Đọc truyện Cậu Hôn Anh Một Cái – Chương 10: Nghẹt thở
Sáng giao thừa, Tạ Văn Tinh xuống lầu ăn sáng, bà nội Quan Hạc xuống cho cậu một phong bao đỏ thẫm.
Tạ Văn Tinh vừa mừng vừa lo nhận, đối với ông nội vừa xuống đã không nhìn cậu thì thái độ của bà nội Quan Hạc lại vô cùng thân mật.
Lúc chiều Quan Sa về, vừa nhìn thấy Tạ Văn Tinh đã đòi chơi game cùng. Vừa hay đang rảnh nguyên ngày Tạ Văn Tinh cũng ngứa tay, cậu về phòng lấy laptop, Quan Sa như cái đuôi đi theo sau Tạ Văn Tinh.
Trong phòng, Quan Hạc đang dùng máy tính, chắc là đang làm việc. Nghe thấy tiếng động anh quay đầu lại.
“Anh.” Quan Sa ríu rít như một chú chim: “Chị dâu đồng ý kéo rank em rồi, anh có muốn chơi với tụi em không?”
Tạ Văn Tinh cười cười, căn bản không hi vọng tên cuồng công việc này đồng ý. Người đàn ông đang ngồi đối diện nghe thế dừng chuột, lúc Tạ Văn Tinh nhấc máy lên mới nói: “Muốn.”
Tạ Văn Tinh kinh ngạc nhìn về phía Quan Hạc: “Anh có acc?”
Ah nói: “Cấp ba.”
Tạ Văn Tinh: “Acc kia của anh rơi tận xuống đồng rồi, không đi cùng được.”
Mất một lúc cậu lại nói: “Em giúp anh mượn một cái.”
Log game, Tạ Văn Tinh thấy quả nhiên Quan Sa dùng [Tui sờ cậu cái nè]. Acc chính của Tạ Văn Tinh chỉ có thể solo, đành dùng clone. Lúc ban pick, Quan Sa đi mid, Tạ Văn Tinh do dự mãi cuối cùng mới chọn ad, cậu nói với Quan Hạc: “Anh support cho em.”
Cậu đi đi rừng, mà Quan Hạc lâu rồi chưa chơi trò này lỡ có hố người thì lại bị ăn chửi, Tạ Văn Tinh thà để anh hố mình còn hơn.
Quan Hạc cầm Sona, Tạ Văn Tinh thấy thế liền chọn Ez.
Game bắt đầu, Tạ Văn Tinh á một tiếng: “Gặp Flash này…”
Quan Sa hưng phấn: “Ôi đâu đâu? Sao em không thấy?”
Tạ Văn Tinh: “Shaco bên kia chính là clone của cậu ta.”
Quan Sa: “Phất Hoàng tập đi rừng à? Sợ bị ảnh gank quá.”
Vào game, Tạ Văn Tinh liền thấy Flash chat toàn bộ: [Anh?]
Tạ Văn Tinh: [.]
Flash: [Sao anh bảo hôm nay không chơi?]
Tạ Văn Tinh: [Kéo em gái].
Flash cũng thấy Quan Sa [Tui sờ cậu cái nè], tất nhiên Flash biết acc này là sao, cậu ta có chút khó hiểu: [Đây chẳng phải là acc của Quan tiên sinh à?]
Tạ Văn Tinh: [Kể rất dài, nói chung là kéo em gái].
Tạ Văn Tinh vừa chat vừa farm lính, lúc Flash từ đường sông xông ra định gank, xạ thủ đã bị Tạ Văn Tinh mài còn một điểm máu, còn Flash và trợ thủ cũng bị Tạ Văn Tinh sau khi có ulti đánh gần chết.
Flash lùi vào trong trụ, không còn lính đỡ dame trụ, Tạ Văn Tinh còn chấm máu chỉ có thể nhìn first blood chạy mất. Không ngờ Sona lại vọt thẳng vào trụ, hứng dame trụ đánh chết Flash.
First Blood!
An enemy has been slain.
Một đổi một, Sona của Quan Hạc cũng bị Flash giết chết.
Quan Sa ngồi ở một bên cười lén lút: “Anh, anh thù như thế làm gì? Phất Hoàng cũng chỉ nói mấy câu với chị dâu thôi.”
Tạ Văn Tinh cũng không quá hiểu kiểu đánh giết địch một nghìn tự hại tám trăm của Quan Hạc, nghe Quan Sa nói thế nghiêng đầu nhìn Quan Hạc, người kia chớp mắt, mất tập trung mà ừ một tiếng.
