Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 13
Ngày hôm sau Quan Huyện đưa Duyên trở về Huyện. Ngồi trên xe Quan Huyện buồn ngủ rũ ra. Ông thấy người mệt mỏi khó mà có thể lái được về đến Huyện. Ông đành phải đánh xe đi đón chú Tài ở bên Gia Hội để chú lái xe về Huyện.
Chú Tài ngồi trong nhà nghe tiếng còi xe hơi biết ngay là Quan Huyện đến tìm. Chú lật đật khoác vội chiếc áo bành tô và đội chiếc mũ kết ra xe.
Vừa thấy chú Tài Quan Huyện vội nói:
– Lên lái xe về Huyện!
Chú Tài lật đật mở cửa xe, Quan Huyện xuống xe rồi quay lại bảo Duyên:
– Xuống đây ngồi với anh…
Duyên lật đật mở cửa xe nhưng nàng không biết mở. Chú Tài thì loay hoay vào tay lái, Quan Huyện hơi cáu:
– Tài mi mở cửa xe ợ Bẩy xuống đi…
Chú Tài vội mở cửa xe, Duyên ra khỏi xe xuống băng dưới ngồi với Quan Huyện.
Xe mở máy chạy, Quan Huyện có vẻ mệt mỏi. Ngài đeo chiếc kiếng dâm rồi dựa lưng vào Duyên ngủ. Duyên mỏi ê cả người không dám cựa quậy, nàng thấy Quan Huyện ngủ say như chết.
Duyên suy nghĩ quả Quan Huyện yếu thật. Chỉ một buổi mà qua Quan Huyện cố sức mình để thỏa mãn những khát khao mà Quan Huyện phải nhịn trong 6 tháng nay để rồi hôm nay ra xe Quan Huyện nằm như chiếc xác không hồn. Thật chẳng bù cho cậu Chó tuy cậu không có xương sống, nhưng cậu rất khỏe, cậu có thể cả Duyên lẫn Lụa quần nhau suốt ngày, hễ thấy Duyên hay Lụa là cậu Chó mắt la mày lét cậu tìm mọi cách để gần gũi cho kỳ được. Duyên có cảm tưởng như khi đã là vợ của cậu Chó rồi thì tất cả những người đàn ông khác không còn là đàn ông nữa. Duyên thấy Quan Huyện trong ngày hôm qua nàng đã có đối tượng để sánh rồi.
Xe chạy gần về đến Huyện, bác Tài liền quay lại bảo Duyên:
– Mợ Bẩy ơi, đánh thức Quan Lớn dậy trình với ngài sắp về đến Huyện rồi.
Duyên gật đầu rồi quay lại phía Quan Huyện khẽ lay:
– Thưa anh, đã về đến Huyện rồi…
Quan Huyện giật mình thức giấc, mở mắt nhìn quanh thấy Duyên bèn hỏi:
– Về đây rồi thím Bẩy. Chà tôi ngủ một giấc ngon quá ta.
Chú Tài vội thưa:
– Dạ bẩm chỉ còn 3 cây số nữa là về đến Huyện Đường.
Quan Huyện sực nhớ đến bà Huyện bèn bảo chú Tài:
– Chú Tài ngưng ở đây cho thím Bẩy ngồi băng trên.
Chú Tài vội thắng xe lại Quan Huyện bảo với Duyên:
– Thím lên băng trên ngồi, gần về đến Huyện rồi, bây giờ mới 9 giờ sáng, hôm nay hội thương các Thầy Cai Tổng trong Huyện thế răng Thầy Cai chú của thím cũng lên Huyện hội thương đó.
Duyên lặng lẽ xuống xe rồi mở cửa băng trên vào ngồi, gã tài xế nhìn qua tấm kiếng hậu, hắn thấy Duyên đẹp một cách lộng lẫy quý phái, dáng điệu của cô thôn nữ bụng mới lú chữa con so lông mày xếch ngược thật là một pho tượng tuyệt đẹp.
Chú Tài xế vốn tánh ma bùn, lại hầu Quan Huyện nên hễ thấy gái là chú tìm cách trêu chọc. Nhiều cô gái xinh đẹp đã bị chú cưỡng ép. Duyên vừa ngồi lên xe bỗng nàng giựt mình vì hình như có vật chi ngó ngoáy phía dưới. Nàng vội nghếch người lên thì ra bàn tay của chú tài xế. Chú Tài thấy Quan Huyện có phần mệt mỏi dục Duyên lên băng trên là Quan Lớn ngủ gục ngay dưới băng nên hắn liền vờ như quên không biết hắn đặt bàn tay ngay chỗ Duyên ngồi. Hắn biết thế nào Duyên quê mùa cũng ngồi sát gần hắn là hắn tha hồ làm trò quỷ thuật với mợ Bẩy.
Duyên nhìn sang chú tài xế lái xe có một tay còn một tay chú để dưới chỗ Duyên ngồi, Duyên vội vã nghiêng người lên thì bàn tay của chú Tài cũng theo lên Duyên vội lấy tay hất bàn tay của chú Tài ra khẽ nói:
– Chú mần chi rứa chú Tài?
Chú tài xế tỉnh bơ đáp:
– Mợ ngồi lên tay cháu mà…
Duyên ngượng chín người. Duyên đành ngồi nhích ra chú Tài cười đắc ý, xe chạy về đến cổng Huyện mấy đứa con Quan Huyện thấy xe của bố chúng nó về chúng nó reo:
– A bố về mạ ơi! Chú về mạ ơi…
Bà Huyện đang đứng ngoài sau coi đám gà vịt ăn thóc ăn lúa liền quắc mắt nhìn lũ con quát:
– Chú về thì răng! Sao chúng mi la dữ rứa…
Xe dừng lại trước công đường Quan Huyện còn ngái ngủ vì mệt, chú Tài biết Duyên không biết mở cửa xe nên hắn chờ cho Quan Huyện xuống chú Tài mới vờ nghiêng ra ấn cửa xe ợ Bẩy xuống hắn đưa cả chiếc cùi chõ ấn lên ngực của Duyên. Ngực chắc nịch của Duyên làm chú Tài hoang mang ngơ ngẩn. Chú liếc nhìn Duyên thấy Duyên chẳng nói chi hết mặt hơi đỏ. Chú Tài lại muốn lợi dụng hiện tình để kiếm lợi, làm Duyên gắt:
– Sao chú không mở cho tôi ra.
