Cậu Chó

Chương 18


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 18


Thế là Cụ Thượng Ông, Cụ Thượng Bà quyết định phải lấy vợ cho cậu Chó. Lụa, con gái Cửu Tớm được chọn làm vợ cả của cậu Chó cho đến ngày Lụa có mang thì Duyên con gái Thầy Cai Hương Thạnh được Quan Huyện anh cậu Chó đưa lên hầu làm vợ nhỏ của cậu Chó.
Lụa và Duyên, đều là hai cô gái xinh đẹp. Lụa sắc sánh hơn Duyên vì dù sao Lụa cũng đã ở Huế lâu năm, còn Duyên thì thùy mị đẹp một cách kín đáo, duyên dáng rất quý phái, nên ngay buổi gặp gở ban đầu ở Huyện Duyên đã làm Quan Huyện anh cậu Chó say mê.
Duyên về thăm gia đình được hai ngày thì bà Huyện được tin cụ Cố nhà bà Huyện đau, nên bà Huyện lật đật đem mấy đứa con về Huế thăm cụ Cố. Quan Huyện lại nhớ đến Duyên nên hỏa tốc cho tên lính lệ gọi Duyên về Huyện vẫn còn nhớ đến những phút gần gũi với Duyên người thôn nữ xinh đẹp, da thịt mát rượi chắc nịch đó.
Cái giờ phút hiếm có thì bà vợ của Quan Huyện xuất dinh đó, Quan Huyện cần phải lợi dụng triệt để. Vả lại Quan Huyện vẫn thắc mắc không hiểu đứa con đang mang là con ai? Nếu là con Quan Huyện thì té ra cậu Chó không có con sao? Tại sao Lụa, vợ cậu Chó lại cũng có mang? Quan Huyện muốn biết cho rõ, đó là con ai? Con Quan Huyện hay con người em trai Quan Huyện cậu Chó.
Từ hôm Duyên về quê thăm gia đình, Quan Huyện đã được nghe bà Huyện thủ thỉ kể lại những lời Duyên nói với bà Huyện về sức mạnh khủng khiếp và cái khổ của ông em Quan Huyện đã làm cho Quan Huyện tò mò thêm.
Quan Huyện không ngờ thằng em tàn tật của quan lại có thể hung hản khủng khiếp đến như thế.
Buổi sáng hôm ấy, Quan Huyện đang ngồi ở cổng đường coi hồ sơ những vụ kiện tụng tiếp những kẻ lễ lại, biếu xén, thì thầy Cai, Duyên và lão Cửu Nghi lính lệ về đến Huyện, chiếc xe kéo chở hai thúng gạo nếp cái, đôi quang gánh, lão Cửu Nghi ngồi dưới sau xe còn thầy Cai ngồi trên mui xe trông y như lối ngồi rước kiệu long đình. Gã phu xe ướt đẫm mồ hôi gò lưng kéo vào Huyện.
Quan Huyện thấy Duyên đến, ông mừng rỡ gọi gã lính lệ hầu ra đỡ thím Bẩy. Quan Huyện ra tận tam cấp đón Duyên. Đôi má hây hây đỏ của Duyên làm Quan Huyện thấy thèm thuồng. Quan Huyện bỏ xử nói với Duyên:
– Thím Bẩy vô nhà rửa mặt đi.
Duyên nhìn Quan Huyện mĩm cười:
– Dợ.
Thầy Cai lấy làm hãnh diện khi nghe Quan Huyện gọi con mình là thím Bẩy. Thầy hãnh diện với lão Cửu, với đám lính lệ trong Huyện mà trước kia bọn họ vẫn bắt nạt thầy. Thầy muốn ngầm cho bọn lính lệ biết cái thế lực của thầy Cai đối với Quan Huyện.
Trông thấy hai thúng gạo nếp Quan Huyện hỏi:
– Gạo mô đây?
Lão Cửu lính lệ chấp tay lễ phép thưa:
– Bẩm Quan Lớn, gạo của mợ Ấm đưa lên kinh cho cậu Ấm thời…
Quan Huyện cười nói:
– Chà thím Bẩy chăm cho chú ấy quá hỉ!
Duyên vào trong nhà riêng của Quan Huyện. Chiếc thau đồng dầy cùng với miếng sà bông thơm phức, chiếc khăn mặt bông trắng nõn là Duyên thấy sự sang trọng, hãnh diện của mình trong nhà Quan Huyện. Nàng nhúng cả mặt xuống chậu thau nước. Những giọt nước mát lạnh thấm vào da thịt nàng thấy êm dịu, thích thú. Duyên lấy sà bông thơm chà lên mặt rồi vổ nước lau, mùi thơm của sà bông thơm nhẹ nhàng.
Duyên cúi xuống rửa mặt, bổng nàng giật mình khi thấy đàng sau một người ôm lấy ngang người nàng. Bàn tay của gã đàn ông đưa khắp người Duyên. Nàng định quay trở lại nhìn, nhưng hơi thở đó nàng đã biết ngay là của anh Huyện nàng rồi.
– Về chi lâu rứa?
Duyên cười đáp:
– Mới hai ngày mà…
Duyên khẻ rùng mình vì bàn tay của Quan Huyện chà sát trên da thịt nàng. Duyên lau khô mặt vừa ngoảnh lại thì Quan Huyện đã ghé mặt Duyên hôn. Duyên quay lại đôi mặt giáp nhau, nàng hứng chịu tất cả những gì mà Quan Huyện gồng được lên cọ sát người nàng.
Gã lính lệ hầu trà khệ nệ bưng từng thúng gạo nếp ngoài xe vào trong nhà, gã đứng lại khi gã nhìn thấy Quan Huyện đang ôm Duyên, gã đứng sững như trời trồng. Gã không dám lên tiếng mà cũng không dám tiến thêm vào nữa sợ Quan Huyện biết gã nhìn thấy tất cả những việc Quan Huyện đang làm. Gã cũng không dám lùi ra vì thùng nếp quá nặng.
Bên ngoài lão Cửu Mành thấy gã đồng nghiệp của hắn dừng lại trước cửa tư dinh Quan Lớn bèn hỏi:
– Đứng làm chi rứa Thập Tu?
Thập Tu tên gã lính lệ, thì Quan Huyện cũng đã nghe tiếng Cửu Mành gọi gã đồng nghiệp nên ngài quay lại thấy Thập Tu đứng ngoài cửa. Quan Huyện giật mình, không hiểu gã lính lệ này đứng tự bao giờ, hắn đã đứng nhìn thấy những gì rồi.
Thấy Quan Huyện nhìn ra, tay buông cô gái quê, Thập Tu vội tiếng bước khệ nệ bưng thúng gạo nếp đi vô. Vài hạt gạo đổ ra ngoài. Duyên la:
– Chú bưng răng đổ hết rồi.
Quan Huyện gắt hỏi:
– Mi vô lúc mô, Thập?
Thập Tu biết tai họa đã đến, hắn nhanh trí đáp:
– Bẩm Quan Lớn, con vừa vô. Dạ bẩm bưng thúng gạo đi nặng quá.
Quan Huyệt gắt:
– Răng mi không vô còn mần chi ngoài nớ?
Gã Thập Tu cuống lên:
– Dạ bẩm vẫn đi.
Quan Huyện cau mặt:
– Quân ni chết đòn, không biết chi hết, khi mi vô thì lên tiếng nghen.
