Đọc truyện Câu Chuyện Mật Ngọt – Chương 72
Vết thương trên tay Lâm Nại khép lại rất chậm, mất hai ngày mà chỉ mới xuất hiện một lớp da mỏng, có lẽ là do khí hậu quá nóng, bắt đầu có dấu hiệu hơi bị viêm, thoạt nhìn rất rợn người.
Sáng chủ nhật, Hà Thanh Nhu mang cô đi bệnh viện xử lý vết thương.
Vị bác sĩ trung niên kinh nghiệm phong phú, vài ba cái liền xử lý xong, nhiều lần nhắc nhờ đừng để dính nước, tới lúc vết thương khép lại có lẽ sẽ có chút ngứa, đặc biệt là đừng gãi, còn căn dặn thêm một số những vấn đề khác nữa, ví dụ như kiêng ăn, Hà Thanh Nhu sợ nhớ không hết nên phải ghi lại từng cái một.
Được người khác quan tâm thật không giống với bình thường mà.
Lâm Nại nhìn chằm chằm vào vết thương, mặt mày cau lại, hỏi bác sĩ: “Có để lại sẹo không ạ?”
Chỉ đau thì không sao, tuyệt đối không được có sẹo.
Bác sĩ vừa viết đơn thuốc, vừa trả lời cô: “Phải xem thể chất của từng người, có thể có, có thể sẽ không.”
Lâm Nại cau mày, hơi lo lắng.
“Có điều vết thương này của cô cũng cạn, nếu như có sẹo, cùng lắm thì nửa năm cũng sẽ biến mất.” Bác sĩ còn nói thêm, “Ăn thanh đạm, nếu kiêng cử thì sẽ rất nhanh, tôi xuất thêm đơn thuốc cho cô, đến lúc tróc lớp vảy kia ra thì thoa một ngày hai lần, có thể làm mờ vết sẹo.”
Vừa nghe được sẽ lưu sẹo, rõ ràng Lâm Nại đối với lần khám chữa này rất không hài lòng, có điều bác sĩ cũng không hơi đâu mà trấn an tâm lý với cô, viết xong đơn thuốc liền đưa cho cô: “Lầu hai đóng tiền nhận thuốc.” Sau đó lập tức gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
Ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt của ai kia bi thảm vô cùng.
Hà Thanh Nhu chưa từng gặp qua dáng vẻ này của cô, không khỏi buồn cười: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Lâm Nại nói, ngược lại thì Hà Thanh Nhu có làm gì cô cũng đều ăn tất.
Giữa chân mày của cô nhíu chặt, lén lút nhấc cái tay bị thương kia lên nhìn. Hà Thanh Nhu đột nhiên phát hiện cái hành động mờ ám kia, vội quay đầu sang chỗ khác lén cười trộm.
Hai người đến siêu thị mua thức ăn, tay phải của Lâm Nại bị thương, chỉ có thể dùng tay trái xách các túi rau. Sữa rửa mặt trong nhà dùng gần hết, cần phải bổ sung, khu đồ dùng hằng ngày là nhiều xe đẩy của các cặp vợ chồng nhất, gặp chủ nhật là ngày nghỉ, cả nhà cùng nhau đi dạo siêu thị cũng không ít.
Hà Thanh Nhu đẩy xe ở phía trước, lựa lựa chọn chọn, chỉ mua các món cần thiết, cũng không có bao nhiêu, nhưng khi ra khỏi khu đồ dùng hằng ngày, trong xe đẩy đã chất đầy —– tất cả đều là Lâm Nại lấy.
Từ lúc Hà Thanh Nhu chịu chứa chấp cô, cái người này liền từng món, từng món mà đem toàn bộ đồ dùng trong nhà đổi thành kiểu tình nhân, bàn chải đánh răng, ly ly chén chén,… ngay cả áo gối cũng đổi, đồng thời còn rất có hơi thở của thiếu nữ, một Tổng giám Lâm áo quần ngày thường cơ bản chỉ có hai màu trắng, đen, nay còn biết thay drap giường màu xanh nhạt, thật không ngờ tới một mặt này của cô.
Hà Thanh Nhu vòng ngược lại, đặt hết tất cả các thứ không cần lên kệ, Lâm Nại lại lấy đó đặt ngược lại vào xe.
“Trong nhà có rồi, mua nhiều sẽ lãng phí.” Hà Thanh Nhu ngăn lại.
“Có thể để dành mà,” Lâm Nại nói, có điều là không lấy nữa, “Mua đủ 500 sẽ giảm 15%.”
