Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 73


Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 73

          Hà Thanh Nhu đã trở về.
          Nàng đang đổi giày ở huyền quan, trong tay còn xách theo hai hộp canh đậu xanh.
          “Bên Tây Nhai vừa mở một cửa hàng món ngọt, đi vòng một vòng nên về trễ,” Nàng nói, một tay vịn tường, gương mặt ửng hồng, nàng lắc lư cái túi trên tay, “Mua ở dưới lầu, có muốn uống ngay bây giờ hay không?”
          Ngày nóng uống canh đậu xanh giúp hạ hỏa, bình thường lúc rảnh rỗi nàng sẽ tự nấu, còn khi không rảnh thì mua ở một cửa hàng dưới lầu của bà lão.
          Lâm Nại đón lấy cái túi đựng hộp canh, ngửi được hương rượu nhàn nhạt trên người Hà Thanh Nhu, cô nhíu nhíu mày: “Uống rượu sao?”
          “Hai ly cocktail, thức uống mới của quán rượu, Gia Nghi nói nhất định phải thử một lần,” Hà Thanh Nhu đi WC rửa tay, sau đó mới đi ra, “Trở về thì gọi xe.”
          Ý thức an toàn của nàng cao, chỉ cần uống rượu thì sẽ tuyệt đối không lái xe, xe còn tạm thời đậu ở Tây Nhai, ngày mai sẽ qua lái về. Cocktail thông thường chỉ có vài độ, dù có uống cũng sẽ không say, Trì Gia Nghi cho nàng uống thì nàng uống, ly cocktail hai nàng uống có hương rượu hơi nồng, trừ chuyện đó ra thì không có gì bất đồng, nhưng loại thức uống mới này tác dụng cũng chậm thật, lúc ngồi trên xe nàng chỉ cảm thấy hơi choáng, bây giờ lại có chút hơi say.
          Thế nhưng cũng không say đến độ choáng váng, ý thức của nàng vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ có các giác quan hơi thả lỏng, còn lại thì phản ứng chậm hơn một chút.
          Lâm Nại mở một hộp canh đậu xanh đưa cho nàng, nàng không nhận, Lâm Nại bỏ xuống, thay nàng sửa lại phần tóc mái có chút tán loạn.
          Rượu khiến khiến khuôn mặt của nàng càng thêm đỏ rực.
          “Lần sau có đi uống rượu, nhớ phải gọi điện thoại cho em, em đến đón chị.” Lâm Nại nói, giữa đêm khuya, uống rượu rồi tự bắt xe về nhà thật không an toàn.
          Hà Thanh Nhu ậm ừ, nàng hơi mệt, không muốn tiếp tục cuộc hội thoại, dự định lấy quần áo đi tắm, lúc vừa đi đến cửa, mới nhớ tới lời hứa với Trì Gia Nghi.
          “Chừng nào thì em có thời gian rảnh?”
          Lâm Nại đi qua: “Sao vậy?”
          Hà Thanh Nhu mím mím môi, vào phòng cầm áo quần, vành tai lẳng lặng ửng đỏ lên.
          “Chị muốn mời Gia Nghi một bữa,” Nàng nhỏ giọng nói, “Mang em cùng đi…”
          Lâm Nại giật mình, thật không nghĩ tới nàng lại chủ động sắp xếp như vậy: “Chủ nhật tuần sau đi.”
          Hà Thanh Nhu gật đầu: “Vậy hai ngày nữa chị sẽ hẹn thời gian với cậu ấy.”
          Nàng cúi người, ở ngăn dưới chót của tủ quần áo lấy quần lót, lúc khom người xuống, để lộ phần eo, toàn bộ phần thắt lưng trắng nõn đều lộ ra hết, Lâm Nại nhìn thấy, ánh mắt nhất thời tối sầm xuống. Hà Thanh Nhu hoàn toàn không hay biết gì tới cái ánh mắt dí sát phía sau, nàng ngồi dậy, tìm bộ đồ ngủ ở ngăn thứ hai, bên trái là quần áo của nàng, bên phải là của Lâm Nại, có tên nào đó da mặt thật đủ dày, nhất quyết muốn dung nhập vào sinh hoạt của nàng, liền ngay cả tủ quần áo cũng không chịu buông tha.