– Dợ…
Duyên thấy chỉ có một thúng gạo nếp bèn hỏi:
– Còn thúng nữa mô, chú Thập?
Thập Tu vội đáp:
– Dợ, bẩm mợ còn một thúng ngoài nớ.
– Ra bưng hết vô nghen.
– Dợ…
Thập Tu đặt thúng gạo nếp vào góc nhà rồi đi ra, Quan Huyện nhìn theo Thập Tu, rồi nói với Duyên:
– Thằng nớ đứng lâu chưa?
Duyên lắc đầu:
– Không biết nữa. Em đứng quay vô trong mần răng mà biết được.
Quan Huyện vẫn còn hậm hực:
– Quân ni chết đòn. Hắn gian lắm mà.
Rồi Quan Huyện quay ra cổng đường. Duyên lúi húi nhặt mớ gạo nếp rơi khi nảy gã Thập Tu bưng vô.
Duyên nhặt xong mớ gạo nếp rơi bỏ vào một chiếc rá nhỏ rồi nàng lục va ly lấy quần áo đi tắm. Vào trong tư dinh Quan Huyện người anh chồng Duyên tự nhiên thấy mình là quan trọng hẳn lên. Địa vị của nàng cao sang lên đám lính lệ hầu trong Huyện đối với Duyên hết sức kính nể. Một điều họ bẩm với Duyên là mợ Ấm, hai điều họ kêu Duyên mợ Ấm. Duyên lấy sà bông thơm, khăn mặt vào buồng tắm. Trong buồng tắm của Quan Huyện có tấm gương thật lớn.
Duyên đứng nhìn một cách thích thú. Bổng một tiếng rầm đập mạnh vào thành cửa làm Duyên giật mình. Nàng vội vàng lấy chiếc khăn mặt che lấy người. Trống ngực Duyên đập thật mạnh.
Bên ngoài Quan Huyện đập mạnh:
– Đồ khốn nạn, tống giam thằng ni lại bay… Mi là thằng Thập Tu phải không?
Có tiếng gã đàn ông run sợ:
– Dợ bẩm lạy Quan Lớn con trót dại xin Quan Lớn tha tội cho con. Dợ, bẩm Quan Lớn, con không ngờ trong đó có người. Dợ, con không biết mợ Ấm trong nớ.
Quan Huyện đấm đá Thập Tu gã lính lệ vừa bưng gạo vô cho Duyên bình bịch Thập Tu vừa rên vừa chắp tay lạy:
– Con lạy Quan Lớn, con xin Quan Lớn tha tội cho con từ nay con không dám rứa nữa…
Quan Huyện uất ức:
– Thằng khốn nạn ni hổn quá chừng. Mi ngó đã lâu chưa? Ai i vào trong nầy mà ngó… Chà, tao nuôi ong tay áo rồi. Tao phải bỏ tù mi mới được. Như rứa thì còn chi là tôn ty trật tự, là lễ giáo nữa…
Lúc này Duyên mới biết trong khi nàng tắm, thằng Thập Tu đã chổng mông nhìn qua khe cửa. Hắn nhìn nàng tắm, hắn nhìn nàng trần truồng chà sát sà bông lên người và hắn nhìn nàng đứng trước gương thì bị Quan Huyện vô bắt được.
Quan Huyện thét lớn:
– Cửu Mão.
Có tiếng đáp:
– Dợ…
Quan Huyện dạy:
– Cửu Mão, mi xuống gọi thằng cai trại lên đây tao biểu. Giam cổ thằng ni lại… Đem roi gân bò ra đây cho tao…
Thập Tu sụp xuống lạy Quan Huyện:

– Con cắn rơm cắn cỏ lạy Quan Lớn, con xin Quan Lớn tha tội cho con. Từ nay sắp sau con xin chừa. Lần sau Quan Lớn bắt được con tội ni nữa con xin chịu tội án chém. Lạy Quan Lớn xin Quan Lớn thương mà tha cho con. Xin Quan Lớn đánh con thêm nữa rồi xin Quan Lớn đừng gọi anh cai trại…
– Răng, mi nói răng… Mi sợ thằng cai trại à!
Thập Tu rên rĩ:
– Bẩm lạy Quan Lớn, con không sợ anh cai trại nhưng con sợ tiếng tăm đến tai vợ con thì chết…
Quan Huyện bật cười hỏi:
– Mi mấy vợ?
– Dợ, bốn vợ…
– Chà răng mà nhiều rứa mi… Bốn vợ rồi, mà còn thèm khát chi nữa mà mi nhòm mi ngó. Thằng khốn nạn ni ghê quá rứa…
– Rứa mi sợ con vợ mô?
– Dợ, bẩm con vợ thứ tư con vừa mới lấy tháng ni…
Quan Huyện lắc đầu mĩm cười:
– Lần ni tao tha cho nghen chưa, lần sau như rứa thì mi chết mồ tổ mi hỉ!
Thập Tu mừng rối rít:
– Dợ… Con cám ơn Quan Lớn.
Vừa nói Thập Tu vừa sụp xuống lạy sống Quan Huyện. Quan Huyện vừa bực lại vừa buồn cười thằng lính lệ kỳ lạ. Quan Huyện vung chân đá Thập Tu lăn ra đất.
– Thôi i xuống… Tổ cha mi, lần sau mà còn rứa thì mi chết hỉ!
– Dợ…
Thập Tu vội vã chạy xuống. Quan Huyện vội ra lệnh:
-Tao cấm không cho đứa mô léo hánh vô trong ni nghen. Tao không gọi đứa mô mà lò mò vô đây chết chúng bây đó hỉ!
Quan Huyện thấy đám lính lệ đã đi rồi, mới cầm tay khóa cánh cửa sắt. Bên trong Duyên đã khóa rồi nên khi nghe tiếng lắc. Duyên hỏi:
– Ai đó?
– Yêng đây… Mở cửa anh vô thím Bẩy.
……………………………..
– Ướt hết quần áo rồi…
– Ướt thì răng, đi mô chả phải thay…
– Thì thay đi, răng để quần áo mần chi?
Quan Huyện cười thích thú. Ngày trở về cuộc đời của Ông A Dong trong thời kỳ phải sống trong một ngôi vười với người nữ Eva và quỷ dữ bắt đầu cho ăn trái cấm. Chính người nữ đã khuyến khích mạnh mẽ người đàn ông phạm tội.
Quan Huyện đã ôm lấy Duyên, ông ngồi trên chiếc ghế đẩu kê trong nhà tắm và đặt Duyên vào lòng trước tấm gương lớn treo trong buồng tắm. Duyên nằm trên đùi Quan Huyện ngẩng nhìn Quan Huyện mĩm cười, trông nàng thật đẹp, mủm mĩm làm Quan Huyện cuống lên. Quan Huyện ôm ghì lấy Duyên nhưng rồi bỗng ông nhăn mặt, khẻ thở dài, Duyên ngạc nhiên nhìn lên người anh chồng bổng giật mình đứng dậy nhìn Quan Huyện mĩm cười. Quan Huyện nhìn Duyên lắc đầu. Duyên cười hỏi:
– Thôi hỉ!
Quan Huyện không đáp, mặt buồn so. Ông ra thùng nước dội lau. Duyên đứng sát bên Quan Huyện, giơ tay khẻ tát vào mặt Quan Huyện:
– Rứa mà chộn lộn.