Cô nhìn qua bên trái, Hà Thanh Nhu cũng nhìn theo, trên biển quảng cáo màu vàng đúng là có dòng chữ màu đỏ viết như vậy, hôm nay là mừng sinh nhật siêu thị, do dự trong chốc lát, nàng lấy ra một ít đồ vô dụng, dầu gội đầu gì gì đó liền giữ lại, mua thêm một túi gạo cùng một can dầu, đoán chừng đủ 500 rồi, mới đi ra quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân quét xong hết các thứ, tổng cộng 467. 8 nguyên (tệ).
“Ngài có thể chọn mua thêm một chút cho hóa đơn đủ 500, hôm nay bên siêu thị có kỷ niệm thành lập, đủ 500 sẽ được giảm 15%.” Nhân viên thu ngân lễ phép mỉm cười, nói.
Hà Thanh Nhu suy nghĩ xem có cần lấy thêm một thanh chocolate Dove thêm vào hay không, bỗng nhiên lúc này có một cánh tay trắng nõn dang ra. Là Lâm Nại đặt một cái hộp màu hồng phấn lên quầy thanh toán: “Tính thêm hộp này đi.”
Một hộp bao ngón tay.
Nhân viên thu ngân đầu tiên là ngẩn người, sau đó thu lại toàn bộ biểu cảm không thích hợp, quay lại thái độ làm việc chuyên nghiệp ngày thường: “Được, xin chờ một chút.”
Đa phần siêu thị sẽ không bán món đồ chơi này, chỉ có những siêu thị quy mô lớn mới có, nhưng thường sẽ đặt ở nhưng vị trí khuất tầm nhìn, số lượng ít, vì vậy người mua cũng ít. Người xếp hàng phía sau nhìn một cái lên quầy thu ngân, Hà Thanh Nhu liền cảm thấy đỏ mặt, chờ nhân viên quét mã xong liền vội vàng ném cái hộp màu hồng kia vào túi.
Với hóa đơn mua hàng trên 300, siêu thị sẽ có giao hàng miễn phí, Hà Thanh Nhu chọn các thứ buổi trưa cần dùng, còn lại thì chờ siêu thị giao hàng về.
Đường về nhà do nàng lái xe, Lâm Nại ngồi kế bên ghế phó lái, lúc vừa vào Thiên Tinh đại đạo, Lâm Nại gọi nàng dừng xe: “Xuống mua chút trái cây, chị muốn ăn gì?”
Sau khoảng thời gian ở chung với nhau, một Tổng giám Lâm trước đây toàn bộ sinh hoạt đều phải dựa hết vào người giúp việc kia, nay trên người đã sinh ra hai phần khói lửa phòng bếp, nay biết mua trái cây, biết mua thức ăn, còn có thể làm món trứng hấp cùng nấu cháo, sinh hoạt phổ thông hằng ngày cô tiếp thu rất nhanh.
Hà Thanh Nhu đậu xe: “Dưa hấu.”
Khí trời nóng bức, ăn dưa hấu là hưởng thụ nhất.
Hai người đồng thời xuống xe mua trái cây, về đến nhà, quả bóng cam đùng đùng chạy tới, kéo kéo chân Hà Thanh Nhu, không chịu buông tha.
Bữa ăn giảm cân kia rất hợp với khẩu vị của Năm Lạng, nó ăn món đó ăn đến nghiện, vừa nhìn thấy Hà Thanh Nhu liền quẳng hết mặt mũi mà đi làm nũng, lăn ra sàn, cầu xoa xoa, liền chỉ vì miếng ăn.
Gần đến trưa, tới giờ được ăn bữa ăn giảm cân, quả bóng tròn kia liền giống như keo dính dán chặt lấy Hà Thanh Nhu, nàng đi đến đâu nó liền theo đến đó, quyết không chừa một chút xíu xiu không gian riêng tư cho Lâm Nại.
Cuối tuần rảnh rỗi, Lâm Nại thừa dịp có thời gian, liền đem cái bóng đèn màu cam vĩ đại kia tống vào bệnh viện ở khu Tây Nhai mà trước đó Hà Thanh Nhu có nhắc tới. Bác sĩ thú ý làm một bản kiểm tra toàn thân cho Năm Lạng, nhóc con này mập thì có mập, nhưng sức khỏe cũng xem như là khỏe mạnh, Hà Thanh Nhu cũng thở phào một hơi.
Mèo quá mập sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, tình trạng khẩn cấp hiện nay là phải giảm cân, giảm cân.