Chú Tài lật đật đáp:
– Dạ thưa cánh cửa hơi rít.
Nói xong chú Tài ấn mạnh tay một chút cánh cửa bật ra Duyên xuống xe thì Quan Huyện giới thiệu Duyên với vợ:
– Đây là thím Bẩy, con gái Cai Hương Thạnh đó mình!
Duyên chấp tay vái chào bà Huyện.
Bà Huyện nhìn Duyên gật đầu hỏi:
– Thím về hồi mô?
Duyên buột miệng nói:
– Dạ hôm qua.
Quan Huyện tái mặt vội chửa:
– Sao lại hôm qua, hôm nay chứ.
Duyên giật mình vội nói:
– Dạ thưa bà Lớn, con về hôm nay…
Bà Huyện cười cho rằng Duyên quê mùa sợ sệt chớ bà không ngờ chồng bà có tình ý với Duyên. Bà Huyện nói:
– Sao thím gọi tui bằng bà Lớn. Thím là vợ chú Bẩy thì với tui là chỗ chị em trong nhà, thím gọi tui bằng chị hay là bằng bác cũng được.
– Thím làm bạn với chú Bẩy lâu mau?
Quan Huyện cười nói.
– Mình quên thím Bẩy rồi à! Thím ấy là con gái Cai Hương Thạch mới làm bạn với chú Bẩy được sáu tháng nay mà thôi.
Bà Huyện cười nói:
– Thím Bẩy cũng may mắn đấy hỉ. Thím có mang mấy tháng rồi? Duyên đáp:
– Dạ thưa bác hình như là sáu tháng thì phải?
– Về với chú Bẩy là Thím co mang ngay à?
– Dạ…
– Mau hỉ.
Quan Huyện sợ vợ hỏi lôi thì phiền lắm nên vội nói thêm:
– Đây là thím Bẩy hai còn thím cả vừa sanh được cháu trai kháu lắm. Trong thật đẹp, bụ bẫm lắm mình à!
Bà Huyện gật đầu?
– Ừ phải rồi, tui nhớ có lần tui đã gặp thím cả.
Quan Huyện bảo Duyên:
– Thím Bẩy vô trong nhà ngồi nói chuyện với nhà tui cho vui.
Quan Huyện thấy chú Cai Lệ hầu trà đứng gần đó bèn vẫy lại hỏi:
– Các Thầy Chánh Phó Tổng đến đông chưa? Mầy ra thưa với Thầy Đề là khi mô các Thầy Cai Phó Tổng đến đầy đủ thì trình tao nghe chưa?
Chú Cai Lệ hầu trả lời lễ phép thưa:
– Dạ.
Lát sau chú Cai Lệ vô trình với Quan Huyện là Thầy Đề cho vào bẩm, các Thầy Chánh Phó Tổng đã đến đông đủ, xin mời Quan Lớn ra họp.
Quan Huyện đeo bài ngà vào khuy áo, đi đôi giầy Gia-Định thong thả ra công đường.
Ngoài công đường Thầy Đề ngồi ở góc bàn giành cho Quan Lớn còn các Thầy Chánh Phó Tổng, ngồi trên ghế dọc theo hai bên. Quan Huyện vừa ló đầu vô, Thầy Đề cùng với các Thầy Chánh Phó Tổng đều đứng dậy chấp tay với Quan Huyện. Thấy Thầy Cai Hương Thạnh, Quan Huyện vội nói:
– Thầy Cai Hương Thạnh à, thím Bẩy vừa ở Huế về thăm gia đình đó. Thím Bẩy đang ngồi nói chuyện với nhà tui trong nhà. Lát nữa họp xong thầy vô cho thím ấy về nhà thăm gia đình và bà Cai nghen.
Thầy Cai Hương Thạnh nghe Quan Huyện nói thầy có vẻ hãnh diện đáp:
– Dạ.
Quan Huyện quay sang giới thiệu các Thầy Chánh Phó Tổng, về thím Bẩy.
– Con gái Thầy Cai Hương Thạnh là em dâu tui thím lấy chú Bẩy nhà tui đã được sáu tháng nay rồi. Cụ tui rất thương thím Bẩy, thím ấy ngoan lắm…
Câu giới thiệu của Quan Huyện làm Thầy Chánh Tổng Hương Thạnh cha đẻ của Duyên thấy hãnh diện mát lòng mát dạ.
Một Thầy Cai Tổng ra giáng thành thạo biết rõ gia cảnh của Quan Huyện, hầu hết anh em Quan Huyện đều làm quan to. Thân phụ Quan Huyện, là Cụ Thượng Thơ nhứt phẩm triều đình, đứng đầu tứ trụ triều đình còn các anh em của Quan Huyện. Người làm Bố Chánh kẻ làm ám sát thường cũng là Tri Huyện Thầy Cai Tổng hoạt trịnh trọng nói:
– Bẩm Quan Lớn có lẽ ông Bẩy cũng làm Quan trong triều?
Quan Huyện lắc đầu đáp:
– Gia đình tui chỉ có chú Bẩy không ra làm quan chú ấy là con trai út của các cụ tui nên các cụ tui cưng chú ấy không cho đi làm quan như chúng tôi.
Quan Huyện muốn dấu không cho các Thầy Chánh Phó Tổng và thuộc viên biết sự thật về cậu Bẩy tức cậu Chó một kẻ người không ra người mà chó không ra chó đó là tiền oan nghiệp chướng của giòng họ Quan Huyện mà cậu Bẩy đành phải gánh lấy.
Để khỏi trả lời phiền phức về những câu hỏi của các Thầy Chánh Phó Tổng Quan Huyện ra lệnh mang nước lên pha mời các Thầy rồi bắt đầu hội nghị hàng Huyện.