Quan Huyện ngơ ngẫn nhìn Duyên, Duyên bận lại quần áo đẩy cửa buồng tắm đi ra.
Duyên sáng hẳn lên khi nàng bận chiếc áo trắng nõn. Duyên ra phía nhà ngoài của Quan Huyện thấy chú nàng, Thầy Cai Hương Thạnh đang ngồi chờ Quan Huyện. Duyên hãnh diện nói:
– Chú chờ Quan Huyện con hỉ.
Thầy Cai gật đầu:
– Ừ chú đợi Quan Huyện để trình Quan Lớn một vụ lộn xộn trong vùng Tổng mình.
Duyên hỏi:
– Chuyện chi đó chú?
Thầy Cai Hương đáp:
– Chuyện mấy thằng vừa ở Côn Đảo với Lao Đảo về dạo ni chúng nó đánh vụng thịt cầy mỗi tuần mấy lần, chú lo chúng hắn làm bậy thêm phiền cho vùng mình. Mấy đứa hội kín, hội hỡ.
Rồi bổng Thầy Cai Hương Thạnh xuống giọng vẫy Duyên lại gần:
– Duyên, con lại chú biểu điều ni.
Duyên lại gần chú nàng hỏi:
– Chi đó chú.
Thầy Cai nghiêm nghị nói:
– Chuyện ni chú vừa mới nghe hỉ.
Duyên ngạc nhiên hỏi:
– Mà chuyện chi chú?
– Thầy Đề vừa cho chú biết thằng Hải đó…
Duyên giật mình hỏi:
– Hải mô chú?
– Thằng Hải con bà Cò Bạch ở bên nhà mình đó.
– Ừ mà răng chú?
– Hắn đi theo hội kín, thầy Đề vừa có báo cáo, thầy Đề cho chú coi và hỏi chú:
– Thằng như rứa ở ngay bên cạnh nhà thầy mà thầy không biết?
Duyên hốt hoảng hỏi:
– Răng có chuyện lạ rứa? Anh Hải hiền lành lắm mà chú…
Thầy Cai Hương Thạnh ngạc nhiên khi nghe Duyên gọi Hải bằng anh.
– Răng mợ Ấm lại gọi hắn bằng anh? Hắn là đầy tớ của nhà mình, mình thương hắn thì gọi hắn bằng chú. Gọi rứa người ta cười cho.
Duyên đáp:
– Thì con vẫn quen gọi rứa rồi.
– Quen răng được. Trước kia khác bây chừ khác. Dù răng con cũng là dâu của Cụ Thượng, vợ cậu Ấm mà.
Duyên vẫn cố bênh Hải:
– Để con nói với anh Huyện chớ anh Hải à… Chú Hải hiền lành lắm, có lẽ đứa mô thù anh á chú nớ mà báo cáo nhãm nhí chú hỉ!
Thầy Cai Hương Thành lắc đầu đáp:
– Thù chi, chú cũng nghi thằng Hải lắm.
Duyên đâm thương hại Hải:
– Chi mà chú nghi. Con biết anh Hải không làm chuyện nớ đâu!
Thầy Cai Hương Thạnh vẫn đề phòng:
– Nhưng mình cũng phải cẩn thận không mang lụy vào thân chứ. Thằng Hải là thằng hay sang làm hộ chú giấy tờ, sổ sách. Hắn mà dính líu vô chuyện hội kín, hội hở thì phiền lắm đó nghen. Mình cũng bị liên lụy vì dung túng cho quân ăn cướp đó trong nhà…
Quan Huyện tắm rữa xong bận áo đi ra, mặt Quan Huyện xuôi xị buồn rầu. Vừa thấy Quan Huyện đi ra Thầy Cai Hương Thạnh đã đứng dậy chấp tay vái chào.
Quan Huyện ngạc nhiên khi thấy Thầy Cai Hương Thạnh bèn hỏi:
– Chuyện chi đó thầy Cai?

Thầy Cai gãi đầu, gãi tai đáp:
– Bẩm Quan Lớn, con vừa nghe thầy Đề cho biết có mấy thằng ở Lao Bảo, Côn Đảo vừa về ít lâu nay hay đánh vụng thịt cầy, nhậu đế nên thầy Đề có vẻ nghi bọn chúng nó bàn tán chi rằng…
Quan Huyện cau mặt nói:
– Bọn đó chi mà sợ chúng nó rứa… Về thấy chúng nó xớn xác thì thầy Cai gọi chúng hắn lên đánh ỗi đứa mấy roi đuổi về, dằn mặt là chúng hắn sợ ngay hỉ! Chi mà phải báo cáo hay phúc trình cho rầy rà thêm…
Bên Phủ Doãn nghe những tin rứa là Cụ Lớn hay rầy lắm hỉ! Thầy Cai cố thu xếp răng cho êm là được rồi… Để tui biểu thầy Đề cho…
Thầy Cai Hương Thạnh mừng rỡ chắp tay xá Quan Huyện:
– Dạ bẩm lạy Quan lớn, chúng tôi xin Quan Lớn để về…
– Ừ thầy Cai về hỉ.
Thầy Cai quay lại bảo với Duyên:
– Chú về con hỉ.
– Dợ, bẩm chú về.
Thầy Cai ra khỏi phòng Quan Huyện, Duyên quay lại thấy Quan Huyện đang nằm dài trên ghế xích đu, dáng điệu buồn so bèn hỏi:
…………………………….
Quan Huyện vẫn hứa hen:
– Được rồi tối ni em thấy qua mà…
Duyên gật đầu:
– Thì tối chứ răng nữa…
Quan Huyện thấy mình cần phải tăng cường sức lực, chớ quyết không thể để Duyên xem thường mình được nữa. Lúc này vì sự bất ngờ nghiền ngấu trước cái cảnh quá khêu gợi, trước những làn da mát lịm của Duyên Quan Huyện không giữ nổi cảm xúc mà sanh ra sự tệ hại đó. Lần ni, tối ni Quan Huyện nhất quyết ăn thua đủ với Duyên. Trông nét mặt xinh xắn, nước da trắng bóc, người nở nang những đường cong tuyệt mỹ của Duyên Quan Huyện thấy người ông căng lên, sức khỏe như tăng lên phần nào.
Quan Huyện lên tiếng gọi:
– Thập Tu… Thập Tu…
Không nghe tiếng đáp lại, Quan Huyện lại hỏi:
– Có đứa mô đó không bây?
Có tiếng người đáp lại:
– Dợ… bẩm Quan Lớn dạy chi?
– Thằng Thập Tu mô?
Gã lính lệ đáp lại:
– Bẩm Quan Lớn vừa đuổi hắn xuống trại…
Quan Huyện xực nhớ đến gã lệ đứng ngó qua vách buồng tắm nhìn Duyên tắm trong buồng tắm, ông mĩm cười nói:
– Ừ! Mi xuống trại gọi thằng Thập Tu lên ta biểu nghen…
– Dợ…
Gã lính lệ chạy xuống trại lính cơ, vẫy Thập Tu lại nói:
– Anh Thập Tu lên Quan Lớn đòi.
Thập Tu đâm hoảng, tưởng Quan Huyện lại hành chuyện mình nhìn trộm qua khe cửa buồng tắm, hắn đâm sợ:
– Chuyện chi đó mi. Thập Liếng?
– Mợ biết.
– Quan gọi choa hỉ.