Lúc các nàng rời bệnh viện, Năm Lạng liều mạng giãy dụa, không dừng kêu gào, nhìn qua cũng thấy tội nghiệp, thật sự khiến người ta đau lòng. Hà Thanh Nhu kéo kéo Lâm Nại: “Nếu không thì ở thêm với Năm Lạng thêm một lát?”
Có lẽ là do nhóc con chưa thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, hoặc có thể là sợ hãi, chủ nhân ở lại thêm một lúc biết đâu chừng sẽ ổn hơn.
Lâm Nại vòng ngược lại, xách gáy của cái bóng đèn màu cam vĩ đại kia nhét vào lồng sắt.
Bóng đèn màu cam vĩ đại cong người lại thành một khối, ngồi lên cái đuôi một lúc, mới thật sự nổi giận, nhưng đáng tiếc, tên đáng ghét nào đó đã sớm kéo Hà Thanh Nhu chuồn mất.
Ngày mùng 1 tháng 9, cũng chính là ngày thứ ba, một cơn mưa rào chợt kéo đến, buổi chiều khí trời chuyển lạnh, nhiệt độ xuống dưới 30℃, trời nhanh chóng chuyển mát, bao nhiêu không khí nóng đều bị đánh tan đi mất.
Bộ thiết kế cũng hạ nhiệt không ít.
Thế nhưng, không khí mát mẻ chỉ duy trì được đến bốn giờ chiều. Đúng bốn giờ, Dương Thuận Thành biến mất bấy lâu bỗng xuất hiện, cùng lúc đó, cấp lãnh đạo của Bộ thiết kế lại thay đổi, Dương Thuận Thành làm Phó Giám đốc, còn Diêu Vân Anh thăng lên làm Giám đốc.
Tin tức đến quá đột ngột, bỗng chốc bầu không khí trong Bộ thiết kế đều thay đổi hẳn, mấy người trước kia muốn ôm cái chân thúi của Dương Thuận Thành đều choáng váng, mà nhóm Hà Thanh Nhu mấy người cũng im lặng không lên tiếng.
Sắc mặt của Dương Thuận Thành không dễ nhìn cho lắm, mà Diêu Vân Anh thì cũng rất đau đầu.
Một Dương Thuận Thành quyết không chịu thua thiệt kia có lẽ thật sẽ không ngờ tới, chỉ một buổi sáng mà mọi thứ đều thay đổi. Thuộc hạ lâu năm của mình bỗng chốc lại trở thành người giám sát trực tiếp, trên mặt của ông tỏ vẻ rất khó chịu, thêm một chữ Phó, cũng đủ tạo khác biệt rất lớn.
Còn Diêu Vân Anh thì sao, thăng chức tăng lương, khẳng định vui vẻ, nhưng làm đồng nghiệp lâu năm của Dương Thuận Thành, tính tình của người này bà rất rõ, về sau xác định sẽ rất khó sống.
Hiện nay hai người đều yên lặng theo dõi thế cục của bàn cờ, chờ đối phương ra bước đầu tiên.
Vạn Khoa Doãn mừng rỡ nhanh cười ra tiếng, lặng lẽ nói: “Không cần hai ngày, nhất định sẽ đấu hiệp một.”
Diêu Vân Anh cũng không phải là ngồi không, Bộ thiết kế một ít người là hướng về Dương Thuận Thành, bà muốn đặt vững bước chân, tạo lập uy tín, điều đầu tiên là phải giải quyết vấn đề này trước, nếu không thì cái chức Giám đốc chỉ là có tiếng không có miếng, không ai nghe theo bà, thực quyền vẫn sẽ do Dương Thuận Thành nắm, đương nhiên, bà sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
Bà không có tâm tư tranh lợi đoạt quyền, nhưng nếu đã ngồi được trên cái ghế này, mặc kệ là bị ép buộc hay tự nguyện, bà đã cản đường của Dương Thuận Thành, Dương Thuận Thành làm sao dễ dàng tha cho bà được?
Sẽ không.
Phòng làm việc nhiều tai mắt, Hà Thanh Nhu không nói gì, chuyên tâm vào công việc của mình.
Cục diện khó xử như vậy, là do người nào làm, không cần đoán cũng đủ biết.
Về sau, Dương Thuận Thành ngày ngày bận chiến đấu với Diêu Vân Anh, còn đâu tâm tư đi lo những binh bét như Hà Thanh Nhu nữa.
.