Trong khi Quan Huyện chủ tọa cuộc hội nghị với các thuộc viên và các Thầy Chánh Phó Tổng trong Huyện, thì Bà Huyện ngồi trong nhà nói chuyện với Duyên. Từ ngày về làm dâu nhà Cụ Thượng, Bà Huyện chưa được gặp mặt chú Bẩy em chồng.
Bà Huyện chỉ nghe nói Quan Huyện có người em trai bị tật từ thuở nhỏ suốt ngày nằm trong buồng không đi ra ngoài, ăn uống khỏe mạnh nhưng không nói năng chi được. Về nhà chồng được mười năm rồi có với chồng sáu đứa con, bốn trai, hai gái bà Huyện vẫn chưa được gặp mặt cậu Chó. Thỉnh thoảng về hầu cha mẹ chồng bà Huyện chỉ ở nhà trên không hề bước xuống nhà dưới chỗ người làm ở và dành cho người em chồng. Có lần bà Huyện nghe tiếng chó tru bà ngạc nhiên quay lại hỏi chồng:
– Gần nhà mình như có chó dại đó mình hè! Tiếng chó tru nghe ghê quá hỉ?
Quan Huyện vội bấm vợ không cho nói nữa vì mặt Cụ Thượng Bà đã tái đi vì giận, nhưng có lẽ Cụ Bà nghĩ ra được cái lẽ, con dâu của cụ không biết mặt cậu Chó nên mới lầm tiếng cậu Chó la khi bất bình với tiếng tru.
Bà Huyện vốn thông minh nên khi thấy chồng bất bình, bà biết ngay là không nên hỏi nữa nhưng bà vẫn thắc mắc. Buổi tối hôm đó bà Huyện thỏ thẻ hỏi chồng:
– Buổi sáng em nghe tiếng chó tru em hỏi sao mình lại bấm em không cho em hỏi nữa?
Quan Huyện cau mặt đáp:
– Anh khỏi phải giải thích, anh chỉ yêu cầu em khi nghi tiếng chó tru như thế đó, em cứ im lặng đừng hỏi mà mạ giận đó. Em không thấy khi em hỏi mạ đã giận rồi không? Anh vội bấm em là thế đó?
Bà Huyện hỏi:
– Nhưng tại sao như thế?
– Không cần hỏi tại sao hết, em chỉ biết nghe tiếng chó tru không được hỏi chi tiết.
Bà Huyện đành phải im lặng. Thỉnh thoảng bà có nghe tiếng chó tru khi bà đến nhà cha mẹ chồng nhưng vì Quan Huyện đã dặn, bà Huyện phải lặng thinh. Càng lặng thinh, bà Huyện càng thắc mắc. Do đó, hôm nay gặp cô em dâu vợ chú Bẩy con trai út của cha mẹ chồng của bà. Bà Huyện tỉ tê hỏi:
– Chú ấy vẵn mạnh chứ?
Duyên đáp:
– Dạ, thưa bác, nhà con vẫn mạnh nhưng không hiểu sao cứ hai lần một tuần bác Đốc lại về chửa bệnh cho nhà em. Bác coi như thế thì nhà em không ngồi được.
Bà Huyện sững sốt hỏi:
– Thế à.
Duyên cũng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Bác không biết việc nhà em bị tật à?
– Có, tui biết chú Bẩy bị tật nhưng tui không ngờ chú ấy lại không ngồi được.
Bà Huyện càng ngạc nhiên khi thấy Lụa vợ cả của cậu Bẩy và Duyên vợ lẽ đều có mang. Bà Huyện cố tưởng tượng coi chú em chồng của bà đối với vợ như thế nào mà có thể có thai được mà hai vợ của chú Bẩy đều có mang? Bà khẽ hỏi Duyên:
– Tui hỏi thím điều này nghen thím tha lỗi cho tui cái tánh tò mò đó nghen.
Duyên thành thực đáp:
– Dạ, thưa bác cứ hỏi, em xin trả lời.
Bà Huyện hỏi:
– Đối với thím cũng như thím cả, chú Bẩy làm cách nào để làm nghĩa vụ người chồng được. Chắc có lẽ thím phải giúp chú ấy nhiều lắm phải không?
Duyên lắc đầu đáp:
– Không nhà em cũng như những người khác mà thôi. Nhà em khỏe lắm. Cái tánh của nhà em mới hơi kỳ một chút. Hể đòi hỏi vợ không được là nhà em tru lên nghe ghê quá. Lúc đầu em còn sợ nhưng sau rồi cũng quen đi.
Bà Huyện ngạc nhiên hỏi:
– Kỳ hé!
Bà Huyện trò chuyện với Duyên hỏi những chuyện phòng the giữa Duyên và cậu Chó. Duyên thành thực thuật chuyện lại tất cả những gì mà nàng đã biết được ở người chồng tàn tật. Bà Huyện cau mặt suy nghĩ, bà không ngờ người em chồng tàn tật đó lại có sức khỏe kỳ lạ như thế. Bà nghĩ sao chồng bà lại yếu như sên? Bà Huyện mãi nghĩ ra cái lý do vì sao mẹ chồng của bà. Cụ Thượng Bà lại lấy cho chú em chồng của bà những hai vợ. Bà Huyện gật đầu nói với Duyên.
– Ừ thảo nào mạ phải nhờ nhà tui làm mai cho thím lấy chú Bẩy là phải, vì lúc đó thím Lớn đã có thai. Mạ giữ gìn không cho thím Lớn gần chú Bẩy.
Ừ mà cũng lạ hé! Chú Bẩy tàn tật nhưng trời lại phú cho chú ấy được sức khỏe. Chú bù với nhà tui, yếu quá…
Duyên thành thực đáp:
– Có lẽ bác Huyện trai suy nghĩ nhiều, làm việc quan nhiều nên sức khỏe kém. Còn nhà em chỉ ăn, không làm chi hết…
Bà Huyện gật đầu nói:
– Ừ, thím nói có lý.
