Cậu Chó

Chương 5


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 5


Trong khi ấy Quan Huyện Hương Trà đã nhờ thầy Lý có con gái là nàng Duyên lên ở hầu cậu Chó thay cho Lụa đang dưỡng thai.
Duyên ở lại trong huyện để về tư dinh của cha mẹ chồng. Đêm ấy, bà Huyện còn phải ở lại hầu tài bàn Cụ Bà mẹ chồng. Sau tài bàn đến tứ sắc trong gia đình nên đêm ấy bà Huyện về không được. Quan Huyện thấy Duyên xinh đẹp, đôi mắt bồ câu đen nháy, đôi môi mọng đỏ người thon thon. Quan Huyện tự cho rằng, trong đời ông chưa hề thấy một người con gái nào xinh bằng Duyên.
Bữa ăn Quan Huyện gọi cho Duyên ngồi ăn cùng bàn với ông. Ðám lính lệ hầu bàn trông thấy Duyên cũng lấm lét thì thầm khen là đẹp. Duyên e lệ ngồi đối diện với Quan Huyện. Nàng không dám ăn vì lòng nàng vẫn thấp thỏm lo sợ không hiểu rồi đây tương lai của nàng ra sao. Duyên ngồi mớm trên ghế, nàng không dám gắp thức ăn. Quan Huyện thương hại nàng gắp thức ăn cho nàng.
– Ăn đi chứ! Sao cô không ăn?
– Dạ… Bẩm Quan Lớn con no rồi.
– Đã ăn chi đâu mà no?
– Dạ… Bẩm Quan Lớn con no không đói…
Sự bẽn lẽn càng làm cho nàng Duyên đẹp hơn lên. Quan Huyện nhìn Duyên cười:
– Ở nhà cô cũng ăn như thế này à?
– Dạ…
– Cô ăn như thế nầy thì làm sao có sức để làm việc được. Trên cụ tôi rất đông người làm, cô vô hầu cậu Bẩy thì được yên thân sung sướng nhưng tánh em tui hơi khó đôi chút, nếu cô chiều được nó thì tha hồ sung sướng vì cụ tôi thương nó lắm!
Ăn xong Quan Huyện bảo Duyên:
– Hôm nay cô ngủ trong giường kia. Tôi phải đi tuần với toán lệ. Cô cứ yên trí nằm ngủ, sáng mai nhà tôi về rồi cô lên trên cụ tui.
Duyên đáp:
– Dợ…
Quan Huyện sửa soạn đi tuần với bọn lệ. Nàng Duyên vẫn ngồi trên giường. Nàng nhìn chiếc giường Hồng Kông lò so rún rẩy, nàng đâm lo. Duyên vừa đặt mình ngồi xuống giường thì chiếc lò so dún lên dún xuống làm nàng hốt hoảng ngã chúi xuống, Duyên chưa hề được nằm trên chiếc giường kỳ lạ này. Nệm giầy và êm, hễ đặt người lên giường, ngồi trên giường là chiếc giường như đu đưa.

Nàng ngồi suy nghĩ nhưng rồi nàng chẳng biết suy nghĩ gì nữa. Nàng nhớ lại gia đình, giờ phút này nàng đã cho heo ăn xong rồi dắt trâu vào chuồng, tắm rửa cho các em nàng. Giờ phút này là Duyên đang say lúa giả gạo nói chuyện với mấy cô bạn hàng xóm.
Vào những đêm trời rét mưa phùn. Duyên rang ít bắp bỏ vào chiếc rá ủ lại để vừa giả gạo vừa bóc ăn cho đở buồn.
Hôm nay, Duyên ngồi trong tư thất của Quan Huyện nàng càng nhớ nhà, nhớ cha, mẹ và lũ em nhỏ. Nàng nhớ từng mái tranh, từng chỗ để chiếc cối giả gạo, nơi đặt chiếc cối xay…
Trong làng Duyên là hoa khôi nhứt, nên biết bao nhiêu chàng trai dòm ngó nhưng luật lệ trong làng rất khắc khe. Trai gái mà yêu nhau thầm lén làng bắt được là bị vạ. Cha mẹ mang tiếng xấu, có nhiều người không còn dám ra việc làng nữa.