– Ừ.
– Chết mẹ, lại chuyện chi đây?
Thập Tu lên từ phòng Quan Huyện nhưng hắn thập thò đứng ngoài không dám vô ngay. Quan Huyện thấy thấp thoáng có bóng người bèn hỏi:
– Đứa mô đứng ngoài nó bấy?
Thập Tụ vội lên tiếng:
– Dợ, bẩm Quan Lớn con…
– Mi, Thập Tu đó hỉ. Răng cứ thập thò không vô. Tao coi mi gian quá Tu?
Thập Tu cuống lên thưa:
– Bẩm Quan Lớn con sợ nên chưa dám vô…
– Mày rình choa phải không?
Thập Tu hoảng sợ:
– Dạ bẩm con đâu dám làm rứa, bẩm Quan Lớn xét thương cho con…
Quan Huyện vẫy Thập Tu lại. Thập Tu quỳ xuống ghé sát bên Quan Huyện để nghe Quan Huyện nói nhỏ:
– Mi ra ngoài lão tầu bàn thuốc bắc ngoài cửa Huyện hỉ, mi biết lão tầu nghiện á phiện không?
Thập Tu đáp:
– Dợ, bẩm Quan Lớn lão tầu Phúc Sinh Đường…
– Giỏi ừ phải, lão tầu Phúc Sinh Đường đó mi. Lão tầu, hôm trước mi đưa choa vô đó…
– Dợ…
– Choa muốn hút mấy điếu thuốc phiện…
– Dợ, bẩm tối ni…
– Chứ răng nữa… Mi ra bảo lão nhớ là lát nữa tao ra nghen… Sắp sẵn mâm đèn thuốc cống, tao ra hút thuốc nghen…
Thập Tu mừng rở, rối rít:
– Dợ, dợ… bẩm Quan Lớn con đi bây chừ…
– Ừa…
Thập Tu vội vã quay ra tiệm thuốc bắc của ông lang tầu Phúc Sinh Đường, tiệm thuốc bắc lớn nhất Huyện, lão lang tầu già ngoài 60 tuổi mà dáng điệu rất phương phi, hàm râu đen nháy, mặt đỏ ửng. Lão mỡ tiệm thuốc bắc ở Huyện Hương Trà đã gần 20 năm nay. Lão buôn bán phát tài nên cứ vài năm lão lại về Quảng Đông quê hương lão một lần. Lão tầu có ba vợ. Người vợ cả của lão lấy từ bên tầu. Đó là người vợ lúc nào cũng thương quý và dành tất cả quyền hành cho bà vợ cả. Lão ấy lấy cô vợ lẽ thứ hai năm nay đã gần 40 tuổi, sanh được bốn trai, hai gái. Cách đây ba năm, lão lại vừa lấy một thiếu nữ Viet Nam mà người ta nói lão đã phải bỏ ra 2.000$ để mua về. Năm nay cô vợ ba của lão lang tầu Phúc Sinh Đường mới 20 tuổi nghĩa là lão lấy cô ta năm cô ta 18 tuổi, lão lang tầu Phúc Sinh Đường có vẻ quý cô vợ này bỏ ra 2000$ bạc Đông Dương để mua cái tiết trinh của cô vợ ba trẻ của lão.
Cô vợ ba của lão lang tầu Phúc Sinh Đường rất xinh đẹp. Răng đen hạt huyền, đôi mắt bồ câu đen nháy, đôi má ửng hồng, miệng cười rất duyên dáng, vì chiếc môi dưới hơi trề ra. Lão tầu lang Phúc Sinh Đường lấy được cô vợ ba trẻ tuổi này là do sự may mắn, duyên dáng, duyên trời đem lại.
Một hôm, lão lang tầu Phúc Sinh Đường đang ngồi bốc thuốc cho các thân chủ của lão nhân ngoài chợ Huyện thì có một thiếu phụ đến yêu cầu lão đi xem mạch bốc thuốc cho chồng bà ta đang bị bịnh cảm hàn nặng, nằm ở nhà. Đã lâu, lão Phúc Sinh Đường chỉ coi bệnh bắt mạch, bốc thuốc ở nhà, lão không đi coi mạch tại gia cho ai hết nhưng lần này vì thiếu phụ năn nỉ mãi, lão vẫn chưa chịu đi thì cô con gái lớn của thiếu phụ đó đến gọi mẹ:
– Mạ ơi, chú đau nặng lắm, mê man, con sợ quá thấy mạ đi mời thầy lâu, con phải chạy ra coi mạ đã mời được cụ thầy chưa?
Thấy thiếu nữ, bổng nhiên lão lang tầu nảy ra ý tà, tuy lão đã gần 60 tuổi nhưng sức lực lão còn cường tráng lão định dựa vào cơ hội cứu nhân độ thế này để hỏi cô gái xinh đẹp kia làm vợ ba cho lão.
Lão hỏi thăm ngay thiếu phụ:
– Cô đó là con gái bác đó à?
Thiếu phụ đáp:
– Dạ bẩm thầy cháu là con gái lớn của vợ chồng tui đó…

– Cô gái ấy năm nay bao nhiêu tuổi?
– Dạ bẩm thầy 18 tuổi…
– Con gái lớn rồi hỉ! Đã có đám mô hỏi chưa?
Thiếu phụ thành thật đáp:
– Bẩm thầy cũng có người muốn dạm rồi nhưng nhà cháu chưa muốn cho cháu lấy chồng. Vã lại người xứng đáng thì chưa nhưng người táp nham thì phiền sợ cháu nó khổ…
Thầy lang cười đáp:
– Ừ, phải bà nghĩ rứa thì phải… Để tui đi coi mạch cho ông nhà bà tôi bốc thuốc cho, thế nào cũng khỏi mà…
Thấy bỗng nhiên thầy lang trở giọng chấp thuận đi coi mạch bốc thuốc chồng bà, thiếu phụ mừng rỡ nói:
– Dạ bẩm cám ơn cụ lang…
Lão lang đưa tay ra ngăn lại nói:
– Đừng chớ, đừng gọi bằng cụ lớn tui mới ngoài bốn mươi thôi mà…
– Chưa được cụ lớn…
Lão Phúc Sinh Đường khai sụt đi 20 tuổi. Đó là thâm ý của lão. Lão bận áo, đội mũ, cầm chiếc chiến đồng dài, lật đật đi theo thiếu phụ và thiếu nữ đi coi bệnh. Lão vào một thôn cách Huyện không xa lắm để coi mạch ột gã đàn ông trạc 40 tuổi đau thương hàn nằm trong buồng.
Lão đốt đèn lên để coi mạch xong và nói:
– Bệnh của ông nhà đây nặng lắm mà nhưng may mắn gặp tui, tui cố chữa cho là khỏi…
– Tui coi mạch rồi, bệnh thương hàn phải kiêng cơm, hổng được cho ăn chi hết nghe không…
– Thôi có người mô cho theo tui ra hiệu lấy thuốc sắc cho ông nhà uống. Chỉ ba bốn thang là khỏi ngay mà đừng có lo nghe…
Thấy thiếu phụ mừng rỡ định đi theo ông tầu Phúc Sinh Đường nhưng lão lang tầu Phúc Sinh Đường đã chỉ thiếu nữ mà nói rằng:
– Chà cô ni cũng được mà. Bà khỏi phải đi. Mà cô ni tên là chi hỉ?