Bỗng bà Huyện nghĩ ra điều chi liền rỉ rả hỏi Duyên:
– Cũng hay đó hỉ, chú Bẩy hai vợ mà lại ở chung với nhau chẳng thím mô ghen với thím mô. Giỏi hỉ!
Duyên mĩm cười đáp:
– Ghen chi thưa bác. Khi chị cả có dạ thì có em rồi, khi chị cả sanh rồi thì em lại có dạ việc ai nấy mần có chi mà ghen.
Bà Huyện cười sung sướng:
– Ừ hỉ chú Bẩy chia đều như rứa làm răng mà ghen cho được nhưng tui coi chừng thím có vẽ xinh hơn thím Lớn thì chú Bẩy phải yêu thím hơn chứ.
Duyên ngây thơ đáp:
– Dạ cũng rứa mà bác.
– Rứa mà mần răng. Vợ đẹp thì phải cưng hơn chứ. Chú Bẩy cũng khỏe kén đó. Được cả hai người vợ xinh đẹp cả cũng có phúc mà.
Bà Huyện và Duyên ngồi nói chuyện cho đến khi Quan Huyện và Thầy Cai Hương Thạnh, cha của Duyên vô, Duyên đứng dậy chào cha ruột và anh chồng thì Quan Huyện giới thiệu Thầy Cai Hương Thạnh với vợ:
– Đây là Thầy Cai Tổng Hương Thạnh, chú của thím Bẩy đó mình.
Bà Huyện gật đầu chào Thầy Cai Hương Thạnh:
– Thầy Cai ngồi chơi.
– Dạ xin cám ơn bà Lớn.
Duyên lấy chiếc ghế đặt ngay bên chỗ nàng ngồi để mời cha ngồi. Bà Huyện nói với chồng:
– Mình à, em vừa hỏi thím Bẩy về chuyện chú Bẩy. Chú Bẩy có phúc đó mình, hai vợ mà vẫn êm ru, chẳng thím nào ghen với thím nào.
Duyên nhìn Quan Huyện cười e lệ. Quan Huyên bảo Duyên:
– Thím sửa soạn về chơi vài ngày lên Huyện tui đưa thím về Huế kẻo mạ trông đó. Mạ dặn chỉ cho thím về mấy ngày thôi.
Duyên dạ khẽ rồi quay vào trong lấy hành trang ra. Quan Huyện sực nghĩ đến phương tiện chuyển vận của Thầy Cai và Duyên bèn hỏi:
– Thầy về bằng chi hỉ?
Thầy Cai Hương Thạnh thật thà đáp:
– Bẩm Quan Lớn con đi bằng xe đạp.
Quan Huyện nói:
– Thầy đi bằng xe đạp còn thím Bẩy đi bằng chi? Thôi thầy để xe đạp ở đây, tôi cho xe hơi đưa thầy và thím Bẩy về làng.
Thầy Cai Thạnh sung sướng:
– Dạ cám ơn Quan Lớn.
Quan Huyên quay lại bảo gã lính lệ đứng hầu trà:
– Lệ, mi xuống bảo chú Tài sữa soạn xe để đưa Thầy Cai và mợ Bẩy về Hương Thạnh nghe.
Duyên vái chào vợ chồng Quan Huyện rồi cùng với Thầy Cai Hương Thạnh ra xe hơi. Thật là hãnh diện. Thầy Cai Hương Thạnh thấy đời mình lớn hẳn lên vì con gái. Từ thuở bé đến giờ đây là lần thứ nhất, nhờ cô con gái lấy con trai của Cụ Thượng em Quan Huyện mà thầy được đi xe hơi. Thầy Cai sẽ hãnh diện với dân làng Tổng của thầy. Từ khi được Quan Huyện nâng đỡ, Thầy Cai Hương Thạnh vừa được làm Cửu Phẩm, lại vừa thêm một căn nhà rộng tậu được vài mẫu ruộng.
Cha con Thầy Hương Thạnh ra xe hơi về quê. Xe hơi đến ngay trước cửa nhà Thầy Cai Tổng Hương Thạnh. Trẻ con trong làng thấy xe hơi chạy vào, chúng ùa ra chạy theo, vừa chạy vừa la:
– A ha, Thầy Cai có xe hơi. A cả cô Duyên cũng về làng. Xe hơi của cô Duyên.
Thầy Cai Hương Thạnh ngồi vễnh mặt lên hãnh diện. Duyên nhìn ra ngoài lộ, bỗng nàng cuối gầm mặt xuống vì Duyên vừa trông thấy chàng trai mà cách đây bảy tháng, nàng và chàng vẫn mơ ước cùng nhau thắt chặc mối tơ hồng.
Hải đứng bên lề đường, tay cầm chiếc cuốc, tay cầm chiếc bùi nhùi. Hải nghe tiếng còi xe hơi nên chàng đứng sát vào bên lề để tránh chiếc cuốc trên tay Hải để lộ ra ngoài. Chú Tài lái từ từ rồi thò đầu ra ngoài mắng Hải:
– Thằng nhà quê, đứng chi mà ngớ ra rứa? Sao mi không thu cái cuốc vô. Đụng vào xe của Quan Lớn thì mi chết bầm đó!
Hải giật mình thu cái cuốc lại. Hải nhìn rõ Duyên ngồi bên trong. Chàng khẽ thở dài cuối xuống. Hải không muốn nhìn thấy Duyên nữa. Duyên người yêu của Hải trước kia. Bây giờ không phải của chàng nữa.
Xe phóng thẳng vào làng, đỗ trước nhà của Thầy Cai Hương Thạnh. Từ nhà bà Cai Tổng Hương Thạnh không hiểu xe hơi ở đâu đến trước nhà mình, bà hốt hoảng, ngần ngại không dám coi. Bà sợ xe của nhà đoan về làng khám rượu hay thuốc phiện lậu trong khi Thầy Cai đi vắng thì tiếng Thầy Cai gọi:
– Bà Cai ơi, ra đưa va ly của Duyên vô nè.
– Bà Cai lật đật chạy ra thì Duyên đã reo lên:
– Mạ.