Trong tuổi dậy thì nhiều lúc Duyên cũng thấy lòng mơ ước một chàng trai xinh đẹp nhưng giấc mơ lại tắt ngay vì sự lo ngại làng bắt vạ.
Trong đám thanh niên trong làng có Hải, con trai ông Kiểm Từ. Hương Kiểm trong làng là tay em của cha nàng. Hải học đỗ Sơ học Yếu Lược thì về làng làm ruộng. Trông Hải vạm vở, đẹp trai nói năng duyên dáng, viết thư tình rất hay. Hải có tài đặt vè nên mỗi khi trong làng có chuyện gì là có ngay bài vè cho con nít hát nghêu ngao. Đó là bài vè của Hải. Hải mê say Duyên và Duyên cũng có cảm tình với Hải, cả hai đều im lặng không dám ngỏ lời với nhau. Họ chỉ nhìn nhau mĩm cười thông cảm. Nhưng rồi Duyên lên Huyện ra Kinh hầu cậu Bẩy. Ngày Duyên đi Hải không biết, vì sau khi cha nàng được Quan Huyện nhờ tìm ột thiếu nữ hầu cậu Bẩy thì cha nàng đưa nàng lên ngay. Nàng không kịp cho Hải hay.
Ngồi ở đây Duyên nhớ đến Hải. Sao bây giờ nàng thấy Hải đẹp trai như thế? Thật là duyên số, nàng không ngờ đời nàng lại phải như thế này.
Duyên thấy mỏi mệt. Nàng cởi áo dài ngoài ra bận chiếc áo cánh trắng nằm trên giường. Chiếc giường lò so Hồng Kông dún dẩy như người đưa võng. Duyên thấy êm êm. Nàng lấy chiếc chăn chiên đắp ngang người.
Duyên nằm im trên giường mà thao thức không làm sao ngũ được.
Phần lạ nhà, phần lo nghĩ miên man, Duyên trở minh lại thấy chiếc giường run rẩy đu đưa.
Trời đã khuya, tiếng chó sủa văng vẳng từ đằng xa vọng lại, thỉnh thoảng tiếng tù và rúc của Tuần phiên đi canh đồng. Duyên nhớ nhà, thương các em. Nàng thổn thức lệ ứa thấm gối.
Chiếc đèn dầu lụi dần, trong phòng tối hẳn. Duyên còn thức nên tiếng động gì ở bên ngoài nàng đều biết.
Quan Huyện đi tuần về. Đám lính lệ nói ồn ào…
Tiếng giầy đi rất nhẹ của Quan Huyện đang tiến vào phòng Duyên nghe rất rõ.
Nàng giả vờ ngủ, nhắm mắt lắng tai nghe tiếng chân bước đi của Quan Huyện Hương Trà.
Căn phòng tối đen. Chiếc đèn dầu lửa đã lu, không còn chút ánh sáng nào… Quan Huyện vội bấm đèn pin loáng một vòng soi quanh phòng. Khi chiếc bóng đèn Pin chiếu vào chiếc giường Hồng Kông, Quan Huuyện thấy Duyên nằm ngủ. Đôi chân khép chặt, còng queo lối con tôm. Chiếc lưng thon thon của Duyên làm nổi bật những đường cong tuyệt mỹ của nàng trinh nữ.
Quan Huyện thấy thương Duyên vô hạn. Trong tương lai, nàng về hầu cậu Chó em ruột Quan Huyện thì thôi rồi bao tuyết sạch, giá trong còn đâu nữa? Với cậu Chó thì chỉ có tình dục. Cậu không thể nói được, nên nàng không thể nào được nghe những lời êm dịu của chàng trai say mê nhan sắc của nàng. Nàng phải chịu đựng những gì phũ phàng nhứt đối với một trinh nữ…

Quan Huyện nhẹ bước đi vào nhà trong, thay quần áo nhưng rồi ông không thể nào bỏ qua được trước sắc đẹp của Duyên, ông ngồi thừ ra trên ghế salon đốt thuốc điếu hút, ông ngồi suy nghĩ.
