Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 14
Sau cuộc ái ân nồng cháy, Duyên vẫn nằm trên phản gối đầu tay cho Hải nằm bên nàng, trong khi Mỹ đã về đến nhà rất lâu không thấy Duyên trở về. Mỹ đâm nóng ruột không hiểu Duyên ở bên Hải làm chi mà lâu rứa.
Mỹ phải đi gánh nước, nấu cơm, nàng đang bực sẳn nên khi gặp thằng Chúc, em nàng ở ngoài cổng vô nàng liền hỏi:
– Chúc, mi thấy chị Duyên đâu không?
Chúc lắc đầu đáp:
– Tui đâu biết chị Duyên đi mô?
Mỹ đay nghiến:
– Chà về nhà làm mợ Ấm thiệt đó hỉ! Cơm nước không nấu, không làm chi hết chỉ lo đi rong chơi thôi hè!
Bà Cai Thổng Hương Thạnh nghe Mỹ đay nghiến Duyên bèn gắt:
– Thì lâu hắn không về cũng phải cho hắn đi thăm bà con lối xóm một chốc lát chứ! Mi thấy hắn về mi lại sắp ganh tỵ với hắn đó…
Mỹ cau mặt đáp:
– Về thì phải mần, chứ ai làm đầy tớ chị ấy được!
Bà Cai Hương Thạnh tức giận:
– Mi không mần thì để đó tao mần… Mi đừng đay nghiến hắn mần chi…
Tuy mạ nói thế, Mỹ vẫn quảy đôi thùng nước ra giếng làng để gánh nước. Mỹ đi qua nhà Hải, nàng thấy cửa ngỏ nhà Hải đóng kín mà cửa nhà trên cũng đóng. Mỹ ngờ rằng Hải đã đi chơi nên đóng cửa, nhưng rồi Mỹ bỗng thấy ghen tức, nghi ngờ Duyên đang ở trong nhà với Hải. Nàng đặt gánh xuống réo lớn:
– Anh Hải ơi! Anh Hải ơi…
Hải đang nằm gối đầu tay của Duyên nghe tiếng Mỹ réo, chàng giật mình tái mặt. Duyên và Hải nằm bên nhau quên cả thời gian nên khi Mỹ réo gọi Hải, Duyên cũng giật mình vùng dậy. Nàng vén lại chiếc áo, rủ lại ống quần lật đật hỏi:
– Răng đấy anh Hải con Mỹ nó biết thì phiền lắm đó…
Đã có kinh nghiệm lần trước khi Mỹ còn ở đây Hải bị Duyên réo gọi. Hải phải đẩy Mỹ đi cổng sau ra ngõ ông Cống nên lần nầy nghe Mỹ gọi. Hải bảo Duyên:
– Em đi ngõ sau ra đường ông Cống mà về nhà Mỹ không biết.
Duyên nghi ngờ hỏi:
– Mỹ nó gọi anh mần cái chi?
Hải đành phải nói dối:
– Hay mạ sai cô ấy đi gọi anh sang mần giúp cái chi đó mà…
Duyên lật đật sõ đôi guốc đi ra phía cổng sau. Nào ngờ, Mỹ gọi không thấy Hải thưa lại, nàng sanh nghi nghĩ ngay đến vụ đi cổng sau mà lúc nãy Mỹ đã đi, nên Mỹ vội quảy thùng nước chạy ra cổng sau định đi thẳng vào nhà thì thấy Duyên từ nhà Hải đi ra. Mỹ tái mặt, máu uất của nàng đưa lên đến cuống họng. Chân tay Mỹ run lên vì ghen uất. Nàng bước nhanh và đón trước Duyên hỏi:
– Chị đi đâu? sao lại ra lối này?
Duyên lúng túng không biết trả lời ra sau thì Mỹ đã cầm tay Duyên kéo vô nhà Hải, Duyên cau mặt giằng tay Mỹ ra nói:
– Mi mần chi rứa Mỹ?
Mỹ uất tức vì nàng biết rằng Duyên và Hải đã hú hí với nhau trong khi nàng phải lánh mặt về nhà. Mỹ tức với Duyên thì ít nhưng ức với Hải thì nhiều, nàng định làm cho Hải một trận nên nàng mới lôi Duyên trở lại nhưng khi nghe Duyên gay gắt hỏi, Mỹ đành đấu dịu:
– Em muốn biết chị vô trong anh Hải chi mà lâu rứa? Anh Hải có nhà không?
Duyên muốn tránh đi cho xong nên nàng vội chỉ vô nhà biểu với Mỹ:
– Mi vô đó mà hỏi? Choa làm chi biết được anh Hải có ở nhà hay không?
Mỹ cau mặt hỏi vặn:
– Thế chị ở trong ấy mần chi?
Duyên cáu:
– Tao mần chi quyền ở mi hỉ răng? À con ni dạo ni hung dữ quá…
Mỹ đâm hoãng khi thấy Duyên đã cáu. Nàng uất ức đành để Duyên ra ngõ:
Nàng quảy đôi thùng đong đưa đụng vào cây xoan nghe rầm rầm và hỏi lớn:
– Anh Hải có nhà không? Anh mần chi rứa?
