Đọc truyện Cậu Dám Lừa Tôi – Chương 11: Bỏ đi
Theo lời khuyên của reader, tớ sẽ cố kéo dài thêm 😀
Căn bản là có ý tưởng cho truyện mới, không muốn drop truyện này nên làm nhanh tí xíu a~ :33
———
“Vì cậu ở đây”. Hờ, lại là câu trả lời khiến người khác phải hiểu lầm. Thiếu muối. Tôi không thèm trả lời, hậm hực đi qua cậu ta, cố tính huých vào vai cậu ta thật mạnh nhưng người đau chẳng phải Diệp Phong, mà là tôi, cũng vì lúc đó, tôi quên mất mình thấp hơn cậu ta hẳn cái đầu, nên vai mình lại va chạm mạnh vào cánh ta cậu ta. Đau muốn chết nhưng tôi vẫn giả vờ, mặt lạnh tanh, như muốn nói: “Chẳng xi nhê chút nào. Hứ!” (Reader hãy nghĩ rằng Phong khỏe nên một chút sức của Như Như k đáng nhé =))) )
– Đứng lại! – Vừa nói vừa kéo tay tôi lại. Đang trả thù tôi sao? Sao lại dùng nhiều sức đến vậy?
– Bỏ ra! Đau! – Nếu không nghe thấy tôi kêu đau chắc cậu ta vẫn ngoan cố giữ cánh tay tôi lại.
Nhìn thẳng vào mắt cậu ta, tôi chắc chắn sẽ mủi lòng. Vì vậy, tôi tránh né ánh mắt của Diệp Phong, đùng đùng nổi giận với cậu:
– Cậu muốn gì a? Không phải giờ nên đi với Mẫn Mẫn ư?! – Kiếm chuyện để nói là cách tốt nhất để cậu ta đừng nhìn tôi chằm chằm nữa… Giống như bị nhìn trúng tim đen vậy …
– Tôi chính là đi tìm cậu vì… – Chưa để cậu ta nói xong, tôi nhảy vào ngồi “ngay ngắn” trong họng Diệp Phong – Vì vì vì vì cái gì!!!! Hả!!!!!
– Bố cậu gọi cho cậu không được, nhờ tôi đi tìm hộ.
Tôi bỗng dưng nhớ đến lúc ấy, lúc mà tự dưng tôi nghe thấy nhạc bài Dumb Dumb, tôi đang chìm trong suy nghĩ, cứ tưởng ai đó đang bật bài này để nghe kia chứ. Tôi luôn tin bản thân nên cũng chẳng buồn kiểm tra điện thoại… Con xin lỗi bố!
Nghe được những điều cần nghe, không một tiếng tạm biệt, tôi đi thằng về phía trước.
Lại nữa? Lại nữa ư? Lại y hệt mấy năm trước ư? Tại sao bố mẹ không bao giờ hỏi ý kiến con trước mà luôn tự quyết định như vậy? Nhìn tờ giấy trên bàn, trong lòng tôi nổi lên sự chán ghét! Gì chứ! Tiếng Anh thì biết có mấy từ căn bản như “Hello”, “Hi”, “How are you?” mà bắt tôi đi du học là sao? Thậm chí ba ngày nữa đã đi rồi! Bố mẹ báo ít có sớm a~
“Giờ làm sao? Giờ làm sao?” Câu hỏi này nằm trong đầu tôi đã hơn nửa tiếng rồi mà tôi vẫn không tài nào tìm ra cách giải quyết. Hay hôm đó giả vờ bị ốm liệt giường luôn? Thế tiếc tiền mua vé của bố mẹ a~ Hay cứ đi đi? Đi có 2 – 3 năm thôi mà?
~
(Đoạn đối thoại của bố mẹ Tô Uyển Như, nghe cách xưng hô mọi người tự đoán ha~)
– Vợ thấy kế hoạch của anh thế nào?
– Cũng tạm thoi. Tại sao chúng ta không đi cùng nó luôn? Có phải tiện chạm sóc luôn không?
– ….Em sang đấy để chăm sóc…hay…mua sắm?
– Thì em nghe nói bên ấy nhiều đồ đẹp mà =))))) – Nghe xong, mặt của bố đen xì.
– Ẹ hèm..
– Rồi. Kế hoạch hay được chưa?
– Hay thôi?
– Quá hay!
– Anh đã tính rồi. Nó sang đấy cũng mất mấy năm, vợ chồng mình tha hồ được nghỉ ngơi.
– Nhưng đi cùng nó sang đấy không phải cũng được nghỉ ngơi sao?
– Hãy nghĩ đến TIỀN. – Ai đó cố nhấn mạnh chữ TIỀN.
-….
(Như Như a~ Ta là bà mẹ tốt, có bố con là Tề Mặc mới không tốt a~ :V)
~Vì chỉ còn 2 ngày, tôi quyết định sẽ xoã hết mình. Đi mua sắm để chuẩn bị đồ đẹp sang đó. Đi ăn uống với bạn bè. Và tôi dành riêng một ngày để đi chơi với Diệp Phong kệ cậu ta có đồng ý hay không~ Sau này muốn, chưa chắc cậu ta đã có thể đi ngang hàng với chế! Muahahaha (Điệu cười này ai thấy quen kkk~)
Quan trọng là….tôi có nên bổ túc thêm tiếng Anh không????
—————-
Hi reader
Ra chap mới nè :V Ngắn cũng thông cảm cho Dao nhé, Dao phải làm đề cương Toán mai nộp aaa
TT ^ TT
À, bạn ta là có truyện mới viết Buông đôi tay nhau ra
– Nàng ý viết văn hay lắm :