Trong lúc thanh vắng này. Vợ lại đi vắng, một nàng trinh nữ nằm hơ hớ trên giường trước một Quan Huyện trẻ sung sức thì đó là miếng mồi ngon cho Quan Huyện.
Ông đứng dậy rồi lại ngồi xuống mấy lần. Trong người ông rạo rực nhớ thương, luyến tiếc nhưng lại pha chút sợ hãi. Vợ ông con gái Quan Tham Tri làm dưới quyền thân phụ ông. Nàng là nữ sinh hoa khôi trường Nữ Trung Học Ðồng Khánh nhưng hôm nay sao ông so sánh nàng, vợ ông với Duyên, cô thôn nữ trong trắng con gái thầy Lý Trưởng thì vợ ông còn kém xa. Sắc đẹp của Duyên thật là mặn mà, Duyên cười rất duyên dáng làm say mê người đối diện. Bây giờ nàng nằm kia hơ hớ, những đường cong tuyệt mỹ của chiếc lưng thon làm cho chiếc áo cánh căng ra, ông trông thấy lằn da và thớ thịt chắc nịch. Ông Huyện tắc lưỡi rón rén bước ra đến cửa phòng rồi ngừng lại. Ông lục chiếc đèn bấm trong túi ra nhưng ông đã để quên nó trên bàn salon nên Quan Huyện đành rón rén quay lại lấy chiếc đèn bấm. Ông trở ra cửa phòng bấm đèn pin chiếu về phía giường Hồng Kông mà Duyên đang ngủ. Nàng đã xoay mình nằm thẳng ra nên trông càng phơi phới.
Quan Huyện tắc lưỡi rón rén ra ngoài giường. Hình như Duyên ngủ say không biết gì cả. Ông Huyện ngồi bên giường nhưng ông bất động, có lẽ lúc ấy lương tâm của vị Phụ Mẫu Chi Dân của người anh ruột có thằng em tật nguyền nhưng lại có máu Dê Cụ đang lục đục, tranh đấu giữa sự thèm muốn, khao khát nhục dục và tình nghĩa của con người, giá trị của giai cấp.
Quan Huyện đứng dậy quay trở vào thì ngoài này Duyên cũng cựa mình. Nàng vẫn còn thức. Tất cả những gì xảy ra nàng vừa lo lại vừa sợ, không hiểu Quan Huyện ra chỗ nàng nằm làm gì. Có lúc nàng nghĩ:
Hay là mình ngồi dậy cho Quan Huyện biết mình thức…
Ý nghĩa ấy tắt ngay. Nàng vẫn nằm trên giường để chờ đợi…
Quan Huyện vào trong nhà, rót nước uống. Ông cầm cả ly nước rón rén đi ra, đến chỗ Duyên nằm, ông Huyện nhúng năm đầu ngón tay vào ly nước rồi vẩy vào mặt Duyên thử coi Duyên còn thức hay đã ngủ say. Ông Huyện mong cho giai nhân ngủ say để ông dễ dàng hành sự vì ông nghĩ có lẽ khó nhứt lúc ban đầu. Hễ đầu đi thì đuôi sẽ lọt.
Quan Huyện thấy Duyên vẫn nằm im. Ông tưởng Duyên đã ngủ say. Nào ngờ Duyên biết tất cả nhưng nàng cố chịu đựng.
Giọt nước đọng trên má nàng lăn chảy xuống làm nàng buồn buồn. Duyên phải trở mình vờ như ngái ngủ, đưa tay xoa giọt nước. Quan Huyện khẽ gọi:
– Cô Duyên! Cô Duyên… Cô còn thức đấy à?