Sáu giờ tan tầm, Trì Gia Nghi hẹn Hà Thanh Nhu đi quán rượu uống vài ly, tâm trạng cô không tệ.
“Tháng sau chí ít có nhiêu đây này,” Nàng giơ hai ngón tay, mừng rỡ đến hai con mắt như sắp híp chặt lại, “Trước kia Giám đốc giao cho mình nhưng công việc kia, là có tiền thưởng, có lợi thật, may mắn quá đi thôi!”
Hà Thanh Nhu nhấp một hớp rượu cocktail, không có kể với nàng những nhiệm vụ hối lộ nhỏ này thật ra là do Lâm Nại giao.
Trên cổ Trì Gia Nghi có đeo sợi dây chuyền, kiểu dáng tương đối đặc biệt, không giống do tự cô mua, Hà Thanh Nhu không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Hôm sau mẹ mình qua nhà,” Trì Gia Nghi nói, “Đến lúc đó cậu qua nhà mình ăn cơm đi, bọn họ đặc biệt gọi điện nhắc mình mời cậu, đừng nói là cậu sẽ không đi đó nha?”
Hôm sau, là sinh nhật của Lâm Nại.
Hà Thanh Nhu khó xử, sinh nhật của Lâm Nại nhất định sẽ tổ chức ở nhà.
“Mình…” Nàng bối rối không biết nên trả lời như thế nào.
Trì Gia Nghi vừa nhìn biểu cảm của nàng liền đoán được chín, mười phần: “Có hẹn với đối tượng kia của cậu?”
Hà Thanh Nhu ngượng ngùng Ừ một tiếng, nói: “Hôm đó là sinh nhật của em ấy.”
Trì Gia Nghi chậc – chậc tặc lưỡi, dùng cùi chỏ thúc thúc nàng, ghé sát gần mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Lần trước cậu còn chưa nói với mình người đó là ai nữa nha, cuối cùng thì là người nào trong công ty vậy?”
Hà Thanh Nhu lúng túng, có chút nói không nên lời.
“Lần sau mời cậu ăn cơm, mình sẽ mang em ấy theo, làm quen với cậu.” Nói xong, nàng che giấu mà nhấp thêm một ngụm cocktail.
“Hấy da, thần thần bí bí,” Trì Gia Nghi ghét bỏ, “Vậy lần sau phải đãi mình một chầu lớn đó.”
“Được.”
.
Mấy ngày nay Lâm Nại qua không được tốt cho lắm, tay phải trong thời gian đang lành chỉ được nhìn chứ không được ăn, cô có cảm giác mình nóng đến sắp cháy phừng phực.
Trước khi đi công tác thất bại, sau khi công tác về lại vác cái tay bị thương, tính qua tính lại, hơn mười ngày không làm rồi, thanh niên tinh lực thịnh vượng, cấm dục mười ngày xác thực gian nan, hiện nay cô nhìn Hà Thanh Nhu làm bất cứ chuyện gì cũng đều như đang mời gọi cô trong im lặng vậy.
Buổi tối hai người ngủ cùng một cái giường lớn, trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc, càng khiến cho cô khó chịu.
Lo lắng cho vết thương bị rách, Hà Thanh Nhu cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau, chuyện này vẫn luôn bị đặt sang một bên.
Hôm qua, lúc nửa đêm, cô hơi khát, rời giường uống nước, khi trở về trông thấy nửa phần thắt lưng dưới của Hà Thanh Nhu bị vén lên bên ngoài chăn, vừa trắng vừa mịn, đường cong uyển chuyển, thế nhưng, chỉ nhìn chứ không ăn được, làm bậy sẽ rách vết thương mất.
Vì vậy liền chạy ra ngoài uống thêm hai ly nước.
Đến khi trở vào, cô rất quân tử mà giúp Hà Thanh Nhu dịch dịch lại góc chăn.
Cô cho là tính tự chủ của bản thân không tệ, nhưng khi đặt lưng lên giường, Hà Thanh Nhu ngủ say vô thức nghiêng người, nơi nào đó bất cẩn áp lên tay cô, nhất thời, cô tỉnh táo như chưa từng buồn ngủ qua vậy, cả đêm nhắm mắt mà ngủ không vào giấc, bi kịch thật.
.
Chín giờ hơn, trời đã hoàn toàn tối đen, Hà Thanh Nhu vẫn chưa về đến nhà, cô muốn gọi điện thoại hỏi thăm một chút, nhưng chưa kịp lấy di động ra, liền nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng mở cửa.
Hết chương 72.
—————
_(:3 」∠)_