… Từ từ, Quan Hạc nói ừ hả?!
Có ý gì vậy…
Tạ Văn Tinh bắt đầu nghĩ linh tinh. Lần thứ hai Flash tới gank, Tạ Văn Tinh lại dùng Ez đánh cho Flash chỉ còn chấm máu, Flash bất đắc dĩ lùi lại, Sona lại xuất hiện bất ngờ đuổi theo Flash, bấm r làm choáng, ném một đống dame vào mặt.
Flash lại bị Quan Hạc giết thêm lần nữa.
Tạ Văn Tinh nhìn Flash nằm đó mà thấy uất ức thay, quả nhiên, một lát sau Flash bật tất cả: [Nghẹt thở].
Quan Sa cười không đứng lên nổi: “Phất Hoàng vốn không quen đi rừng, như thế cũng thảm quá.”
Tạ Văn Tinh cũng cười: [Cần bình dưỡng khí không?]
Flash: [Support của anh có thù với em à…]
Flash: [Em cũng không biết em chọc cổ giận ở đâu]
Quan Sa hóng chuyện chỉ ngại chưa đủ rối, con bé cũng gõ chữ: [Anh nói chuyện với Ez, Sona ghen].
Flash trả lời bằng một dấu hỏi chấm.
Dù Flash dùng tướng ở vị trí mình không thông thạo, mà muốn giết Flash cũng không phải là chuyện dễ, đánh hơn một tiếng mới thắng. Lúc kết thúc mẹ Quan gọi bọn họ xuống ăn cơm, Tạ Văn Tinh thoát game đứng dậy, vừa hay thấy Quan Hạc lướt we chat.
Tạ Văn Tinh không nghĩ nhiều, xuống dưới ăn cơm với Quan Sa.
Câu lạc bộ EVE ở ma đô, thanh niên Flash nghiện net không về nhà ăn tết thoát game ra ngoài.
Trong câu lạc bộ chỉ còn mình cậu và mid, thấy Flash ngậm thuốc ngẩn người trước máy tính, mid tát vào sau gáy cậu ta một cái: “Phất cẩu nghĩ gì đấy?”
“Tôi rất không hiểu,” Flash nói: “Rõ ràng [Tui sờ cậu cái nè] là acc của ông chủ, sao anh cứ nói là đang kéo em gái?”
Tuy Flash gọi tất cả những người lớn tuổi hơn mình là anh, mà gọi người khác sẽ là anh cộng họ tên, còn từ anh thân mật nhất, trước giờ chỉ gọi Tạ Văn Tinh.
“Là em gái ông chủ,” Mid nói: “Ông chủ hình như có một cô em gái chưa đến mười tám tuổi, nghe đâu rất thích anh Tiểu Tạ, lần trước họp hằng năm ông chủ dùng acc em gái tặng quà cho tiện.”
Flash: “Hôm nay tôi gặp anh kéo em gái ông chủ, anh chơi Ez, support nhà ổng cứ đuổi theo giết tôi.”
Mid: “Ha ha ha mẹ nó mất mặt không? Clone của cậu là cao thủ hay kim cương? Bị support đuổi theo giết?”
Flash: “Tôi nghi support với bọn họ lập team ba.”
Mid: “?”
Flash: “Là ai được?”
Mid: “… Ông, ông chủ?”
Nói xong hắn phì cười trước: “Không thể, ông chủ nhìn không giống người sẽ chơi game. Chúng ta ở Summoner”s Rift giết người, thì người ta đang hô mưa gọi gió chốn thương trường.”
Flash không nói câu nào.
Tóc hắn nhuộm màu bạch kim, tai trái có một chiếc đinh tai không lớn không nhỏ. Khuôn mặt Flash vô cùng nhỏ nhắn, mặt giống kiểu nhân vật hoạt hình.
Mid gõ đầu thiếu niên u buồn một cái: “Cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa, chẳng phải anh Tiểu Tạ đã đồng ý solo với cậu rồi hay sao? Hôm nay ổng có việc, mùng một mùng hai cậu hẹn lại người ta cũng được mà.”
Flash: “Giao thừa đặc biệt hơn mà.”
Hắn vừa dứt lời, mid đột nhiên rên lên: “Mẹ kiếp, Phất cẩu đọc tin nhắn trong nhóm đi.”
Trong group we chat của EVE team, giám đốc đột nhiên ban bố một lệnh: Hết thảy đội viên dưới Thách Đấu phải lên được Thách Đấu trong một tuần.