Hải cuống lên khi thấy Mỹ đi cổng sao vô đụng độ với Duyên. Hải hốt hoãng không biết tránh mặt đi đâu nữa nên khi nghe Mỹ gọi. Hải vô trong buồng nằm giả vờ ngủ say như không nghe tiếng gọi.
Không thấy Hải lên tiếng, Mỹ tưởng Hải đã trốn. Nàng đặt đôi thùng ngoài sân rồi cầm đòn gánh sục vào trong buồng thấy Hải nằm ngủ. Nàng uất ức cầm đòn gánh thúc vào hông Hải rồi nói:
– Mệt lắm à! Dậy! Dậy!
Hải vờ ngái ngủ, mở mắt giật mình khi nhìn thấy Mỹ bèn hỏi:
– Em đi mô đây?
Mỹ nghiến răng:
– Anh là thằng khốn nạn, anh còn mở miệng hỏi tui đi mô phải không? Chà sung sướng quá ta, đuổi người ta về để anh chị hú hí với nhau. Mệt lắm phải không? Bà vừa xách quần chạy ra cỗng sau, còn anh thì vờ ngủ say. Này đừng lấy vải thưa mà che mắt thánh nghe không? Con ni biết hết rồi…
Hải cuống cuồng, sợ người ngoài nghe được, chàng vội năn nỉ Mỹ:
– Trời ơi! Em la lớn thế ni, nhở người ta nghe được có phải xấu hổ cả lũ không?
Mỹ đay nghiến:
– Anh khốn nạn lắm, anh đuổi tui về để anh hú hí với chị Duyên. Không biết nhục, bụng người ta lu lú như rứa, người ta coi anh có ra gì mà anh còn như rứa. Tui biết như thế ni thì mặt anh ai người ta thèm vô. Chà anh chị mệt rồi ngủ quên đi, con ni mà không gọi thì có lẽ đến chiều anh cũng chưa dậy, đợi mẹ và chị Cò về bắt được cả hai đứa, lấy mẹt mà che lúc đó mới thấy hè…
Hải chối bai bải:
– Ai mần chi mà ê, mà phải lấy mẹt che…
Mỹ gay gắt:
– Không mần chi mà đến bây giờ mới thấy chị Duyên chạy ra. Rồi cũng chạy lối sau ra đường ông Cộ như anh chỉ cho tui chạy, còn anh thì vờ nằm ngủ mệt trong giường.
Bỗng Mỹ sực nhớ ra điều chi bèn kéo tay Hải đứng dậy nói:
– Đứng dậy cho coi nào, đứng dậy để con in khám coi các người mần chi thì biết ngay…
Hải cuống lên lo sợ nhứt định ngồi ỳ ra, không đứng dậy, miệng liếng thoáng:
– Cái chi mà coi lạ quá, lạ quá thôi…
Mỹ đành hanh kéo Hải đứng dậy:
– Sao anh không cho tui khám.
Hải cười đáp!
– Ai mần chi mà khám. Trời ơi, rầu thấy mạ đi mà còn đùa cho được.
Mỹ véo Hải vào đùi thật mạnh.
– Ai mần chi anh mà anh la rầu…
Hải ngồi chịu trận cho Mỹ véo rồi bất ngờ Hải ôm lấy Mỹ kéo vào lòng mình. Bỗng bên ngoài có tiếng réo Mỹ:
– Mỹ ơi! Mỹ…
Mỹ cuống lên vội chạy ra lồng đòn gánh chạy vội ra ngoài giếng, bà Cai vẫn réo nhưng Mỹ làm thinh gánh hai thùng nước về. Nàng gặp Duyên đang ngồi chẻ rau muống. Mỹ nguýt chị một cái dài thườn thượt rồi gánh thúng nước vào trong.
Bà Cai thấy Mỹ liền hỏi:
– Mi gánh nước coi mà lâu rứa! Nửa ngày trời không được một đôi. Con ni dạo ni ngươi hư lắm rồi đó nghe. Ừ từ sáng đến chiều không thấy anh Nhiêu Hải đâu hỉ!
Thằng đó rứa mà ngoan lắm. Một mình cầy gần mẫu ruộng, trong làng ai cũng thương. Nó làm như thần đồng đỏ đó. Đứa mô lấy được thằng đó về sau khỏe…
Duyên nhìn mạ e lệ. Mỹ thu đôi thùng không vào một nơi định xuống dưới bếp bắt nồi cháo heo, bỗng nghe mạ nàng nói:
– Hải đó hỉ! Mi xoay hộ choa một thúng lúa đi… Răng từ sáng đến chừ mi đi mô? Lúc nẩy mợ Ấm cho người sang cho bà Cò và mi bánh kẹo mi đã nhận được chưa?
Nghe mạ gọi mình là mợ Ấm trước mặt Hải Duyên ngượng nghịu. Hải uất ức, chàng không trả lời bà Cai mà đi thẳng xuống dưới bếp thấy Mỹ quấy nồi cám heo bèn hỏi:
– Cô Mỹ làm chi đó?