Thiếu phụ đáp:
– Dạ bẩm thầy, tên cháu là Dược…
Lão tầu cười đáp:
– Dược là thuốc, Dược là hoa thược dược à. Tên Dược hay lắm. À cô Dược đi theo tui ra cửa hàng lấy thuốc à…
Thiếu phụ bảo con gái:
– Ừ, được con đi theo ông thầy ra lấy thuốc đem về mạ sắc cho chú con uống.
Dược ngần ngại khẻ cau mặt như để hỏi mạ cón điều chi:
Thiếu phụ bấm Dược khẽ nói:
– Nhà bây chừ không có tiền. Con chịu khó đi theo ông thầy ra cửa hiệu của ông ấy nói khéo với ông ấy hốt thuốc chịu cho chú con chứ mạ không còn tiền…
Không biết tính làm sao trả được ơn của thầy lang Phúc Sinh Đường đã cứu tử chồng mình. Mạ của Dược bèn sang hỏi mụ hàng xén kế bên: Mần cách răng trả được cái ơn cứu tử, mụ biểu hộ, tui xin tạ ơn mụ…
Mụ hàng xén cười nói:
– Tui sợ chú thím không bằng lòng, chú thím bằng lòng thì việc dễ ợt…
Mạ của Dược đon đả hỏi. Mụ hàng xén cười nói:
– Tui biết thầy lang Phúc Sinh Đường mê con Dược nhà thím lắm. Nếu thím chấp nhận gã con Dược nhà thím cho ông ta thì chẳng những thím không phải bán nhà mà thím còn có thể lấy được hàng chục căn nhà như nhà của thím nữa. Thầy lang Phúc Sinh Đường giàu lắm lại có vẻ thương con Dược nữa cà. Tui nói để cho thím biết, con gái là con của người ta, thím không gã con Dược cho thầy lang để lấy tiền thì sau này thím có gã cho đứa mô nữa chắc chi thím đã được tiền mà con gái thím lại vất vã là đằng khác thím nghe tui về bàn với chú ấy. Nếu chú thím thay lòng cứ cho tui biết, tui mai mối con Dược với ông thầy tầu đó…
Mạ của Dược suy nghĩ rồi nói:
– Mụ để tui nghĩ một vài ngày, tui bàn lại với chú con Dược nhà tui cho ra răng được. Khổ tôi quá mụ ơi, cháu nó nhỏ quá mà ông thầy tầu Phúc Sinh Đường lại già quá rồi, ông có thể đẻ ra chúng tui mà bây giờ lại lấy con gái chúng tui thì coi răng được.
Mụ hàng xén cười đáp:
– Chèn ơi, thím nghĩ vơ vẫn làm chi, con gái là con người ta, con trai mới là con của mình để hắn lấy chồng xứng đôi vừa lứa mình được chi mô hỉ! Gã hắn cho ông lang thím với chú được vài ngàn đồng bạc bây chừ chú thím làm chi cho ra số tiền nhiều rứa.
Rồi mụ khẽ nói:
– Thím dại quá cho con Dược lấy lão lang tầu chỉ vài năm thì lão về chầu trời thì con Dược lại trở về chứ mất đi đâu. Thím cứ về thưa chuyện lại với chú, chú là đàn ông răng chú nớ cũng nghĩ xa hơn thím chú nó bằng lòng à coi. Nếu chú tím bằng lòng thì cứ cho tui biết tui sẽ kiếm được vài cái áo mặc rét đó hỉ! Lão thầy tầu mê con Dược nhà thím lắm. Con gái mụ mới 18 tuổi, tuổi đang lớn, tuổi dậy thì xinh đẹp nhất đời của tuổi người thiếu nữ, bây chừ lại phải lấy một lão già tầu nhưng gia đình mụ trong mấy năm nay, nghèo quá rồi, ruộng thì mất liên tiếp mấy mùa buôn bán thì chẳng những không có lãi mà còn bị lỗ vốn hằng ngày, gần đây chú Dược lại bị đau, không có lão lang tầu Phúc Sinh Đường thì chú của Dược đã nghẽo rồi. Thôi thì cho Dược lấy lão lang tầu Phúc Sinh Đường, vừa trả ơn cứu tử cho lão lang tầu, vừa kiếm số vốn mần ăn sau nầy.
Thím về bàn với chồng, vợ chồng suy nghĩ liên tiếp trong mấy ngày đêm rồi mới quyết định gã Dược cho lão lang tầu Phúc Sinh Đường. Thím ụ bán hàng xén biết là mụ và chồng mụ bằng lòng gã con gái của mụ. Dược cho lão lang tầu. Mụ hàng xén thích thú tươi cười đon đả chạy đến cửa hàng lão Phúc Sinh Đường báo cho lão tin mừng:
– Chú Phúc à, tui đã nói hộ chú rồi đó nghen…
Chú Phúc Sinh Đường ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện chi thím Bẩy?
– Chuyện cô Dược con gái chú Nhiêu Cường đó…
Chú tầu Phúc Sinh Đường sung sướng cười híp mắt:
– Chuyện cô Dược hã? Răng chú Nhiêu Cương bằng lòng gã cô Dược cho ngộ rồi hã?
– Xong rồi, tui nói hộ chú rồi, chú cô Dược đã bằng lòng rồi…
Chú tầu sung sướng…
– Hay quá há, bà Bẩy giỏi lắm mà. Tui cám ơn bà Bẩy đó… Bà Bẩy cầm lấy 5$ đây may áo nghe…
Nói rồi lão lấy tờ giấy con công xanh đưa ụ Bẩy.
Một tháng sau, đám cưới Dược đã diễn ra rất linh đình chú tầu Phúc Sinh Đường lấy được cô vợ trẻ còn trinh nên chú cúng kiến tổ tiên, cúng thần tài rất trọng thể. Chú Phúc Sinh Đường tin rằng, như chú mà lấy được con gái tiết trinh thì tha hồ mà phát xồi. Chú cho đó là cái hên, chú Phúc Sinh Đường nằm nghiên cứu các loại sách thuốc bên mâm đèn để chú tận hưởng cái đêm tân hôn nàng trinh nữ Nguyễn Thị Dược. Lão tìm được tập tràng sanh bất lão thái y Quách Cương Mỹ trào Tần Thủy Hoàng đã từng được Tần Thủy Hoàng quý mến phong làm Thái Thượng, cất đất cho hưởng thần tướng, được thu thuế chỉ vì Quách Trường Mỹ bày ra được cái trò hưỡng lạc thú tiết trinh của nàng trinh nữ mà lại còn được hưởng cả nội lực, sức mạnh đương thời của tuổi dậy thì, tuổi trai tráng mà có thể bẽ gảy sừng trâu của nàng con gái tiết trinh.
Cái môn thuốc gia truyền của lão thượng Quách Trương Mỹ vị thái y được trọng dụng nhất đời Tần Thủy Hoàng, vị đế Vương đã đốt sách giết học trò là dùng loại táo Tầu có ngâm các loại thuốc bắc khác nữa, đợi khi nhập phòng với người đẹp trinh nữ thì lấy bốn quả táo tầu nhét vào cửa mình nàng trinh nữ, khi nhập phòng nàng trinh nữ trần truồng trong tối tân hôn để tiếp người chồng mới nhưng lão Phúc Sinh Đường không hấp tấp.