Bà Cai sung sướng đến rơi nước mắt gọi:
– Duyên con…
Thầy Cai lúng túng không biết mở cửa ra sao. Duyên phải bảo chú Tài:
– Chú Tài mở cửa hộ một chút đi!
Chú Tài quay lại hất cái khóa ra thì cửa bật ra. Thầy Cai xuống xe đi vô nhà, toán trẻ con trong làng thấy Thầy Cai và Duyên liền reo lớn:
– Thầy Cai và cô Duyên mua ô tô bây ơi. Làng choa có ô tô rồi.
Bà Cai ôm lấy con gái hỏi:
– Con về lúc mô:
Duyên đáp:
– Con vừa về thì gặp thầy, anh Huyện cho xe hơi đưa thầy và con về.
Nghe con gái gọi Quan Huyện là anh, bà Cai có vẻ hảnh diện nhưng vẫn lo ngại cái tôn ty trật tự quan là cha mẹ dân nên bà nói với con gái:
– Đừng gọi bậy con, Quan Huyện đối với chú con tốt lắm. Con phải gọi là Quan Lớn chớ ai gọi là anh?
Thầy Cai quắc mắt nhìn vợ nói:
– Thì nó là em dâu Quan Huyện thì nó phải gọi Quan Huyện bằng anh chớ bà rõ là.
Bà Cai vẫn è nhè:
– Thì ai không biết như rứa nhưng dù sao cũng là Quan Lớn trong Huyện.
Duyên cười đáp:
– Dạ chính anh Huyện bảo con gọi rứa.
Duyên lấy chiếc va ly ra mở lấy ra một gói mè sững bánh ngọt và nhiều quà do Cụ Bà mẹ chồng cho nàng đưa về biếu cha mẹ.
Bà Cai sung sướng đặt ra khai rồi chia cho lối xóm và bà con. Hàng xóm và Lý Hương trong làng nghe tin Duyên về quê chạy lại để mừng. Dân trong làng biết Duyên lấy con trai Cụ Thượng nên đều gọi nàng là mợ Ấm.
Duyên nhìn quanh không thấy Hải đến, nàng bèn hỏi đứa em gái:
– Sao không thấy anh Hải đến chơi Mỹ?
Mỹ, cô em gái của Duyên, trông chẳng khác chị, cười tươi đáp:
– Hôm qua, anh Hải vừa đến đây chơi, có lẽ hôm nay anh ấy ra đồng đắp bờ tát nước ruộng mạ.
Mỹ gật đầu đáp:
– Anh Hải ra đồng đắp bờ tát nước về, thế nào anh Hải cũng đến đây. Từ ngày chị đi lấy chồng, anh Hải thường đến nhà ta chơi, mấy mẫu ruộng chú vừa tậu cũng nhờ anh Hải trong coi cầy bừa.
Duyên khẽ thở dài. Nàng nghĩ đến Hải, chàng trai đã cùng với nàng hứa hẹn kết hôn. Duyên nhớ một đêm trăng, Duyên và Hải đi tát ruộng về. Hễ vào mùa hạn hán, mạ vừa cấy thiếu nước bị vàng mà ruộng thì uốn tát nước phải be bờ, tát bậc từ dưới rảnh sâu rồi tát giây chuyền lên đến ruộng mình thật là vất vả. Tất cả đêm mới được vài sào ruộng có nước cho lúa xanh tốt rồi còn phải gánh phân ra vải.
Vào đầu tháng hai, lúa cấy được một tháng thì hết nước, bà Cai phải nhờ người tát nước vào ruộng. Hải đến làm giúp bà Cai. Trời sáng trăng, Hải và Duyên đứng tát nước. Hai người vừa tát vừa nói chuyện quên cả mệt nhọc. Mỗi lần mõi, hai người gác gầu lên nghỉ ngồi bên nhau, dưới ánh trăng Duyên ngồi sát bên Hải. Hải e lệ rung sợ cầm tay Duyên. Cả hai đều không nói với nhau câu nào nhưng hình như họ đã thông cảm với nhau. Họ hẹn nhau ngày ăn hỏi, rồi ngày cưới. Họ nghĩ đến ngày rước dâu, ngày tế tơ hồng và đêm nhập phòng.
Duyên đẹp nhứt làng nên nhiều chàng trai nhòm ngó nhưng chẳng người nào được Duyên chú ý bằng Hải. Hải học hết bằng sơ học yếu lược Hải khỏe mạnh, đẹp trai, Thầy Cai cũng quí Hải. Mỗi lần có công văn hay có việc tính toán tiền thuế là Thầy Cai nhờ Hải làm giúp.
Mỗi lần Quan Huyện dục thuế, Thầy Cai phải nhờ Hải ngồi tính suốt đêm. Duyên nấu nồi chè đậu xanh mời Hải. Nàng chăm chỉ nấu nướng dưới bếp, Hải xuống bép hút thuốc. Duyên lấy đóm thắp lửa châm thuốc cho Hải, Hải lợi dựng, nắm lấy tay Duyên. Duyên im lặng không cưỡng lại, Hải cố cằm tay Duyên cho lâu. Hải run run cuối xuống hôn lên mái tóc Duyên.
Duyên e lệ sợ nhưng vẫn để cho Hải hôn. Hôn được Duyên Hải sung sướng như lớn hẳn người lên nhà thấy người khỏe hẳn ra làm việc sảng khoái.
Hải hy vọng cuối năm nay chàng sẽ nói với mạ chàng đem trầu cau đến hỏi Duyên thì tháng tư, có tin Duyên lên Kinh Đô làm trong nhà Cụ Thượng thân sinh Quan Huyện sở tại. Tháng sau lại có tinh Duyên đã lấy chồng. Chồng nàng là con trai của Cụ Thượng em Quan Huyện sở tại, Hải choáng váng buồn rầu. Hải muốn được gặp Duyên để hỏi cho ra lẽ, lý do vì sao Duyên bỗng chốc đi lấy chồng không cho ai biết dân làng không được miếng trầu đám cưới.