Mỹ nguých Hải:
– Làm chi mặc tui. Kìa, răng không trả lời ạ chuyện mợ Ấm cho bánh kẹo?
Hải ngượng nghịu khẽ tát vào má Mỹ. Mỹ đưa tay lên gạt tay Hải:
– Đến ghét…
Hải biết Mỹ đang ghen với mình. Chàng lấy thùng đi súc lúa ra say.
Duyên từ trên nhà đi xuống thấy Hải khệ nệ bưng thùng lúa bèn hỏi:
– Mạ về chưa?
Hải khẽ gật vì chàng sợ trả lời Mỹ nghe được.
Duyên đi lấy sàu đặt bên cối xay lúa để khi Hải xay xong mẽ lúa nào thì Duyên sàng mẽ ấy. Và nhờ có công việc sàng gạc, Duyên có thể ngồi nói chuyện với Hải dễ dàng. Duyên không ngờ Mỹ đã yêu Hải tha thiết và Mỹ cũng đã dâng trọn vẹn đời nàng cho Hải rồi.
Hải đổ lúa vào cối, chàng cởi áo ngoài vắt lên tay cầm rồi cong lưng xay lúa. Mỹ đang nấu nồi nước trà tươi nghe tiếng cối xay rè rè, nàng nhìn lén thấy Hải đang xay lúa, còn Duyên thì ngồi sàng gạo. Mỹ biết Duyên lợi dụng sàng gạo để ngồi nói chuyện với Hải, nàng muốn đuổi Duyên lên nhà để nàng sàng gạo. Cái tánh ghen tức nhỏ nghen của đàn bà đã nổi lên trong Mỹ. Mỹ xách ấm nước trà tươi lên nhà trên gặp bà Cai đang ngồi bán lúa cho hàng sáo. Mỹ nói bâng quơ nhưng cốt để ẹ nàng nghe:
– Cái chị Duyên như thế thì thôi, bụng đã to còn ngồi dần và sàng gạo như thế nhở động thai thì khốn.
Nghe Mỹ nói thế, bà Cai trừng mắt nhìn Mỹ rồi nói:
– Răng mi không mần giúp chị mi, mi còn nói chi rứa Mỹ.
Mỹ lắc đầu đáp:
– Ai hiểu được chị nớ, con mần răng biểu được. Mạ có biểu thì chị mới nghe, còn con biểu chị ấy lại chửi lên đầu con đó thôi…
Bà Cai lên tiếng gọi:
– Mợ Ấm ơi! Lên đây mạ biểu cái ni con…
Mấy người hàng xóm đong gạo của bà Cai nghe bà Cai gọi Duyên là mợ Ấm họ bèn hỏi:
– Dạ thưa bà Cai mợ Ấm vừa về đó, thưa bà?
– Ừ cháu vừa về con gái rứa thì thôi, bụng mang dạ chửa mà cũng mần làm chi cho thêm khổ.
Rồi bà Cai muốn khoe ấy chị hàng xóm biết cái thế lực của con gái bà.
– Chà, con Duyên nhà tui may mắn tốt số. Cụ Thượng trên đó quý nó lắm. Quan Huyện đây là anh ruột chồng hắn mà. Sáng nay, Quan cho cả ô tô đưa hắn về nhà…
Thấy Duyên vẫn chưa lên, Mỹ đâm thêm một câu nữa:
– Đó, mạ thấy chưa, con nói có sai mô. Chị ấy không lên đó…
Bà Cai lại réo:
– Mợ Ấm ơi, lên mạ biểu nè con…
Duyên bực tức với tiếng gọi mợ Ấm vì Hải đã nguých nàng dục:
– Mợ Ấm.
Duyên nguých Hải rồi đưa tay bấm lên chân Hải, làm Hải giật mình rụt chân về. Duyên cười nói:
– Ai biểu anh gọi tui là mợ Ấm…
Hải cau mặt đáp:
– Thì mạ cô gọi rứa, tui nhắc rứa… Cô không là mợ Ấm thì là chi. Vợ của cậu Ấm, con trai Cụ Thượng mà…
Nói đến đây Hải khẽ thở dài não nuột…
Tiếng réo của bà Cai lại vọng xuống làm Duyên tức giận đứng dậy đi lên nhà trên, gặp mạ hỏi:
– Mạ gọi chi con?
Bà Cai tươi cười đáp:
– Thôi để cho em con mần cho. Bụng ni to rồi mần như rứa không nên nhỡ ra sao Cụ Thượng lại trách mạ làm tham công, tiếc việc bắt con mần nhiều quá:
Duyên đáp:
– Thì để con mần cho khỏe chân, khỏe tay chớ ai cứ ngồi ăn không…
Bà Cai không trả lời Duyên nữa, bà quay sang biểu Mỹ:
– Mi xuống sàng dần cho chị đi Mỹ…
Mỹ chờ cơ hội đó nên nàng vừa dạ vừa đi thẳng xuống chỗ Hải đang xay lúa ngồi sàng gạo.