……………………………
Lão Phúc Sinh Đường bỏ ra mấy ngàn đồng hồi đó bằng hàng triệu bây giờ là cốt lấy tiết trinh người con gái tuổi đang dậy thì mà Phúc Sinh Đường cho rằng, lão sẽ làm giầu dễ dàng, đồng thời lấy được sức khỏe của người đẹp để bồi dưỡng cho cái tuổi 60 của lão trở về tráng niên.
Lão đã thực hiện đúng với sở nguyện của lão. Lão đã hên vô cùng lão đã hùn hạp với một người lập ra xưởng máy dầu khuynh diệp phát tài hàng trăm ngàn đồng sức lão bỗng nhiên khỏe hẳn lại. Tuy đã ngoài 60 nhưng lão đã chìu thường xuyên được cô vợ trẻ sung sức của lão. Nàng Nguyễn Thị Dược đã sanh với lão hai thằng con trai khỏe mạnh, bụ bẩm, mấy gã đồng hương của lão tầu Phúc Sinh Đường đã mướn người viết bốn chữ (Lão Bang Sanh Châu) làm bức Hoàng Chi để mừng lão sanh được hai đứa con trai.
Tuổi tuy đã ngoài 60 lại nghiền, lão tầu già Phúc Sinh Đường trông vẫn khỏe mạnh, hồng hào, lão vẫn chìu đãi cô vợ trẻ mới ngoài 20 tuổi đã sanh với lão được thêm ba đứa con, hai trai, một gái, khỏe mạnh bụ bẫm.
Nhiều người ngạc nhiên hỏi thăm bì quyết sống lâu lại đầy đủ sinh lực để chìu đãi người vợ trẻ, lão lang tầu Phúc Sinh Đường chỉ cười một cách bí hiểm:
– Ngộ là thầy thuốc mà! Ngộ nhiều thuốc quí lắm mà…
– Ngộ còn có thể lấy được…
Nhiều lão nhà giàu muốn bắt chước lão tầu Phúc Sinh Đường nên đã bỏ ra hàng trăm đồng mua thuốc bổ thận, tăng cường sức khỏe để lấy vợ lẽ.
Quan huyện Hương Trà, anh ruột cậu Chó cũng thường ra nhà lão Phúc Sinh Đường để nhờ bốc thuốc bổ thận kiên tinh, thập tu, gã lính lệ hầu trong Huyện vẫn thường dẫn Quan Huyện ra nhà lão tầu Phúc Sinh Đường, lão thú thật với Quan Huyện:
– Sỡ dĩ ngộ vẫn sung sướng chìu chuộng được người vợ trẻ, ngộ nhờ thuốc bắc thì ít mà nhờ vào thuốc phiện thì nhiều. Thuốc phiện là loại thuốc chữa bách bệnh mà Quan Huyện muốn thử với bà Huyện tối nay thì Quan Huyện cứ hút vài điếu, hút đủ thôi đừng say quá không được à, say quá là rũ cò à Quan Huyện.
Nghe lời lão Phúc Sinh Đường, Quan Huyện hút hai điếu thuốc phiện hết sức sung sướng. Còn khỏe hơn hồi còn trai tráng mới sánh duyên với bà Huyện.
Chiều hôm nay Quan Huyện đã trơ trẽn khi ngài vừa vào chỗ Duyên tắm. Quan Huyện ngồi thừ ra vừa khi Quan Huyện ôm lấy Duyên thì đã hết. Câu hỏi của Duyên “Thôi hỉ” làm Quan Huyện uất ức lại vừa ngượng nghịu cho sự gần như bất lực của ông.
Ngay khi ấy ông nghĩ đến lão tầu Phúc Sinh Đường. Lão tầu từng đã được các đồng bào của lão ta chúc mừng là: “Lão Bang Sanh Châu”. Lão tầu đã ngoài 60 tuổi mà vẫn khỏe mạnh sung sướng đã lấy được cô vợ ba ngoài 20 tuổi.
Buổi cơm chiều dọn ra. Quan Huyện và Duyên ngồi ăn cơm, nét buồn của Duyên thật xinh đẹp làm Quan Huyện ngồi ngắm mà không gắp được thức ăn để ăn. Duyên thấy anh chồng ngồi nhìn mình quá chăm chú bèn hỏi:
– Nhìn chi mà nhìn dữ rứa.
Quan Huyện cười đáp:
– Trông em xinh quá…
Duyên ngây thơ hỏi:
– Xinh thì răng?
– Chú Bẩy có phước quá mà…
– Còn Duyên thì răng…
Quan Huyện cười đáp:
– Răng thì khuya rồi em biết…
Duyên mĩm cười một cách khinh khi làm Quan Huyện có vẻ bực. Quan Huyện nhắc lại:
– Cười chi, khuya rồi em biết…
Duyên cười hỏi:
– Khuya thì răng, có như chiều ni không?
Quan Huyện hơi uất:
– Rồi em thấy…
Quan Huyện ăn cơm rất nhanh, chờ cho trời thật tối mới chống ba tong cùng với Thập Tu ra tiệm thuốc bắc nhà lão Phúc Sinh Đường ở ngoài phố Huyện.
Được báo trước nên tối nay lão tầu Phúc Sinh Đường tiếp rước Quan Huyện với Bác Thập rất thịnh trọng, lão pha ấm trà tầu ướp sói, một hộp táo tầu, một gói kẹo đậu phọng. Lão tầu Phúc Sinh Đường là thứ tầu nhà giàu nay về già thích thụ hưởng nên lão sắp sửa trong chỗ lão hút rất sang trọng lão lại huấn luyện cho cô vợ ba của lão tiêm thuốc phiện hầu lão đêm nay, lúc đầu lão định biểu cô vợ ba của lão thi tài tiêm thuốc phiện cho Quan Huyện coi nhưng lão ngồi suy nghĩ thế nào không biết, lão Phúc Sinh Đường bỏ trò chơi nguy hiểm vì vợ lão quá trẻ mà Quan Huyện chẳng già chi. Vả lại vợ lão là một An Nam không phải là người tầu nên vợ lão rất dễ sa ngã trước một gã An Nam đẹp trai hay sang trọng như Quan Huyện.
Lão tầu nằm hút chờ Quan Huyện đến, lão bảo vợ ba của lão:

– Mình tiêm cho anh một chập. Hễ có Quan Huyện gọi thì em bỏ đó cho anh rồi đi vô trong nhà.
Cô Dược, vợ ba lão tầu Phúc Sinh Đường cười hỏi:
– Răng lại phải vô nhà trong, em ở ngoài ni không được hỉ.
Lão tầu cười đáp:
– Ở mần chi, vô trõng với con.
Nàng Dược tiêm thuốc phiện rất tài rất khéo căn buồng kín đáo ấm cúng. Lão Phúc Sinh Đường vừa hút, vừa ngắm cái xinh cái đẹp của nàng Dược, cô vợ ba của lão.
Trời đã tối mịt, lão Phúc Sinh Đường ngạc nhiên vì Quan Huyện chưa đến, thì ngoài cửa có tiếng gọi.
– Ông Phúc ơi! Cho vô với…
Lão tầu Phúc Sinh Đường vội ngồi dậy ra hiệu cho vợ nhỏ:
– Mình bỏ đó đi vô…
Cô Dược vội vàng chụt xuống sỏ chân vào đôi đép, đi thẳng vào nhà trong, chú tầu Phúc Sinh Đường lên tiếng:
– Ngộ ra mở cửa đó.