Nói cách khác, trong một tuần này bọn họ không thể lơ là.
Mid: “Mùa mới đòi lên Thách Đấu? Tôi đồng ý mà đồng đội tôi có đồng ý không?”
Nói xong đã ôm chặt lấy chân Flash: “Phất cẩu kéo tôi với.”
Flash đẩy hắn một cái: “Đi ra kia, tôi không thích bị đàn ông ôm.”
Mid: “Không, giám đốc điên rồi, cậu chính là chỗ dựa duy nhất của tôi.”
Mid lẩm bẩm rồi bắt đầu càu nhàu: “Giám đốc bị cái gì kích thích vậy, sao lần này quản chặt thế? Ngay cả cậu cũng không được chơi bằng clone?”
Mặt Flash không hề có cảm xúc: “Cũng không solo với anh được.”
Ăn tiệc đêm giao thừa xong, cùng người lớn xem chương trình cuối năm một chốc, qua mười hai giờ, Tạ Văn Tinh và Quan Hạc về phòng.
Quan Hạc đang tắm, Tạ Văn Tinh ở ngoài thu dọn đồ đạc, lúc trước cậu lười không thèm dọn lại vali hành lí, lúc thu dọn mời mò ra được một cái hộp tận đáy vali.
Tạ Văn Tinh lấy nó ra, sửng sốt.
Một hộp Okamoto, còn là loại siêu mỏng.
Cậu không nhớ là mình mua bao cao su từ bao giờ, lại nói cậu không cần phải mua bao, Tạ Văn Tinh nghĩ mãi mà không ra. Cậu dùng một tay lật qua lật lại Okamoto, ngồi nhớ lại xem tại sao hộp Okamoto này sẽ xuất hiện trong vali của cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Văn Tinh nhớ một chuyện rất có khả năng.
Buổi tối trước ngày họp hằng năm, sau khi ăn cơm xong Thời Gian đến phòng cậu và FF5, lúc đó FF5 không có phòng, Thời Gian vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ hỏi xem người mà Tạ Văn Tinh thích có phải là một nữ streamer hay không. Tạ Văn Tinh không thừa nhận, vừa lúc đó FF5 đứng ngoài gõ cửa, hẳn là lúc cậu quay lưng ra mở cửa Thời Gian thừa cơ nhét cái này vào vali của cậu.
Bởi vì Thời Gian nhìn mặt rất đểu nói: “Nhớ kiểm tra vali. Nếu là trong công ty mình thật, anh giúp chú chuẩn bị đầy đủ trang bị.”
Khi đó đầy đầu cậu đều là Quan Hạc là Lục Dao Dao, quên luôn lời Thời Gian nói, không ngờ rằng tên kia còn giấu đồ trong vali của cậu.
Thật bà nó chứ hơi bị tri kỉ.
Tạ Văn Tinh nghĩ lại liền nở nụ cười, vừa hay lúc đó Quan Hạc lại từ trong phòng tắm đi ra, anh nhìn thấy cậu cầm thứ gì đó nho nhỏ rồi cười.
Quan Hạc: “Tay cậu cầm gì vậy?”
Tạ Văn Tinh: “Kẹo, kẹo cao su.”
Quan Hạc: “Cậu mua từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết.”
Tạ Văn Tinh: “Người khác cho.”
Quan Hạc dừng tay lại, lặp lại một lần: “Cho?”
Tạ Văn Tinh có tật giật mình nhỏ giọng nói. Cậu đang định giấu hộp đi, một cái tay khác đã nhẹ nhàng lấy hộp khỏi tay cậu. Quan Hạc đổ từng cái từng cái xuống thảm trải nền, Tạ Văn Tinh nhìn nó mà hãi hùng khiếp vía.
Đổ xong, Quan Hạc nở nụ cười.
Anh cười rộ lên khác hẳn với nụ cười nhạt thường ngày, có mùi tuyết tan, mà khó giải thích được, Tạ Văn Tinh nhìn ra được sự trào phúng trong nụ cười này.
“Kẹo cao su? Sao cậu không nói là bóng bay?”
“Đây là hộp sáu cái, bên trong chỉ còn năm?”
Tạ Văn Tinh:…
Nghẹt thở.
Má ơi Thời Gian, đưa cũng không biết đưa hộp mới?
*Về chuyện lúc xưng anh – em, lúc lại xưng anh – tôi thì xin giải đáp là, trước mặt người nhà và bạn bè thì sẽ xưng vậy nha.