Hải thấy Mỹ xuống sàng gạo thay cho Duyên bèn hỏi:
– Cô Duyên đi mô rồi hỉ.
Mỹ trừng mắt nhìn Hải rồi nói:
– Hỏi mần chi?
Hải cuống lên trước sự đành hanh của Mỹ, chàng đành phải nói:
– Ừ thì thấy cô Duyên ngồi sàng bây giờ không thấy cô ấy đâu mới hỏi.
Mỹ lại hỏi:
– Anh không muốn tui ngồi đây phải không?
Hải vẫn say lúa đều đều, đưa tay vuốt mồ hôi và nói:
– Em ngồi sàng càng tốt chứ răng nữa…
Mỹ vẫn đay nghiến trong giọng ghen tuông:
– Chứ hỏi chị Duyên mần chi?
Hải đâm trả lời nhát gừng:
– Không thấy thì hỏi, cũng cấm hỉ.
– Nhớ phải không?
Hải bật buồn cười thì Mỹ đã đưa tay véo vào chân Hải, Hải đau quá á lên một tiếng. Mỹ ngước nhìn Hải mĩm cười. Hải thấy luống cuống trước sự ghen tuông của Mỹ. Chàng thấy hối hận sự quá tham lam mình. Hải đâm sợ cái tánh trẻ của Mỹ. Mỹ dám làm ẩu nên khi thấy Mỹ đành hanh chàng đành phải nhường Mỹ. Hải xay xong hai cối lúa thì Mỹ cũng sàng xong gạo. Nàng đi lau cối giã gạo, còn Hải mang hai thùng gạo đổ vào cối. Hải và Mỹ ra giã gạo. Hải đứng sát bên Mỹ, cả hai đều đứng nhún. Hải lấy chiếc quạt mo phe phẩy cho cả Mỹ. Mỹ lợi dụng lúc gần Hải. Nàng gạn hỏi:
– Giờ tui hỏi anh hỉ, anh Hải à anh phải nói thật đó nghen…
Hải đâm lo không hiểu Mỹ muốn hỏi điều chi. Chàng đành gật đầu, Mỹ không chịu đưa tay ra đàng sau véo Hải, Hải hốt hoảng cong người lên tránh. Bàn tay của Mỹ véo vào không khí nàng cười nói:
– Anh tránh đi mô. Ừ rồi anh tránh mất đi.
Hải vội nói:
– Nói chi thì nói đi, véo đau lắm mà.
Mỹ cười nói:
– Răng anh không trả lời tui anh lại gật đầu…
Hải đứng sau Mỹ mồ hôi toát ra mùi da thịt thơm làm Hải ngây ngất. Ở Mỹ Hải thấy sự vui của nàng trinh nữ nhưng ở Duyên Hải thấy sự sung sướng của người đàn bà đã có chồng, nhiều kinh nhiệm. Hải đứng sát vào Mỹ và đặt tay vào đùi nàng. Hải giật mình vì lo sợ Mỹ véo liền rụt tay lại Mỹ cười:
– Ai mần chi anh mà anh giật mình…
Hải năn nỉ:
– Cô véo đau quá mà…
– Rứa tui hỏi anh điều chi anh phải nói thật nghen.
Hải lắc đầu khẻ đáp:
– Chuyện chi mà hỏi?
– Nhiều chuyện lắm hè…
Mùi mái tóc, mùi da thịt của Mỹ làm Hải ngây ngất. Hải thấy mái tóc đen nháy của Mỹ xỏa xuống chiếc cổ trắng nõn, bàn tay thon thon của Mỹ đã đụng vào bàn tay của Hải. Chàng vội nắm lấy bàn tay khẻ bóp. Mỹ quay lại nhìn Hải lẵng lơ hỏi:
– Anh và chị Duyên mần chi mà lâu rứa?
Hải chối:
– Mần chi đâu, cô Duyên ngồi nói chuyện mà…
Mỹ trừng mắt hỏi:
– Ngồi nói chuyện răng phải đóng cửa. Nói chuyện chi mà đóng cửa… Rỏ thật gian mà không ngoan.
Hải cuống lên đành phải cải chầy:
– Cô Duyên đóng cửa rồi làm sao biết được.
Mỹ tức giận véo vào đùi Hải, làm Hải phải né tránh thì tay của Mỹ đã đụng vào người của Hải làm Mỹ giật mình rụt tay lại. Hải cười làm Mỹ ngượng đỏ mặt véo đùi Hải:
– Cười chi?
Hải vội gạt tay Mỹ ra khẽ á một tiếng rồi nói:
– Đau quá Mỹ ơi!
– Đau rứa cho đáng… Chà anh chị nằm sướng quá hỉ. Anh lừa đuổi tui chạy để cho chị Duyên vô chứ chi nữa.
Hải năn nỉ:
– Cô Duyên vô ai mà cản được… Cô ấy ngồi ở đó, tui cũng không đuổi nổi.