Lão Phúc Sinh Đường lẹp kẹp đi đôi đép ra cửa, lão mở then cửa thì Quan Huyện đã đẩy cửa vô. Lão Phúc chấp tay chào Quan Huyện:
– Bẩm Quan Lớn…
Lão Phúc được Quan Huyện đưa tay bắt tay. Lão Phúc đưa cả hai tay ra nắm lấy bàn tay của Quan Huyện mà gật. Thập Tu cầm chiếc hèo đi theo hầu Quan Huyện, lão Phúc đưa tay mời Quan Huyện vô nhà trong. Chổ lão nằm hút:
– Xin mời Quan Lớn vô chơi…
Quan Huyện cười gật đầu hỏi:
– Thế răng, ông Phúc dạo ni mạnh khỏe hỉ.
Lão Phúc Sinh Đường gãi tai đáp:
– Dợ, bẩm lạy Quan Lớn, mạnh lắm! Vợ ngộ lại có chữa rồi mà.
Quan Huyện cười vỗ vai lão Phúc:
– Lão Phúc khỏe quá mà…
Lão Phúc chỉ vô mâm đèn nói:
– Ngộ nhờ thứ ni mà Quan Lớn…
Hút thuốc phiện khỏe lắm. Phải biết giữ mà chơi nó, thuốc phiện là thuốc bách bệnh mà, nhờ thuốc phiện mà kiên tinh khỏe mạnh chìu đàn bà con gái được hết mà…
Quan Huyện gật đầu:
– Ừ, cũng vì muốn khỏe như chú nên hôm nay tôi ra nằm hút với chú mấy điếu á phiện đây! Được không chú Phúc?
Lão Phúc xum xoe nói:
– Dợ, dợ, xin Quan Lớn cứ dùng có bao nhiêu đâu? Quan Lớn dùng bao nhiêu cũng được mà…
– Xin mời Quan Lớn nằm đây.
Chú Phúc tầu trải chiếc nệm bông bên mâm đèn đối diện với chú, một chiếc gối cao cho Quan Huyện gối, chú Thập Tu đứng khoanh tay nghe nói:
– Chú Thập Tu à, chú ngồi xuống ghế chơi, uống trà lớ. Trà nhà ngộ ướp sói ngon lắm à! Ngộ mua từ bên Tầu sang mà…
Chú Phúc rót nước trà Tầu ướp sói mời Quan Huyện và Thập Tu. Chú mở hộp kẹo Triều Châu, loại kẹo đậu phọng thật ngon cho Quan Huyện.
Chú Phúc sửa lại ngọn đèn dầu đậu phọng lấy kéo cắt bớt sửa soạn ngọn lửa cháy thật đều, đầu ngọn lửa hồi khẩu đèn ba phân. Mâm đèn của chú Phúc là loại mâm đèn sang trọng. Chiếc pha lê trắng muốt có bốn chữ Phúc, Lộc, Thọ, Khang.
Chiếc đèn dầu đậu phọng được đặt trong một chiếc bàn chạng bằng pha lê trắng, những chiếc gác tiêm móc, dọc làm bằng ngà rất quý cũ. Một chiếc diện màu nâu bóng gọi là diện ngũ Bách Kim Tiền. Lão Phúc nói mua 500 đồng tiền mà Phúc nói là có từ đời Khang Hy nhà Thanh để lại. Chiếc dọc tẩu, chú Phúc khoe là chiếc Sầu Tổng cũng hút toàn thuốc cống, nên hút mát rượi, mau say.
Là thầy thuốc bắc, chú Phúc lợi dụng tích cực thuộc phiện.
Chú Phúc đã từng khoe trong chiếc dọc tẩu của chú có một miếng quế thanh, loại quế tiện nhà vua mà lão Phúc mua được của người con trai Quan Ngự Y Thái Chung Hy, cậu Ấm tiêm cũng ghiền á phiện nên đã lấy của gia bảo ra bán cho chú Phúc. Chú Phúc iếng quế nằm bên trong dọc tẩu đã bốn năm nay rồi. Chú Phúc nói miếng quế để trong dọc tẩu thì chữa bệnh đâu mắt, bệnh đau bụng gọi là thần dược. Còn để như chú Phúc, trên một ngàn ngày thì tha hồ mà chữa đủ các loại bệnh nhất là bệnh thiên thời thì số dách khỏi ngay. Một miếng quế như rứa chú có thể bán được hàng chục ngàn đồng dễ dàng.
Trên mâm đèn của chú Phúc còn có một quả phật thủ để đã lâu nên tốp lại và chắc nịch. Thuốc phiện nướng lên còn thừa trên đầu tiêm là chú Phúc châm vào quả phật thủ để trên mâm đèn quả phật thủ cũng đã trở thành một thứ tiêm được, chữa được rất nhiều bệnh.
Cứ như thế chú Phúc giảng giải thì trong mâm đèn của chú Phúc thứ chi cũng là một thứ quý được hết. Chú tận dụng cái khả năng thành tiên dược của thuốc phiện để giảng giải cho Quan Huyện nghe.
Hôm nay, Quan Huyện ra nhà chú tầu Phúc Sinh Đường là để tăng thêm sức lực buổi chiều ni, Quan Huyện chán chường uất hận khi ngài vừa ôm cứng lấy Duyên thì chao ôi, tất cả đều hết. Quan Huyện thở hắt ra, còn Duyên thì nhìn Quan Huyện cười và hỏi câu móc họng thôi hỉ.
Quan Huyện khẽ thở dài vì chẳng còn gì nữa. Quan Huyện tự thấy sức mình đã yếu rồi lại gặp phải Duyên thiếu nữ trẻ măng sức khỏe dồi dào lại đang có mang, nếu ông không ra nhà chú Phúc để nhờ chú Phúc tăng cường thêm sức lực cho Quan Huyện, dùng chất ma túy thuốc phiện này mà theo chú tầu thì hết sức kiên tinh bổ lực, giữ không cho thận suy thì Quan Lớn còn mặt mũi nào là đấng trượng phu.
Chú Phúc đậy xong chiếc chụp đèn, ngắm cẩn thận ngọn đèn rồi chú mới rót thuốc để ra chiếc cân đồng trên khay đèn tiêm chấm thuốc chú nằm xuống tiêm.
Thuốc phiện hơ trên lửa nở phồng, chú Phúc chấm điếu thuốc thật lớn rồi lấy dọc tẩu đưa lên gần hổ khẩu đèn. Chú đánh điếu thuốc trên mặt chiếc diện Ngũ Bách Kim Tiên.
Chú Phúc đánh nhanh tay nên điếu thuốc từ mầu nâu đã ngã sang mầu kim tuyến rất đẹp. Chú để điếu thuốc vào góc mặt diện rồi ngắt ra một điếu nhỏ, lăn nhanh trên mặt diện. Chú Phúc lăn ngược điếu thuốc nên điếu thuốc chắc cứng.
Chú phóng điếu thuốc vào nhỉ tẩu lăn tròn chiếc tiêm thật nhanh lên điếu thuốc gạt lửa mềm ra dính chặt vào nhỉ tẩu, còn chiếc tiêm ấn sâu vào điếu thuốc trông điếu thuốc như trái quít. Đó là lối tiêm thành thạo của mấy người nghiện, biến điếu thuốc trông y như chôn quít, chắc nịch.
