trận, không ngờ một lúc sau Flash liền nhắn đến: [Anh có muốn đi đôi không? Em đá tên kia ra, chúng mình chơi với nhau].
Tạ Văn Tinh cười: [Cậu ta hận chết anh]
Flash: [00]
Flash: [Vậy em đi xếp cặp. Đúng rồi, mấy nay đang nghe as long as you love me anh hát]
Flash: [Nghe hay lắm, nếu sau này anh muốn phát triển hướng âm nhạc, em nhất định sẽ ủng hộ]
Tạ Văn Tinh: [ha ha ha ha]
Tạ Văn Tinh: [Cậu biết cách nói chuyện thật đấy, cậu chơi đi]
Sau khi được Flash tấu hài thành công, Tạ Văn Tinh mở PUBG, vừa hay lúc đó Thời Gian nhắn tin đến: [Ăn gà không? Tôi chuẩn bị thuốc say xe rồi].
Thực sự là thần giao cách cảm, Tạ Văn Tinh trả lời: [Đi].
Bọn họ nói chuyện điện thoại, Tạ Văn Tinh không tìm được tai nghe liền để loa ngoài luôn, sau khi nhảy dù thuận lợi loot được đồ, giết một đám người, Thời Gian rảnh rỗi nói chuyện với Tạ Văn Tinh: “Hôm qua cậu gọi điện cho tôi làm gì thế?”
Tạ Văn Tinh: “Có chút chuyện nhỏ, giải quyết rồi.”
Tạ Văn Tinh dừng một chút, lại nói: “Tôi hỏi cậu này, đợt trước cậu nói với tôi là muốn theo đuổi một người thì phải dâm chút phải trêu ghẹo, tôi thử rồi, người đó hình như không thích lắm?”
Thời Gian suy nghĩ một lát: “Em gái bây giờ đều thích những người nào mà dẻo mồm. Có một câu nói là cậu chưa đủ dâm hay tôi chưa đủ tốt. Cô gái đó tốt không?”
Tạ Văn Tinh: “Cực kì tốt.”
Thời Gian: “Đó chính vấn đề bên cậu, cậu chưa đủ dâm.”
Có người gõ cửa một cái, đẩy cửa ra, trên tay mẹ Quan bưng một đĩa trái cây, mơ hồ mà nghe thấy câu: “Cậu chưa đủ dâm” biểu cảm của bà khó mà tin được: “Tiểu Tạ con đang nói cái gì?”
Tạ Văn Tinh: “…”
Tạ Văn Tinh: “Dì, con đang chơi game, cùng đội với con là một người Nhật Bản. Tiếng Nhật hơi lạ vậy đó ạ.”
Tạ Văn Tinh giả vờ giả vịt: “Konnichiwa”
Thời Gian: “… Konnichiwa.”
Mẹ Quan kinh ngạc: “Bây giờ chơi game cũng chơi được với người nước ngoài sao?”
Tạ Văn Tinh: “Dạ đúng ạ, trò này tên là tuyệt địa cầu sinh, có người chơi khắp thế giới, không chỉ có người Nhật Bản, còn có cả người Tây Ban Nha, người Mỹ.”
Tạ Văn Tinh nói cái này, thấy Quan Hạc cũng đến. Nhân vật của cậu vì chạy bo mà chạy ra cồn cát, Tạ Văn Tinh bắn một súng, một súng này chết một người đang nấp.
[Cậu sờ tui cái nè dùng kar98k giết chết 236rrdf]
Thời Gian: “Nice!”
Tạ Văn Tinh: “Đó dì xem, người bạn Nhật Bản này đang khen con giỏi.”
Cậu vừa nói xong, nhân vật của Thời Gian liền bị người khác bắn cho mấy súng, Tạ Văn Tinh liền chạy tới cứu, mẹ Quan đã để đĩa trái cây xuống, hứng thú nhìn hình ảnh sinh động trên màn hình.
Thời Gian: “¥ ¥!!!”
Mẹ Quan: “Cậu ta nói gì vậy?”
Tạ Văn Tinh còn chưa nghĩ ra nên dịch tiếng quỷ gào của Thời Gian thế nào, Quan Hạc đứng dựa cửa đột nhiên nói: “Cậu ta nói, Tiểu Tạ gà quá.”
Tạ Văn Tinh: “…”
Lúc này cậu mới nhớ là Quan Hạc biết tiếng Nhật và tiếng Anh, nói cách khác anh biết cậu đang chém gió, biết cậu chém gió thì thôi, Quan Hạc cũng chém theo, còn bịa đặt vấy bẩn kĩ thuật của cậu.
Thời gian bị chọc cho cười cạc cạc, may mà lúc cười cũng không quên mình là người Nhật Bản, liền cố ý xen thêm mấy chữ kỳ quái vào trong tiếng cười: “¥ hhhh!”
Quan Hạc tiếp tục mở mắt nói mò: “Cậu ta nói gà quá, nếu như là cậu ta thì sẽ mổ bụng tạ tội ngay lập tức.”
Mẹ Quan vô cùng lo lắng: “Tiểu Tạ, con không giận?”
Tạ Văn Tinh định nói chuyện, mà nhân vật cậu chơi đã dính đạn, Tạ Văn Tinh nhanh chóng uống bình máu.
Bo đến.
Người chơi trốn trong cồn cát vừa chạy vừa bắn, Thời Gian đã thành hộp vô cùng hứng thù nhìn Tạ Văn Tinh dãy dụa sắp chết, trong miệng còn không quên bô bô.
Thời Gian: “¥”
Quan Hạc: “Sao lại gà thế không biết?”
Thời Gian: “¥ ¥!”
Quan Hạc: “Sao vẫn sống? Thành hộp nằm trên đất mới thích hợp với cậu.”
Anh vừa dứt lời, Tạ Văn Tinh còn nhúm máu bị một súng bể đầu.
[đánh bố mày là chó dùng ump9 giết bạn]
[người thứ tám]
Thời Gian cười vang: “¥ ¥ hhhhh!”
Quan Hạc dừng lại chốc lát, chắc là đùa đủ rồi, khóe môi cong lên. Nhìn màn hình đã thành màu trắng đen nói: “Nhưng mà, cậu biến thành hộp cũng rất đáng yêu.”
Tạ Văn Tinh nghe thế, ngẩng đầu lên nhìn Quan Hạc.
Rõ là Quan Hạc đang châm chọc cậu, mà có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Quan Hạc, Tạ Văn Tinh nhìn mà cảm thấy tim đập ầm ầm.
Có phải cậu, đã hết thuốc chữa rồi hay không…
Lái máy bay: Ý là tuốt trụ aka thủ dâm nhe các mẹ.
Một số thuật ngữ game trong chương này:
Loot: Nhặt đồ dạo
Bo: Vòng tròn trắng sẽ dần co lại theo thời gian, nếu người chơi đứng ở ngoài vòng trắng sẽ bị độc đốt máu đến chết.