Hải chờ mãi vẫn không thấy Duyên về Hải thường đến nhà bà Cai Tổng Hương Thạnh để làm giúp. Vắng Duyên, Hải nói chuyện với Mỹ em Duyên, Kém Duyên hai tuổi. Trông Mỹ cũng xinh đẹp chẳng kém Duyên. Nhìn lâu có lẽ Mỹ còn đẹp hơn Duyên rất nhiều. Người Mỹ chắc nịch, da Mỹ trắng, uốn tóc đến nháu và dài. Đôi mắt bồ câu đen, lông mi dài trong thật tình tứ. Mỹ cũng có nhiều cảm tình với Hải.
Những ngày Hải sang làm giúp bà Cai. Mỹ thấy nói chuyện với Hải, nấu nước trà cho Hải uống, nhưng Hải không dám cầm tay Mỹ. Chàng lo sợ khi nghĩ đến khi cầm tay Duyên rồi khi chia tay chẳng ai nói với ai một lời. Nàng đi biền biệt đến nay cũng chưa thấy về. Hải không muốn Mỹ cũng đi như Duyên. Hải không dám cầm tay Mỹ. Nhiều lúc Mỹ cười với Hải. Mỹ bạo dạn hơn Duyên. Nàng nói năng lém lẫy hơn Duyên nên Hải càng quý Mỹ hơn.
Mỹ nhìn quanh trong nhà Hải không thấy ai bèn hỏi:
– Chị Cò Ty đâu anh Hải?
Hải đáp:
– Chị Cò Ty sang làng Bình Lập ăn giỗ rồi. Chị Cò mang cả mấy đứa cháu sang chơi với bà Cụ thân sinh ra chị ấy. Còn anh Cò Ty thì đi ra tỉnh mua lưới.
– Nhà chỉ có một mình anh ở nhà thôi à!
– Ừ chỉ có một mình tui ở nhà thật là buồn.
Mỹ hỏi:
– Hôm nay anh không đi mần đồng à?
Hải khẽ thở dài đáp:
– Có, tui đi làm về thì gặp Thầy Cai và cô Duyên đi xe ô tô về…
Mỹ cười nói:
– Thảo nào chị Duyên bảo với tui là có gặp anh ở quán bà Nhiêu.
– Ừ, tui gặp xe ô tô của Thầy Cai và cô Duyên ngay trước quán bà Nhiêu.
– Sao anh không sang bên nhà tui chơi. Mạ tui và chị Duyên vừa hỏi đến anh. Không thấy anh sang chơi. Mạ tui và chị Duyên vừa nói đến anh cho tui đưa sang biếu bác, chị Cò Ty và anh ít bánh kẹo.
– Cám ơn cô Mỹ…
Mỹ nhìn Hải bằng cặp mắt lẳng lơ đáp:
– Làm chi mà anh phải cám ơn.
Mỹ vừa nói, vừa đặt ít bánh, kẹo xuống bàn rồi nàng ngồi gần sát bên Hải khẽ nói:
– Sao tui trông anh buồn quá anh Hải à.
Hải đáp lững lờ:
– Làm chi mà không buồn cô Mỹ… Từ lúc trông thấy cô Duyên ngồi trên xe ô tô đi về làng, tui thấy tủi thân và buồn buồn. Nhớ lại ngày nào cô Duyên còn ở làng, thỉnh thoảng tôi đi tát nước với cô Duyên, bây giờ Duyên đã là bà Ấm, còn tui vẫn rứa…
Mỹ lắc đầu nói:
– Việc chi mà anh buồn, chị Duyên đi lấy chồng thì tui ở nhà. Tui có bao giờ xa anh đâu.
Rồi Mỹ như tức tối với thái độ của Hải đối với Duyên mà quên nàng:
– Tại sao anh lại nghĩ đến chị Duyên, còn tui thì sao?
Hải nhìn Mỹ cười:
– Cô rồi cũng lại như cô Duyên chứ gì nữa…
Mỹ véo vào tay Hải nghiến răng nói:
– Sao anh coi thường tui rứa. Tui khác chị Duyên khác…
Hải nhìn Mỹ đắm đuối.
– Có khác không? Hay là cũng thế mà thôi…
Mỹ véo mạnh vào tay Hải làm Hải la “ái” rồi vùng khỏi tay Mỹ nói:
– Anh đừng khinh tôi như thế! Anh nghĩ thế nào mà biểu tui cũng như chị Duyên.
Hải bạo dạn ôm lấy Mỹ kéo vào lòng chàng:
– Anh vẫn lo rồi đây Mỹ lại đi lấy chồng con quan mà bỏ anh.
Mỹ lắc đầu khẽ nói:
– Không, em yêu anh mãi mãi…
Nói rồi, Mỹ nghiêng đầu ngã vào lòng Hải. Hải ngây ngất trước sắc đẹp của Mỹ. Mùi thơm của mái tóc gội hoa mùi và mùi da thịt tiết trinh của người thiếu nữ nông thôn làm Hải thêm bạo dạn. Hải đã có kinh nghiệm ở Duyên. Hải sợ sệt khi gần Duyên nên ngày nay chàng mới mang hận rằng, vung trồng hoa để cho kẻ khác hái. Hải ôm sốc Mỹ ngồi dậy. Bàn tay của Hải đụng vào người Mỹ. Mỹ khẽ rùng mình nhưng nàng vẫn để yên không một chút chống cự. Hải thấy thích thú, dằn ngữa Mỹ ra hôn lia lịa vào mặt Mỹ. Mỹ cũng ôm chặt lấy Hải. Hải cuống lên trước Mỹ nhưng Mỹ như phát hiện ra điều gì nàng ngồi dậy khẽ nói:
– Ngoài cổng chưa đóng. Anh ra đóng cổng để em vô buồng, chớ ngồi ngoài nầy có người vô thì sao?