          “Mặc bộ này đi.”
          Nàng đang tìm kiếm không biết nên chọn bộ nào, Lâm Nại liền chỉ chỉ một cái váy màu xám nhạt —– hai lần trước nàng cũng là mặc cái váy này…, lần đó đúng là làm lợi cho ai kia, khiến cho hiện nay mỗi khi nhìn thấy cái váy này nàng đều cảm thấy xấu hổ vô cùng.
          Nàng tỏ vẻ không nghe thấy, cầm một bộ trên nhất.
          Lâm Nại biết chắc chắn là nàng sẽ không chọn cái váy kia mà, một cái váy trắng sao, vừa đúng tâm ý của cô.
          Hà Thanh Nhu vòng qua cô, đi vào WC.
          Lâm Nại đến phòng khách uống canh đậu xanh, dựa vào ghế salon, vừa uống vừa chờ, Hà Thanh Nhu có chút chậm chạp, tắm đến hai mươi phút mà vẫn chưa thấy ra. Cô có chút chán nản mà cầm cái remote chuyển kênh liên tục, chuyển qua chuyển lại, không cảm thấy kênh nào thú vị cả.
          Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy tiếng nước trong WC có chút lớn, ào ào không ngừng, rõ ràng âm lượng của TV rất lớn, nhưng vẫn không che được tiếng nước.
          Cô nhìn qua hướng WC, sau đó mặt không biểu cảm mà nhìn vào máy tính bảng, mở giao diện trang web, tùy ý lướt lướt, không hiểu sao trong lòng luôn cảm thấy bồn chồn không ngừng, tiếng nước chảy cứ văng vẳng bên tai không dứt.
          Ba mươi phút, Hà Thanh Nhu vẫn chưa tắm xong.
          Cô tắt TV, cầm máy tính bảng đi vào phòng ngủ.
          .
          Hà Thanh Nhu tắm xong đi vào phòng ngủ, vừa bước vào, khí lạnh từ điều hòa trực tiếp phả lên da, nàng không khỏi co người lại.
          Ngẩng đầu nhìn nhìn điều hòa một chút, 16℃. Lâm Nại thì ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm váo máy tính bảng, điều hòa thì cứ thổi thẳng lên giường, cô lại giống như không cảm thấy lạnh tí nào cả.
          Hà Thanh Nhu tìm được cái remote, điều chỉnh nhiệt độ đến 24℃, Lâm Nại ngẩng đầu lên, nhìn nhìn nàng.
          Trên tủ đầu giường có đặt cái hộp màu hồng – là bao ngón tay – rất bắt mắt, lớp nylon bên ngoài đã xé, còn có hai gói lộ ra ngoài.
          Không phải là lộ, mà là được đặt ra ngoài.
          Tự nhiên là Hà Thanh Nhu thấy được, nàng cố ý xoay mặt sang hướng khác, giả vờ như không nhìn thấy gì. Mỗi khi hai người làm đều không biết phân biệt nặng nhẹ, ngoài ra thì lo lắng cho tay của Lâm Nại, trước tiên vẫn nên nhịn thêm một thời gian.
          Đương nhiên, người không phân biệt được nặng nhẹ kia nhất định không phải là nàng, chính là cái người đang cầm máy tính bảng kia, bất luận là khi ở trên hay ở dưới, người nào đó đều chưa từng có hành động đúng mực. Mấy ngày nay, Lâm Nại không ngừng ném ám hiệu, nàng thì vẫn vờ không hiểu, đêm nay —– cũng sẽ như vậy.
          Tắt đèn, ngủ.
          Nàng vén chăn, lên – giường, uống rượu xong liền thấy hơi mê man, vừa nằm lên giường liền thấy thư thái hơn hẳn, thế nhưng ngủ không được, đầu óc nặng nề nhưng lại thanh tỉnh dị thường, cảm giác này cũng quái dị thật.
          Lâm Nại vẫn còn đang nhìn vào máy tính bảng như cũ, cũng không biết là đang xem cái gì, hai tay không chút chuyển động.