Mỹ đay nghiến:
– Ừ mà anh làm răng mà đuổi. Có người thì đi ta tha hồ thì sung sướng, mợ Ấm thì ai mà không quý…
Giữa lúc Mỹ nói đến mợ Ấm thì Duyên từ trên nhà đi xuống nghe được bèn lên tiếng hỏi:
– Mỹ, mi nói chi mợ Ấm, với không mợ Ấm đó?
Mỹ cũng không kém. Nàng nguých chị rồi nói:
– Tui biểu chị là mợ Ấm không phải hỉ?
Duyên đáp:
– Tao mợ Ấm kệ mạ tao việc chi đến mi…
– Việc chi, chị là mợ Ấm thì tui gọi là mợ Ấm. Anh Hải hỏi mợ Ấm thì tui nói mợ Ấm ở trên nhà chứ răng mà chị cũng gây mí tui…
Duyên biết mình đuối lý đành phải nói giọng đàn chị:
– Nè mi không được nói láo đó nghen… Mi nói láo tao mách mạ, mách chú thì mi đừng choa nghen…
– Thì lên mà mách… Mạ đó, còn chú đợi về mà mách, tui làm chi mà mách. Chị không là mợ Ấm thì là chi?
Duyên uất ức vì giọng trêu chọc của Mỹ:
– Tao là chi kệ tao việc chi đến mi…
Mỹ đáp:
– Anh Hải hỏi thì tui nói…
Duyên gây sự luôn với Hải:
– Chi mà anh gọi mợ Ấm?
Hải cuống lên, phần nể Duyên, phần sợ Mỹ, Hải đành lặng yên thì Mỹ lại thúc Hải:
– Anh ni lạ chưa! Hỏi rồi khi người ta hỏi lại… lặng thinh…
Hải đành phải nói bẹ xuôi:
– Thôi mà chuyện chả có chi hè…
Duyên tức tối lên nhà trên, Mỹ lại hành Hải:
– Sợ à, răng phải chối. Câm miệng như rứa như ngậm hột thị đó…
Hải im lặng không dám đối đáp với Mỹ, Hải bị kẹt giữa hai chị em Duyên Mỹ. Hải giã xong mấy cối gạo, chàng đã làm cho Mỹ càng ghen hơn nữa. Mỹ chỉ muốn một mình mình chiếm Hải. Mỹ ghen với Duyên và nghi ngờ Hải đã cùng Duyên san sẻ tình yêu, Mỹ hậm hực với Hải. Hải đứng giã gạo sát bên Mỹ, sự cọ sát gần làm Hải cuống lên. Còn Mỹ thì càng lẵng lơ trêu Hải:
– Thứ anh mà thấy đàn bà thì như quạ thấy gà con nhập nhẹ, nhấp nhấy. Tui mà biết anh làm chi chị Duyên thì anh chết mí tui.
Chiều hôm ấy, Hải ở lại nhà Thầy Cai để dọn dẹp ăn cơm ở đó. Mạ Hải và Cò Ty với mấy đứa cháu ở bên làng bên về thì Duyên sang chơi. Nàng ấy đứa con chị Cò Tỳ mấy xu. Chúng nó mừng lắm Duyên cũng biếu mạ Hải một đồng và nói:
– Con sang thăm bác nhưng bác và chị Cò đi vắng:
Mạ Hải hỏi:
– Cô về hồi mô?
– Con về sáng nay…
Gia đình Hải hiếm người. Cha Hải chết từ hồi Hải mới lên bảy tuổi, anh Cò Ty mười lăm tuổi. Mạ Hải thắt lưng buộc bụng ở vậy nuôi con. Nhà có hai mẫu ruộng cho làm rẽ một mẫu anh em Cò Ty, Hải làm một mẫu. Nhờ hai mẫu ruộng đó, mạ Hải đủ nuôi hai con, sửa sang nhà cửa, cho Hải đi học. Năm 17 tuổi, anh Cò Ty lấy vợ sanh được bốn con, ba trai, một gái thì trong buổi đắp đê trong những ngày mưa lũ, anh Cò bị nước cuốn đi mất tích. Anh Cò Ty chết gia đình Hải mất đi một cột trụ. Hải mười chín tuổi nên có thể thay thế anh quán xuyến trong gia đình. Mạ Hải định đoạn tang anh Cò Tỳ thì hỏi vợ cho Hải. Hải nhất quyết không chịu lấy vợ. Hải mê say Duyên, con gái lớn của Thầy Cai.
Duyên cũng yêu Hải mà mạ của Hải cũng mến Duyên. Bà lăm le đưa trầu cau sang hỏi Duyên thì bỗng Duyên lên Huế rồi lấy chồng. Hải buồn rầu chán nản không còn muốn làm ăn chi nữa. Mặc dầu Duyên đã đi lấy chồng, Hải đối với gia đình Thầy Cai Tổng Hương Thạnh vẫn như xưa, trước thế răng, sau thế rứa. Hải vẫn sang làm giúp cho Thầy Cai, Hải nổi tiếng là tráng đinh khỏe mạnh nhứt làng. Hải có thể cầy được từ một sáo rưởi đến hai sào ruộng.