Hải gật đầu sung sướng. Chàng chạy ra khóa cổng, khóa cẩn thận trở vào thì Mỹ đã vô buồng rồi. Hải thấp thỏm lo sợ. Chân tay chàng run, trống ngực đạp mạnh. Hải len lén vào trong buồng. Buồng tối om từ ngoài nhiều ánh sáng bước vào. Hải thấy tối om, không nhìn thấy Mỹ đâu Hải vội gọi:
– Mỹ! Mỹ ơi…
Mỹ cười đáp:
– Vô đây, gọi chi mà lớn rứa, người ta nghe thì sao?
Hải nhìn vào chỗ phát ra tiếng nói, chàng thấy Mỹ đã nằm trên giường. Hải bước vội vào thì Mỹ đã kéo Hải ngồi xuống.
Hải thấy Mỹ nằm quay mặt ra, tay ôm lấy hông Hải, Hải vội quay lại ôm Mỹ nhắc bổng lên rồi đặt nàng vào trong. Hải nằm ghé bên Mỹ. Mỹ khẽ hỏi:
– Anh đóng cửa chặt chưa?
– Rồi?
– Anh làm em tức cười quá.
Hải luống cuống không biết làm cách nào để chiều người con gái xinh đẹp này được. Hải vụng về, ngượng nghịu nhưng rồi tất cả đều xong. Mỹ đau đớn ặt khẻ rên lên. Hải hùng hục như người giả gạo còn Mỹ thì trong đau đớn, trong sự tò mò.
Bổng từ bên ngoài vọng vào:
– Anh Hải ơi! Anh Hải có nhà không?
Hải hoãng sợ vùng vậy, lắng nghe rồi nói:
– Chết rồi cô Duyên đến.
Mỹ hốt hoảng hỏi:
– Làm sao được anh? Chết rồi, chị Duyên đến thì chết. Chị ấy biết mất…
Tiếng Duyên gọi lớn:
– Anh Hải có nhà không?
Hải sực nghĩ đến kế, chàng bảo với Mỹ:
– Em đi lối sau rồi ra đường hẽm xóm ông Cộ mà về thì Duyên không biết.
Mỹ hỏi:
– Còn anh đi đâu?
Hải đáp:
– Anh ra mở cửa cho Duyên. Duyên có hỏi em thì anh nói, em có đến cho bánh và kẹo nhưng đã về rồi!
Mỹ nghen:
– Không, em không muốn anh gặp chị Duyên…
– Nhưng bây giờ cô Duyên đến chẳng lẽ mình không ra thì cô ấy nghi hơn nữa.
Mỹ gật đầu:
– Gặp một lát thôi nghe. Thôi em về đây. À còn cái khăn của em ngoài đó nữa, anh lấy vô cho em đi.
Hải chạy ra lấy chiếc khăn vứt cho Mỹ, đợi cho Mỹ đi lối sau anh mới giã vò lên tiếng hỏi:
– Ai gọi đó?
Duyên cười đáp:
– Tuy đây anh Hải ơi! Làm chi trong đó mà gọi như hò đò không thấy ai lên tiếng hết?
Hải vờ đáp:
– A cô Duyên đó à! Buồn ngủ nên nằm ngủ quên hết, không nghe tiếng cô gọi:
Duyên cười nói:
– Hôm qua anh làm chi mà ban ngày lại phải ngủ… Sao anh không sang bên nhà tui chơi. Mở cửa tui vô với anh Hải…
Hải cố chần chờ cho Mỹ chạy thoát ra phía sao về lối ngã ông Cống, Duyên lại dục:
– Sao lâu rứa anh Hải. Anh làm chi trong đó…
Thấy Duyên vẫn còn cái tánh dành hành như khi nàng còn ở nhà vẫn làm nũng, vẫn bắt Hải phải chìu. Hải thấy thích thú khi nghe tiếng Duyên gắt với mình. Chàng ra mở cỗng gặp Duyên. Hải chào:
– Dạ thưa mợ Ấm…
Duyên sịu mặt liền, đi lại phía Hải bẹo vào tay Hải rồi nghiến răng hỏi:
– Đứa mô biểu anh gọi là mợ Ấm.
Hải không cười vẫn trơ trơ mặc cho Duyên véo.
– Thì cô là vợ của Ấm, con trai Quan Thượng thì phải gọi cô là mợ Ấm chứ còn chi nữa. Chính Thầy Cai bắt mấy đứa làm trong nhà gọi như thế nên tui cũng phải gọi như thế!
Duyên buồn rầu không đáp. Nàng vào trong nhà.
Vươn cổng lên, Hải mới lủi thủi vào nhà thì Duyên đã vô buồng. May khi ấy, trong buồng không có ánh sáng. Hải đi vào ngay thấy Duyên vô buồng bèn hỏi:
– Cô tìm ai?
Tiếng Hải gọi “cô” nặng chình chịch, đầy uất hờn. Duyên cười lẵng lơ đáp:
– Tui thích tìm ai thì tui tìm. Căn phòng nầy đáng lẽ là của tui đó nghe. Bây giờ tui vô không được à!
Hải buồn rầu không đáp. Chàng ngồi trên phản, vò điếu thuốc bà Cửu Ốc trong mãnh giấy bản, quấn sâu kèn rồi đốt lửa hút thuốc. Duyên mến Hải hơn bao giờ hết. Nàng khẽ hỏi:
– Anh Hải, Mỹ có qua bên ni không?
Hải khẻ gật đầu:
– Cô Mỹ qua cho bánh kẹo nói rằng của cô về cho…
Mạ và chị Cò Ty đâu? Anh vẫn mạnh đó chứ anh Hải!
Hải đáp lững lơ:
– Cám ơn cô, mạ tui và chị Cò đi vắng, còn tui thì nhờ trời từ khi cô đi lấy chồng đến giờ, tui mong au chết mà không hiểu sao trời vẫn còn bắt tôi sống như thế… ni…
Duyên biết Hải đay nghiến mình. Nàng thở dài ngồi xuống chiếc phản và nói:
– Duyên số cả anh ơi. Em không ngờ em lại phải xa anh.
Hải mĩm cười chua chát:
– Có chi là không ngờ. Cô thích lấy chồng con quan, nhà giầu thì cô đi lấy chứ có ai buộc cô lấy đâu? Cô ra ngoài Huế là để đi mần chớ đâu phải lấy chồng?