Chú Phúc ấn điếu thuốc vào thành đèn cho chắc điếu thuốc rồi mới đưa sang cho Quan Huyện hút. Khi Quan Huyện kéo điếu thuốc phiện thì chú Phúc lật đật rót chén trà tầu nóng để Quan Huyện hãm.
Quan Huyện kéo điếu thuốc phiện kêu ro to. Ông hút rất thành thạo. Hút xong điếu thuốc, Quan Huyện uống ngụm trà tầu rồi ông nằm ngữa nhìn lên nóc nhà phà khói, khoan khoái. Điếu thuốc phiện đầu tiên như ngấm vào tiêm cang tì phế Quan Huyện, bụng ông sôi ầm ầm, chú Phúc cười nói:
– Ồ, Quan Lớn hút điếu thuốc phiện ni vô rồi Quan Lớn mới thấy trong người máu chạy rần rần à. Thuốc phiện là bách bệnh tiêu tan vận mệnh tiêu trừ mà thưa Quan Lớn.
Quan Huyện gật đầu cười nói:
– Thuốc ngon quá lại được chén trà tầu cũng ngon nữa. Hút đến đâu biết đến đấy…
Rồi Quan Huyện hỏi kinh nghiệm của chú Phúc:
– Nè tui hỏi chú Phúc hỉ!
– Dợ…
– Chú hút thuốc phiện ni được bao lâu rồi…
– Dạ, bẩm Quan Lơn đã 20 năm rồi…
– Chà lâu dữ. Tui hỏi thật chú nghen chú Phúc, người ta nói những người ghiền là bất lực phải không?
Chú Phúc cười chỉ vào ngực chú rồi nói:
– Quan Lớn trông tui nè, tui vẫn khỏe mạnh mà, tui lại lấy vợ nhỏ, tuổi mới có 22, sanh được hai đứa con và vợ tui lại đang có thai. Như rứa Quan Lớn thấy hút thuốc phiện đâu phải là bất lực…
Quan Huyện cười nói:
– Chắc chú có men ra sao? Vì chú là thầy lang, chớ tui có một người bạn hút thuốc phiện là ông ấy không thích đàn bà nữa…
Thầy lang tầu Phúc Sinh Đường vừa cười nói:
– Đó là ông ấy ham thuốc phiện mà chán đàn bà cũng như người thích nghiên cứu rồi quên cả vợ con. Chớ đâu phải ông ấy bất lực. Chuyện không thích đàn bà là một chuyện khác.
Quan Huyện cười cho rằng thầy lang Phúc Sinh Đường ngụy biện:
– Hàng chục anh ghiền đều bị vợ cắm sừng còn chi nữa, chú nói thế nào tui cũng không tin được là ghiền thuốc phiện mà vẫn khoái đàn bà chuyện ái ấn…
Chú tầu Phúc Sinh Đường như động đến tự ái của người ghiền chú cười mĩm nhìn Quan Huyện và nói:
– Quan chỉ nhìn thấy một phía, sự thật ở tui Quan Lớn đã thấy. Tui vẫn khỏe mạnh, vợ nhỏ của tui vẫn có mang.
– Vả lại Quan Lớn hảy nhìn kỷ coi có những anh ghiền cắm sừng thiên hạ chứ khó mà có anh nào cắm sừng nổi anh ghiện trừ những anh ghiện bạc nhược rồi…
Quan Huyện cười gật đầu nói:
– Cũng có lý.
Chú tầu Phúc Sinh Đường cười hô hố:
– Đó là sự thật chứ không phải có lý… Đây nè, Quan Lớn hãy nghe tui chẳng hạn như hôm nay Quan Lớn hút độ 3 điếu rồi Quan Lớn hãy thử sức với cô mô đó thì Quan Huyện sẽ thấy, cái sức bền dẽo vượt bực của Quan Lớn ra sao? Đây, rồi Quan Lớn thấy mấy anh ghiền trong những lúc mới biết hút hay đang tập tểnh ghiền là những tay dao đấu khủng khiếp hay mò mẫm thiên hạ lắm. Nhiều anh chàng bị mất vợ vì những lúc đó. Những anh chàng vừa mới hiền, sắc mặt lúc nào cũng đỏ hồng hào khỏe mạnh khủng khiếp thì tui hỏi rằng nàng nào mà chịu nổi với những anh chàng đó. Tui nói chắc Quan Lớn không tin nhưng hôm nay Quan Lớn thử sức coi có đúng như lời tui nói không.
Quan Huyện gật đầu, cầm miếng kẹo đậu phụng thì chú Phúc Sinh Đường đã quay lại trao cho Quan Huyện điếu thuốc thứ nhì.
– Mời Quan Lớn…
Quan Huyện cầm dọc tẩu đưa vào miệng kéo, chú Phúc tiêm điếu thuốc này có vẻ nhứt hơn điếu thuốc trước. Chú muốn cho Quan Huyện say đêm nay để Quan Lớn đi mô bà Lớn nếu bà Lớn có nhà. Chú Phúc không ngờ Quan Lớn hút thuốc cũng với mục đích mà chú Phúc muốn Quan Huyện phải làm.
Quan Huyện hút đến điếu thứ ba thì Quan Huyện không còn hút được nữa. Ông say tơ lơ mơ phát nấc lên. Mấy chén trà tầu làm Quan Huyện ngây ngất khó chịu vô cùng, Quan Huyện nằm lim dim thì chú Phúc Sinh Đường vẫy Thập Tu khẻ nói:
– Hút một vài điếu chơi chú Thập…
Từ lúc nãy ngồi nghe Quan Huyện và ông thầy lang tầu bàn về á phiện trong tình dục và ái ân Thập Tu cũng muốn thí nghiệm coi ra sao. Thập Tu có bốn vợ. Người vợ thứ tư của Thập Tu là một góa phụ bán hàng tắm tại chợ Huyện. Hắn dựa vào cô vợ nầy để kiếm ăn. Trong đám lính lệ của Huyện Hương Trà nầy Thập Tu là người khấm khá nhất.
Chú Phúc Sinh Đường tiêm xong điếu thuốc khẻ gõ vào chiếc ống rồi đưa cho Thập Tu. Thập Tu vội vã ghé xuống nằm kéo ro ro.
Quan Huyện bắt đầu thấy ngứa gãi liên miên. Trên da thịt Quan Huyện lúc nầy tê lê mê.
Quan Huyện ngẫng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ quả quít của ông để trên túi áo. Ông thấy đã gần 10 giờ đêm rồi, bèn giục Thập Tu:
– Thôi, xin kiếu chú Phúc, thầy trò chúng tui về nghen… tui thấy nôn nao quá…
Chú Phúc mĩm cười nói:
– Quan Lớn ngậm mấy quả xí muội thì đỡ say ngay. Để tui lấy cho Quan Lớn mấy quả xí muội…
Chú Phúc vào trong tủ thuốc mở chiếc bình lấy ra mấy gói ô mai mặn trao lại Quan Huyện. Quan Huyện vội lấy ra mấy quả xí muội bỏ vào miệng. Chú Phúc tiển Quan Huyện ra khỏi nhà, Quan Huyện lâng lâng bước như người sắp biết bay. Ông thấy nôn nao nhưng nhờ có mấy quả xí muội mà ngăn được ói mữa. Quan Huyện phải dựa vào Thập Tu để đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.