          Hai ly cocktail, tác dụng chậm vô cùng, sau khi tắm xong mới thấy choáng váng, bọc trong chăn ấm, dần dần cảm thấy hơi nóng, Hà Thanh Nhu cảm thấy khó chịu, lấy tay đẩy chăn ra.
          Lâm Nại nhìn liếc liếc qua, không chút hành động.
          Hà Thanh Nhu nhắm mắt lại, bắt đầu buồn ngủ.
          Nhiệt độ của điều hòa hình như có chút hơi cao, nằm một lúc, sau lưng như chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng xoay người, mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
          Thế nhưng vài phút sau, nàng lại cảm thấy khát nước, lần nào uống rượu cũng như vậy, khô họng, liền muốn uống nước.
          Nhưng lại không muốn rời giường.
          Nội tâm chiến đầu không ngừng, cuối cùng nàng quyết định xuống giường rót nước uống, lúc quay về giường, Lâm Nại đã tắt máy, cởi quần áo nằm xuống ngủ, ánh trăng phía ngoài sáng chói, từ cửa sổ chiếu nghiêng nghiêng vào, mặc dù không bật đèn, nhưng Hà Thanh Nhu vẫn nhìn rõ mồm một mọi thứ trong phòng.
          Lâm Nại mặc cái áo crop-top màu đen bó sát, lộ rõ đường cong, cô lấy tay chống sau đầu, mái tóc mềm mại chảy dài xuống, do tay phải bất tiện, lúc cô kéo chăn lên đắp, chỉ dùng một tay giơ cao lên… Hà Thanh Nhu vội vã nhìn sang hướng khác, không nhìn thấy gì.
          “Không ngủ được?” Lâm Nại hỏi, cặp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
          Hà Thanh Nhu giật mình, giọng ồ ồ: “Ngủ…”
          Nàng lạnh lùng đi tới giường, từ từ chen người vào chăn, hai người, một chăn, nhiệt độ càng cao, rõ ràng trước nay mở 24℃ là vừa vặn, hôm nay lại cảm thấy hơi nóng, nàng lại chỉnh giảm thấp thêm hai độ.
          “Cửa tiệm online như thế nào rồi?” Lâm Nại nắm lấy tay của nàng.
          Tay của Hà Thanh Nhu nóng, của cô thì lạnh, hoàn toàn bất đồng.
          “Vẫn… vẫn tốt.” Hà Thanh Nhu nói ngắn gọn.
          Lâm Nại kéo tay nàng qua bên cô, muốn làm gì, trong lòng Hà Thanh Nhu rất rõ, nàng muốn rút tay về, thế nhưng không chút sức lực. Cồn khiến cho phản ứng của nàng chậm chạp, nàng rất muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng trong phút chốc đại não như bị kẹt, không biết sắp xếp ngôn ngữ như thế nào.
          Đến khi chạm vào, trần trụi, dục niệm, nàng run.
          Trái tim như bị dục hỏa thiêu cháy vậy, lan tỏa, rượu trong bụng sôi sục, đốt trụi sự tỉnh táo của nàng.
          …
          Lâm Nại nằm sấp xuống đè lên nàng, hôn lên vành tai của nàng, hôn lên tóc mai của nàng, cuối cùng là hôn lên môi nàng, mỗi một hơi thở, đều truyền đến nhiệt độ cùng xúc cảm, thẩm thấu vào cơ thể của đối phương.

          “Mang…” Lâm Nại nhẹ giọng nói, cắn cắn môi dưới của nàng, lấy cái gì đó trên tủ đầu giường kia nhét vào tay nàng, môi thì cứ mút lấy dư vị ngọt ngào.
          …
          Qua một trận, Hà Thanh Nhu nằm sấp trên ngực của cô, miệng thở hổn hển không ngừng.
          Lâm Nại thì vuốt ve mu bàn tay của nàng không ngừng, Hà Thanh Nhu đè tay cô lại, bĩnh tĩnh cố nói một câu: “Em đừng để đụng đến vết thương.”
          Nhất thời Lâm Nại liền nghe lời. Hà Thanh Nhu hôn một cái lên khóe môi của cô, hai cánh môi không ngừng quấn quýt lấy nhau, nằm xuống bên trái của cô, giọng nói run run: “Đủ rồi, đi ngủ thôi.”
          Tiêu hao quá nhiều thể lực, nàng đã mệt chết, cảm giác buồn ngủ lại giết tới, nằm chưa được hai phút liền ngủ mất.
          Bởi vì say rượu, nàng ngủ rất sâu, bên cạnh có động tĩnh gì, nàng đều không cảm giác thấy, thẳng đến khi trời gần sáng, ý thức mới dần dần kéo về. Nàng mở mắt, nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đã biến mất, bầu trời trống trải, không bao lâu, lại ngủ tiếp.
          Mơ mơ hồ hồ, nàng cảm thấy trên người có chút nặng, nhưng bởi vì quá mệt, mắt nàng thật sự là mở không nổi, chỉ có thể giơ tay đẩy đẩy, nhưng lại bị cái người đang đè mình kia bắt lấy.
          Người kia hôn một cái lên mu bàn tay nàng.
          Lạch lạch cạch cạch một hồi, đối phương lại kề bên tai nàng, nói gì đó, nhưng nàng nghe không rõ, liền ậm ừ cho qua.
          Sau đó hình như là nàng bắt đầu nằm mơ, mơ thấy bản thân mình như bị vùi trong tuyết, kỳ lạ là nàng lại không cảm thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy nóng, mồ hôi thấm ướt cả quần áo nàng, giọt mồ hôi từ cánh tay của nàng chạy dài xuống, tách, rơi xuống trên mặt tuyết.
          Khi giọt mồ hôi rơi xuống lớp tuyết, tuyết bắt đầu tan ra, từ từ hóa thành nước.
          Tại nơi tuyết tan kia hiện lên một mảnh đất, sau đó từ đất lại mọc lên một đóa hoa, cành hoa lắc lư trong gió, từng giọt nước đọng trên cánh hoa tí tách rơi xuống.
          Đóa hoa nở bung, khoe sắc thắm, khiến bầu không khí như tràn ngập xuân sắc.
          Kế đó, nàng tỉnh dậy từ giấc mộng, Lâm Nại chui ra khỏi chăn, hôn lên môi nàng.
          Lúc này vừa tảng sáng, trời trong, nàng có chút không phân biệt được, đây là mộng cảnh hay thực tại, đẩy Lâm Nại ra, nghiêng người nắm chặt góc chăn, bên tai đỏ au, nóng rực.
          Đầu tháng chín, khí trời của Nam thành cũng thay đổi, sáng sớm, cơn mưa rào tí tách kéo đến, cả bầu trời bao trùm bởi một không khí ảm đạm, chung quanh đều mờ mờ ảo ảo.
          Phải đi làm, không thể nằm ì, Hà Thanh Nhu vừa tỉnh liền vén chăn đứng dậy.
          Trên mặt đất, có món gì đó đã qua sử dụng, là nàng ném xuống tối hôm qua, nàng khom người nhặt nó lên, ném vào thùng rác.
          Lâm Nại cũng tỉnh, một tay chống xuống, ngồi dậy, cặp mắt thì cứ chạy theo Hà Thanh Nhu, mặc dù chưa nói gì, nhưng cánh môi vẫn cong lên một cái đầy vẻ thích thú.
          Hà Thanh Nhu mới lười để ý tới cái tên ngốc nghếch không biết xấu hổ kia, thế nhưng chính cái người không biết xấu hổ kia còn rất mặt dày mà nói: “Chào buổi sáng.”
          Do mới vừa dậy, thanh âm của cô có hơi chút trầm.
          Hà Thanh Nhu đưa lưng về phía cô tìm tìm quần áo, chờ đến khi tìm xong, mới trả lời: “Chị đi tắm, em nhanh chuẩn bị, làm xong chị đi cùng em.”
          Xe của nàng còn đang đậu ở Tây Nhai, ngày hôm nay liền phải theo xe Lâm Nại đến công ty.