Duyên vẫn vờ như không nghe gì bết! Nàng quay mặt vào trong…
Quan Huyện ngồi xuống bên giường cầm lấy vai nàng kéo lại và hỏi:
– Duyên còn thức à, sao không lấy chăn đắp cho đỡ lạnh. Nằm một mình thế này lạnh lắm…
Duyên vội giằng vai ra. Quan Huyện thấy không có phản ứng quyết liệt đã mừng. Ông vội đứng dậy vào trong nhà lấy chiếc khăn chiên ra phủ lên người Duyên:
– Duyên, em đắp chiếc chăn này cho đỡ lạnh. Tội nghiệp em tôi xinh đẹp quá…

Duyên giật mình vội lồm cồm ngồi dậy Quan Huyện thấy nàng đã biết việc làm kỳ quặc của mình rồi, thôi thì một liều ba bẩy cũng liều ông xà xuống kéo tay Duyên lại phía mình nói:
– Ngồi xích lại đây với anh, em Duyên…
Duyên hốt hoảng giằng tay Quan Huyện ra, khẽ nói:
– Con lạy Quan Lớn, con xin Quan Lớn, lỡ Bà Lớn biết thì con chết.
– Vợ qua đã ra Huế rồi, ngày mai cũng chưa chắc có về không? Em yên tâm không ai biết đâu…
Duyên lắc đầu:
– Còn đám lính lệ, còn người làm trong nhà Quan Lớn…
Quan Huyện lắc đầu đáp:
– Em đừng sợ, chúng nó nằm cả dưới nhà không đứa nào dám léo hánh lên đây đâu. Trên này chỉ có mình anh mà thôi.
Duyên vẫn lắc đầu:
– Quan Lớn ơi, con sợ lắm… Con lạy Quan Lớn con quê mùa không biết chi hết…
Thấy Duyên có những phản ứng yếu ớt Quan Huyện càng thấy hứng thú. Lòng dâm của Quan Huyện sôi lên. Ông xả vào kéo mạnh tay Duyên nhào sấp xuống đè lên ông. Quan Huyện vội ôm lấy Duyên:
– Anh yêu em Duyên ơi! Em không muốn làm Bà Huyện à! Anh sẽ giúp đỡ cho thầy em làm Chánh Tổng, rồi anh cho tiền cho bạc. Đời em sẽ sung sướng chớ không cực nhọc như thế này đâu. Em là nàng tiên, em đẹp lắm. Thật phí của Trời nếu em lấy một thằng nhà quê nào đó…
Duyên vùng ra nhưng không thoát khỏi cánh tay vạm vỡ, chắc nịch của Quan Huyện. Ông kéo đầu Duyên lại gần và đặt ngay chiếc hôn vào miệng Duyên. Nàng ấm ớ lạ lùng vì lưỡi của ông thoa lấy lưỡi nàng, bàn tay của Quan Huyện đã du lịch trong lằn áo của Duyên nhột nhạt khó chịu mà nàng không làm sao nói được.
Mãi cho đến lúc Quan Huyện chận nàng xuống ông không còn hôn miệng nàng nữa, ông hôn lia lịa trên cổ, trên mặt nàng. Chiếc chăn chiên lùng bùng làm cho Duyên thoát được bàn tay của Quan Huyện. Duyên vội lùi ra xa và quấn chặt chiếc chăn vào người.
Quan Huyện có vẻ mệt nên ông ngồi dậy thở. Ông để mặc cho Duyên nằm cuộn tròn chiếc chăn chiên, ông chuẩn bị chu đáo hơn. Ông đã dứt chiếc giải rút trên quần ông rồi. Chiếc quần ngủ có thề tụt xuống dễ dàng nếu ông muốn nhứt là khi ông đã thoát y được Duyên.
Quan Huyện lại kéo Duyên lại phía ông:
– Duyên chóng ngoan rồi anh yêu, anh cho tiền, cho bạc, giúp đỡ cho thầy mau thăng quan tiến chức, gia đình em sẽ giàu có thần thế…
Duyên cũng thấy sung sướng qua giấc mơ mà Quan Huyện vừa vạch cho nàng.
Duyên vẫn lo ngại.

– Con sợ lắm, con không biết gì hết! Sợ chửa làng bắt vạ thì con tự tử mất.
Quan Huyện cam kết:
– Em chửa thì anh lấy em. Con em là con anh, cháu nội của Quan Thượng Thơ nhất phẩm triều đình.