Trước kia, mọi lần đi tát nước đêm. Hải vẫn đi với Duyên nhưng bây giờ Duyên đã đi lấy chồng. Hải lại đi tát nước với Mỹ, người em gái của Duyên kém Hải tới năm tuổi. Tuy Hải chỉ học xong lớp ba, thì đổ sơ học yếu lược nhưng Hải là ngôi sao sáng trong làng không ai học bằng Hải. Hải vẫn phải làm thơ ký riêng cho Thầy Cai. Mỗi vụ thuế chính Hải vừa biên lai, vừa cộng sổ thuế giúp Thầy Cai Tổng Hương Thạnh. Hải được cả gia đình Thầy Cai Tổng Hương Thạnh tin yêu. Hải vẫn coi Mỹ như là cô em gái, chàng không ngờ Mỹ lại yêu chàng.
Hôm nay, Mỹ đã hiến dâng tất cả cho Hải rồi sau đó Duyên cũng chẳng tiếc gì Hải nữa. Nàng đã có mang dù sao đứa con nàng đang mang cũng không phải con của Hải. Nàng càng thấy thương Hải hơn nhưng qua Hải Duyên thấy các cuộc ái ân với những đàn ông khác, Duyên tự thấy cậu Chó vẫn hơn tất cả mặc dù cậu Chó tàn tật, không ngồi được nhưng với nàng, việc cậu Chó không ngồi được không thành vấn đề. Cậu Chó giai sức và quá khổ hơn tất cả nên khi nàng đã biết cậu Chó rồi thì đừng nói đến ai hết, gã nông dân khỏe mạnh đã từng đấu sang hiệp nhì với nàng. Duyên vẫn không làm sao sánh được với cậu Chó. Người chồng chính thức của nàng.
Gần Hải lúc nầy Duyên lại càng thấy nhớ cậu Chó. Nàng mường tượng đến con người tàn tật không ngồi, không nói được và hình như cũng không nhận được ai là vợ mình, cậu Chó chỉ có biết đàn bà, không thấy đàn bà là cậu điên khùng lên ngay cả mụ Tám Canh cậu Chó cũng cứ ào đi, nắm được mụ Tám Canh là cậu Chó sờ soạn ôm chặt lấy, làm mụ Tám điên lên, hải hùng rùng ra chạy.
Duyên ngồi nói chuyện với mạ của Hải và chị Cò Ty, chị dâu của Hải trong khi Hải đi gánh nước ngoài giếng và tắm luôn. Hải làm quần quật suốt ngày. Chàng trai nông dân đó đã làm cho nhiều gia đình có con gái phải chú ý cho rằng nhà nào có phức chọn được người con rễ chăm làm như Hải.
Hải gánh nước xong vô nhà thấy Duyên còn nói chuyện với mạ và chị dâu liền quay ra thì chị Cò Ty đã nói:
– Chú Hải ơi! Chú đi rang mẽ ngô lên đây cho cô Duyên ăn cho vui đi.
Nói rồi chị Cò Ty quay sang nói với Duyên:
– Chắc mợ Ấm chưa biết tài rang ngô bòng của chú Hải hỉ! À mà nhà lại có mật mía đó chú Hải à, rang ngô xong chú nhào mật ra đưa ra đây để cho cô Ấm ăn, cô ý biết tài của chú.
Hải cười cầm chiếc rá đi vào buồng xúc mẽ ngô đi rang thì bên ngoài có tiếng Mỹ gọi:
– Anh Hải ơi, sang chú gọi cà!
Hải lật đật bỏ rá ngô xuống chỏng rồi bảo chị Cò Ty:
– Chị Cò rang hộ em mẽ ngô ni, để em sang bên Thầy Cai coi thầy gọi chi nè chị Cò!
Chị Cò Ty ngọt ngào đáp:
– Ý chú đi đi để tôi rang cho.
Hải khoác chiếc áo lật đật ra ngõ. Trời tối mò, Hải phải lần từng bước ra cổng. Chàng không ngờ Mỹ đứng núp ngoài cổng vừa thấy chàng ra bèn rồ ra tát vào mặt Hải:
– Làm chi trong đó? Mất mặt, có chị Duyên trong đó phải không. Ra đây…
Hải cuống lên vội giữ lấy tay Mỹ khẽ nói:
– Chi rứa cô Mỹ, nói lớn cô Duyên nghe thấy bây giờ…
– Anh sợ phải không?
Hải hỏi sang chuyện khác:
– Thầy Cai gọi tui đó cô Mỹ?
Mỹ đanh đá đáp:
– Chẳng ai gọi anh hết, tui đó! Tui ghét anh ngồi hầu người ta, tui gọi anh ra đây đó!
– Gọi mần chi đó cô Mỹ.
– Chẳng mần chi hết, vắng anh thấy anh hầu thiên hạ thì gọi chơi đó được không?
Hải cười đáp:
– Được, cô muốn chi mà không được…
Mỹ sung sướng vì câu nói của Hải. Nàng kéo Hải đi về phía trại Thít, Hải bèn hỏi:
– Đi mô đây cô Mỹ?