          Dứt lời, không đợi Lâm Nại đáp, liền vội vã trốn vào WC.
          .
          Có lẽ là do trời mưa, giao thông hôm nay còn ùn tắc hơn mọi ngày, cơn mưa rào càng ngày càng nặng hạt, nước mưa trên đường lớn đọng lại thành dòng. Xe cộ vất vả lắm mới di chuyển được, nhưng xe của các nàng chưa kịp động, phía trước lại chuyển đèn đỏ, lại kẹt.
          Hà Thanh Nhu nhìn nhìn vào di động, còn nửa tiếng, kẹt như vậy, chắc chắn sẽ đến trễ.
          Có sốt ruột cũng không còn cách gì hơn, dòng xe thì không nhúc nhích được, trời thì đang mưa, an toàn vẫn là quan trọng nhất, trễ thì cứ trễ vậy.
          “Gần đây hình như chị không có dự án gì.” Lâm Nại nói, nói vài câu giết thời gian với nàng.
          Hà Thanh Nhu ngẩn người, đắn đo, nói: “Có chứ, đang xử lý mà.”
          Qua đi cái tháng bảy, tháng tám nhàn hạ, công việc ắt sẽ từ từ thay đổi, Lâm Nại thì càng ngày càng bận rộn, nàng không muốn Lâm Nại phải vì mình mà phân tâm, càng không muốn tạo thêm phiền phức cho Lâm Nại.
          Dự án có cũng được, không cũng chẳng sao, tiền lương vẫn cứ lĩnh như thường.
          Lâm Nại gõ gõ vô lăng: “Đối tác Đức tuần sau sẽ tới chi nhánh công ty, chị có hứng thú hay không?”
          Hà Thanh Nhu nhìn ra phía ngoài của sổ xe: “Chị không thích hợp.”
          Nàng nói khéo, thật ra chính là để Lâm Nại phân biệt rõ công ra công, tư ra tư, giữa hai người có một tầng quan hệ thân mật, nhưng đem quan hệ thân mật kéo vào trong công việc, thì không tốt cho lắm.
          Lâm Nại hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, chỉ cười cười: “Không phải là mở cửa sau cho chị đâu.”
          “Là giám đốc Diêu đề cử chị đó.” Cô giải thích.


          Hết chương 73.


           —————-


          ( ̄ω ̄)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.