Duyên buồn rầu, mắt rưng lệ:
– Thật không ai hiểu thấu hoàn cảnh của em. Đến anh cũng còn trách em như rứa thì thật là em không thể nào nói được nữa rồi…
Hải thấy Duyên nghẹn ngào mắt ứa lệ, chàng đâm thương hại Duyên nhưng lòng ghen tức vẫn còn trong lòng Hải, Hải khẻ thở dài im lặng…
Duyên lấy vạt áo lau nước mắt rồi quay đi với cặp mắt đỏ ngầu còn ngấn lệ đau thương. Hải nắm lấy tay Duyên khẻ hỏi:
– Duyên về rồi bao giờ đi?
Duyên đáp:
– Vài ngày anh ạ!
– Nhìn thấy bụng Duyên lú ra. Hải biết Duyên đã có mang. Chàng buồn đứt ruột chán chường:
– Lần nầy cô đi luôn phải không? Nay mai cô sắp là mạ rồi còn chi nữa? Mợ Ấm bao giờ cũng hơn hạng cùng đinh phải không?
Duyên nhìn Hải bằng cặp mắt van xin:
– Thôi anh đừng đay nghiến em nữa… Tất cả đều là duyên số. Đáng lẽ đứa con này phải là con của anh…
Và bây giờ là con của người ta phải không? Thật là bẽ bàng:
Duyên nắm chặt lấy tay Hải khẽ nói:
– Em biết em có lỗi với anh nhiều lắm! Duyên số đã định như thế này rồi, em chỉ biết xin anh tha thứ cho em…
Hải khẽ kéo Duyên về phía mình. Duyên như người không xương, chẳng một phản ứng chống đỡ nào. Nàng ngã vào lòng Hải ngước lên nhìn Hải, Duyên nhớ lại ngày nào hai đứa cùng đi tát nước ngoài ruộng trong một đêm trăng sáng nàng cũng nằm gối đầu lên đùi Hải.
Hai đứa nhìn trăng rồi nhìn nhau trong e lệ, chẳng ai dám nói với ai lời nào mà cũng chẳng ai dám đi quá trớn. Bây giờ, Duyên đã có chồng và nàng lại nằm vào lòng Hải. Duyên là người đàn bà đã biết yêu đương đã biết thích thú của tình yêu nên nàng táo bạo hơn. Duyên đưa tay víu lấy cổ của Hải kéo xuống, Hải ghé sát mặt Duyên khẻ hôn trên má nàng, Duyên cười nhìn Hải như chào mời.
Hải vẫn còn rục rè. Người Hải rạo rực. Ý tưởng trả thù nảy trong đầu chàng, nhưng Hải vụng về không biết làm cách nào để trả thù nữa. Lần thứ nhứt Hải chiếm đoạt là cách đó chừng mười phút đồng hồ. Chàng đã phá tiết trinh của Mỹ, em Duyên nên Hải chưa thành thạo trong việc ái ân.
Duyên khẽ cắn vào má Hải rồi nói:
– Đây bây giờ em là của anh, anh muốn làm chi thì làm, anh đừng giận em nữa nghe?
Hải gật đầu rất ngây thơ. Phải rồi, Hải còn giận gì nữa. Hải say đắm nhìn Duyên. Duyên biết Hải vẫn còn ngây thơ như ngày nào nếu nàng không đưa Hải đến chỗ phải đến.
Hải khẽ kéo Duyên lên, nâng đầu nàng sát với mặt chàng. Hải khẽ hôn lên mái tóc của Duyên. Mùi thơ của da thịt của mái tóc Duyên làm Hải ngây ngất.
Duyên khẽ hỏi Hải:
– Anh có yêu em không?
Hải gật đầu. Duyên nũng nịu:
– Yêu em làm răng?
Hải ngẩn ngơ, chàng không biết đáp lại sự đòi hỏi của Duyên ra sao nữa. Duyên biết Hải rất ngây thơ về tình ái, chớ không như Duyên, sau những cuộc ái ân với cậu Chó. Duyên đã thành thạo. Nàng kéo Hải gục xuống rồi cắn vào vai Hải. Nàng khẽ rên:
– Hải em yêu anh lắm. Em nhớ anh lắm…
Bàn tay của Hải đụng tới da thịt của Duyên làm người chàng bàng hoàng, ngây ngất. Duyên kéo Hải nằm xuống bên nàng nhưng rồi nàng sực nhớ là cổng chưa đóng, cánh cửa trong nhà còn mở tang hoang. Duyên lật đật vận chiếc khăn và nói:
– Để em ra đóng cổng đã nghen…
Hải gật đầu. Duyên chạy vội ra cổng. Nàng hạ cổng xuống, gài cặt rồi vào nhà đóng cửa ngoài. Trong nhà tối om, Hải nói:
– Tối quá hỉ!
Duyên cười nói:
– Tối cũng được.
Duyên kéo Hải nằm xuống bên mình. Hải nhìn thấy bụng Duyên lú to bèn hỏi:
– Em có mang mấy tháng rồi?
Duyên nghuých Hải:
– Hỏi làm chi?
– Hỏi cho biết…
– Anh muốn biết không…
– Nói rồi Duyên cầm tay Hải.
– Làm sao anh thở dài.
Hải thành thực đáp:
– Đáng lẽ đứa nhỏ này là con của anh…
Duyên cười đáp:
– Ừ hỉ?
– Duyên kéo Hải gục xuống ngực nàng rồi khẽ nói:
– Em sẽ cho anh tất cả. Đây, anh muốn gì em cũng chiều anh…
Hải dằn dổi:
– Em có chìu anh bây giờ thì cũng là sau người ta.
Duyên đành phải đổ cho số mạng:
– Thì tại số hết mà anh ơi!
Duyên làm cho Hải cuống lên vì sự gò ép, trêu chọc của nàng. Hải gục trên mình Duyên rồi mặc tình nàng muốn làm chi thì làm…
Hải đã bị động trước sự thành thạo của Duyên. Duyên đã lồng lộn điên cuồng của Hải…