– Đi ra trại Thít ngồi nói chuyện…
Hải hốt hoảng, dừng lại nói:
– Tối thế ni ra trại Thít làm chi cô Mỹ?
Mỹ túm lấy tay Hải bẹo vào cánh tay nghiến răng hỏi:
– Anh đi không? Tui thích ra trại Thít ngồi nói chuyện, anh bằng lòng không? Tui không muốn anh ngồi ở nhà nói chuyện với chị Duyên.
Biết Mỹ bướng bĩnh, Hải đành phải đấu dịn:
– Ừ thì đi nhưng ra trại Thít làm chi. Bây giờ trời cũng hơi khuya rồi đó, tui và cô ra ngõ ngồi nói chuyện cũng được.
Mỹ cười nói:
– Anh ni thật là khùng. Bây giờ mà biểu là khuya rồi. Mới có tám giờ tối người qua lại còn nhiều ra ngõ ngồi nói chuyện trơ cái mặt mẹt ra à.
Hải cười nói:
– Đàng mô cô nói được. Thôi được rồi, cô biểu tui đi mô tui cũng đi theo hết!
Mỹ cười nói:
– Chà ngoan chưa.
Hải và Mỹ đi song song sánh vai nhau ra đến ngõ đá rồi đi rẽ vào tay trái ra đầu trại Thít, một căn trại trống toàn ổi, đu đủ, bông bưởi của Thầy Cai Hương Thạnh vừa tậu của Ông Hương Hào Thỉnh.
Mùi hoa bưởi bay ra thơm ngát gió hây hây thổi… Mỹ đi sát bên Hải nắm tay Hải hỏi:
– Tôi hỏi thiệt anh Hải hỉ! Mà tui hỏi thiệt là phải trả lời thiết đó hỉ, trả lời sai thì chết với tui…
Hải đâm lo:
– Chuyện chi mà hỏi thiệt với giả. Chuyện mô tui biết gì tui nói, tui nói thiệt với cô.
Mỹ chặn trước:
– Anh thề đi tui không tin…
– Thề răng.
– Thề rứa mô nói sai nói dối…
Hải đành phải thề bướng cho Mỹ tin:
– Tui là Hải, nó sai, nói dối cô Mỹ, con gái Thầy Cai thì tui chết đâm chết dầm, giặc đâm, chúa chém tui…
Nghe Hải thề độc, Mỹ bằng lòng vội bịt lấy miệng Hải nói:
– Thôi được rồi, nghe anh thề mà tui quá ớn…
Hải làm bộ bực tức:
– Thì cô không tin bắt tui thề thì tui thề đó. Nếu tui chết thì hay quá. Tui chỉ mong chết cho xong chuyên…
Mỹ cáu:
– À, bây giờ anh chỉ mong chết để bỏ tui phải không? À, anh đã thỏa mãn rồi còn chi nữa mà không thề. Đồ đàn ông như rức đó…
– Rứa mần răng, cô biểu tui thề cho cô tin thì tui thề chứ răng nữa:
Hai người đi vào trại Thít, Mỹ hỏi:
– Buổi trưa khi tui về rồi, chị Duyên sang bên nhà anh làm chi.
Hải đáp:
– Cô ấy ngồi nói chuyện chơi mà…
Mỹ nghiến răng:
– Anh đừng xạo mí tui! Sang ngồi chơi mà chiều tối lại sang nữa. Anh chị hẹn hò chi nhau.
Hải kêu trời như bọng:
– Trời ơi, cô Duyên thấy mạ về và có cả chị Cò Ty nên cô ấy sang chơi nói chuyện với mạ và chị Cò.
– Còn anh làm chi ở nhà?
– Tui đi gánh nước rồi đi tắm về rồi gặp em, em lôi luôn ra đây đó nè. Mà vô đây làm chi trời tối um…
Mỹ cười:
– Tối thì răng, chẳng lẽ đứng chưng ra ngoài lộ sáng cho thiên hạ trông thấy à!
Hải cầm tay Mỹ kéo lại:
– Thôi đứng đây cũng được.
Hải lôi Mỹ hơi mạnh nên nàng ngã chúi về phía Hải, Hải vội ôm lấy Mỹ. Bàn tay của Hải đụng vào người Mỹ làm Mỹ cuống lên, ngước nhìn Hải, Hải chỉ thấy cặp mắt Mỹ long lanh. Hải cúi xuống hôn một cách vụng về. Người Hải cứng đờ vì xúc động, vì sự cọ sát của con người. Mỹ kéo Hải ngồi xuống bìa đường:
– Ngồi xuống đây nói chuyện.
– Bẩn lắm!