Nói đến đây Quan Huyện không còn kềm giữ được thú tánh của ông nữa, ông nhào đến giật chiếc chăn chiên ra Duyên cuống lẹ nhưng không kịp, Quan Huyện đã ném chiếc chăn chiên xuống đất và ông vồ lên giằng núc áo của Duyên làm Duyên hở cả nữa thân trên. Duyên hốt hoảng kéo tà áo lại cố che đôi nhủ hoa. Chiếc yếm còn dính đeo trên cổ Duyên cũng đã bị Quan Huyện giật ra rồi. Nàng hốt hoảng lạy.
– Con lạy Quan Lớn, xin Quan Lớn tha cho con… con sợ lắm Quan Lớn ơi!..
Quan Huyện vẫn trơ tráo.
– Việc gì mà em sợ, tôi yêu em thương em mà! Đời em rồi cũng phải lấy chồng và em cũng phải biết tới chuyện này, thà rằng em để cho tôi thương yêu còn hơn đứa khác…
Quan Huyện ào vô đè lên Duyên, chận lấy hai tay Duyên còn một tay Quan Huyện kéo tuột chiếc quần của nàng xuống. Duyên vội co chân lên chống đỡ thì chiếc quần lại tuộc hẳn ra ngoài, Quan Huyện thích thú co chân đạp chiếc quần xuống dưới đất.
Thế là xong một đời trinh nữ…
Quan Huyện hùng hục ôm ghì lấy Duyên. Nàng cau mày, tái sám không còn biết thích thú là gì nữa. Chiếc drap trắng nhuộm màu hồng trinh nữ. Nhìn chiếc drap Quan Huyện thấy thương Duyên hơn. Ông cúi xuống hôn Duyên rồi lấy chiếc quần của nàng phủ lên nữa thân Duyên.
Duyên ứa nước mắt. Nàng mặc vội quần áo vào trong khi Quan Huyện vào trong buồng lấy ra chiếc drap mới thay chiếc drap dính máu tiết trinh của Duyên. Ông định giữ chiếc drap này để làm kỷ niệm.
Duyên nức nở khóc. Quan Huyện nằm xuống bên Duyên an ủi nàng nhưng chỉ một lát sau, ông thấm mệt ngủ bên cạnh Duyên.
Duyên thao thức quay mặt vào để cố dỗ giấc ngủ của mình. Nàng thiếp đi thì rồi nàng lại giật mình vì thân hình Quan Huyện lại đè mình Duyên. Lần này Duyên chịu đựng nhưng nàng vẫn không thấy lạc thú ái ân. Thân mình nàng như nổi gai nhơ nhớp.
Sau những phút ái ân, Quan Huyện thấy Trời đã gần sáng. Ông hôn Duyên và nói:
– Gần sáng rồi, em nằm đây hỉ, anh vô nằm.
Nàng khẽ gật đầu. Quan Huyện vào giường đặt trong buồng riêng nằm ngủ. Trời lạnh, ông kéo chiếc chăn bông đắp và ngủ ngay được.
Sáng hôm sau Duyên dậy thật sớm. Nàng bần thần vừa khó chịu, vừa lo. Nàng không hiểu cái kết quả này sẽ đi đến đâu. Cả ngày hôm ấy cả ông Huyện lẫn Duyên chờ bà Huyện về bà không về. Nhờ đầy tớ đông nên ban ngày Duyên yên thân. Ông Huyện chỉ hôn nàng khi vắng người nhưng sau đó ông lại làm vẻ đạo mạo của vị Phụ Mẫu của dân.
Đêm thứ hai, Duyên đã quen với đêm đầu nên nàng đã cảm thấy khoái lạc của ái ân. Nàng chấp nhận sự giao hoan với Quan Huyện bằng sự rên siết, bằng cử chỉ thoải mái. Quan Huyện đã dạy cho nàng cách chiều chồng khi ân ái.
Có lẽ vì giòng máu 35, vì của mới và cũng vì Duyên rất xinh đẹp, chắc nịch nên Quan Huyện tiếc của Trời cố gắng hết sức mình trong đêm thứ hai cùng Duyên ân ái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.