Hai người chọn một gốc cây để ngồi. Lúc này chẳng còn chuyện chi mà nói nữa. Mỹ chỉ muốn giữ Hải lại để không cho Hải ngồi nói chuyện với Duyên mà thôi. Hai người ngồi gần nhau. Hải có vẻ sợ, còn Mỹ lại xông xáo, nàng kéo tay chàng đặt vào lòng mình rồi Mỹ nghiêng mình nằm gối đầu lên chưn Hải. Da thịt Mỹ mát rượi làm cho Hải cuống lên, Mỹ nhắm mắt chờ đợi thì Hải lại lúng túng xoay sở ra sao…
Bỗng có tiếng sột soạt làm Hải giật mình nhấc đầu Mỹ lên khẽ nói:
– Hình như có người đó cô Mỹ ơi!
Mỹ cũng hoảng vội đứng dậy. Hải nhìn quanh quẩn chẳng thấy ai nhưng lòng vẫn sợ, bèn kéo tay Mỹ lại gần khẽ nói:
– Về thôi, đứng đây ớn quá. Lỡ người mô trông thấy là phiền. Thầy Cai biết thì chết tui…
Mỹ cười:
– Chú tui biết thì tui bị đòn, chớ anh thì ăn nhằm chi vô đó…
Hải cười đáp:
– Không ăn nhằm hỉ! Con gái Thầy Cai mà kêu vô thì Thầy Cai gông lại giải Huyện, Quan Huyện lại là anh chồng của cô Duyên…
Mỹ nghe Hải nhắc đến Duyên thì lòng lại hậm bực:
– Anh chồng chị Duyên thì sao, ăn thịt người ta đó hỉ!
Hải cười đáp:
– Người ta bỏ tù chứ còn chi nữa hè!
– Xì lầm như dễ bỏ tù lắm…
Hải cười kéo tay Mỹ về:
– Về hỉ!
Mỹ vẫn giọng hờn ghen:
– Về lẹ không bà Ấm đang mong đó nghen!
Hải bực tức:
– Trời ơi, em chỉ nói những câu móc họng đó ai mà chịu được…
– Thôi được anh ở lại đây với em…
Mỹ thích thú:
– Ai mần chi anh mà định ăn vạ à?
Hải cau có:
– Trời đã khuya lại tối om mới biểu em về thì em lại biểu về với mợ Ấm, không mợ Ấm mong. Mợ Ấm mặc người ta, mình chỉ biết nhau thôi đây nè!
Mỹ cười cầm tay Hải giắt đi nói:
– Thôi được, chúng mình về nghen, anh bằng lòng chưa?
Hải giận dỗi:
– Bây giờ chuyện chi cũng tùy em hết. Em biểu anh ở lại thì anh ở lại, em biểu anh về thì anh về, anh không có ý kiến chi hết…
– Chà, ngoan quá, nhưng trưa nay ai biểu anh nằm lại nhà mà nằm chán chê tha hồ anh chị ôm nhau rồi theo đường cũ đuổi mợ Ấm ra đường ông Cộ?
Hải lắc đầu:
– Thôi, anh sợ em rồi, đường mô em cũng nói được hết!
Mỹ cười quay lại ôm ngang người Hải. Hải cũng ôm lấy Mỹ. Hai hơi thở như quyện vào nhau, đôi mắt ghé sát nhau, Hải hôn Mỹ lia lịa. Bàn tay của Hải lồng vào trong người Mỹ làm nàng rùng mình nổi gai, Mỹ thở dồn dập vì sung sướng vì háo hức, Hải đưa tay ấn Mỹ thì đã ngã người làm Hải vội đỡ lấy Mỹ. Người nàng cong lên, Hải rung lên vì háo hức vì sự cuồng loạn của tâm hồn. Hải và Mỹ không thể đè nén được sự yêu đương… Hải nhấc bổng Mỹ lên. Nàng nhắm nghiền đôi mắt để tận hưởng sự đê mê của xác thịt, của ái tình.
Một sự ngẫu nhiên trong lúc cuồng loạn, Hải đã tìm một lối thoát yêu thương độc đáo. Người Mỹ như dính chặt lấy Hải, còn Hải như người bồng xốc Mỹ kiểu bà già ôm thùng. Mỹ oằn oại trong tay Hải…
Hải dùng sức quá mạnh nên chỉ một lúc sau chân tay chàng bủn rủn như muốn xỉu. Hải cố gượng đỡ lấy Mỹ nhưng Mỹ đã ôm cứng lấy người yêu. Hải khẽ nói với Mỹ.
– Thôi em về nghe?
Mỹ mĩm cười gật đầu. Hải khẽ tát vào má Mỹ rồi nói:
– Thế là hết ghen nghen…
Mỹ quắc mắt véo vào tay Hải:
– Ai thèm ghen mà biểu tui ghen… Không biết xấu hổ.
Hải cười:
– Không ghen thì thôi! Bây giờ vê nghen, được chưa!
Mỹ không trả lời, nàng thong thả bước đi trước, Hải đi theo Mỹ ra khỏi trại quẹo về xóm đoài, về con đường tắt, Mỹ nói với Hải:
– Thôi anh về lối ni, tôi rẽ lối Hỉm Thọ về cổng sau cũng được.
Hải gật đầu.
Mỹ quẹo phía tay trái còn Hải thì đi thẳng về ngõ nhà mình.