Cát Quẻ

Chương 139


Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 139

Hoàng Đế nghỉ qua đêm tại Khôn Hoà Cung của Hoàng Hậu, chúng phi tần hậu cung tự nhiên không người nào dám nhiều lời một chữ.

Sáng sớm hôm sau, thái giám cung Khôn Hoà truyền chỉ tới Di Hoà Cung cùng Lâm Hoa Cung của Thất hoàng tử, truyền Quý Lục và Ngọc Hành cùng nhau đến Khôn Hoà Cung thỉnh an tạ long ân.

Hơn nữa, nếu không phải tay Quý Lục bị thương, hẳn là ngày thứ hai sau khi thánh chỉ ban xuống liền nên tiến cung tạ ơn.

Quý Vân Lưu theo cung nữ dẫn đường tới cửa cung Khôn Hoà, Ngọc Hành không sớm không muộn cũng cùng nhau tới rồi.
Hai người đứng chỗ cửa, ánh mắt nhàn nhạt giao nhau, tâm sự như nước toàn bộ ẩn bên trong mắt đen, không cần nói ra lời, từng người cũng hiểu rõ tấm lòng đối phương.
Sợ sau lưng lưu lại miệng lưỡi người khác, hai người cực kỳ quy củ hành lễ lẫn nhau.
Rồi sau đó, một trước một sau vào chính điện.

Trong chính điện mặt Tây cung Khôn Hoà, Hoàng Đế ngồi trên ghế la hán thủ toạ, một bên khác đúng là Hoàng Hậu.
Hương phật thủ lượn lờ, tràn ngập toàn bộ đại điện.

Thất hoàng tử ở phía trước, Quý Vân Lưu ở phía sau.
Khi tới trước mặt, hai người quỳ xuống trên đệm mềm, dập đầu hành lễ.

Ánh mắt Hoàng Đế như đuốc chậm rãi dừng trên mặt, trên người Quý Lục rồi lướt qua, thấy dung nhan nàng như hoa, xác thật là mỹ nhân hiếm có, hơi gật đầu: “Đứng lên đi.”

Ngọc Hành đứng lên trước một bước.
Ở trước mặt Hoàng Thượng cũng không màng quy củ, đưa tay nhẹ nhàng đỡ Quý Vân Lưu một phen, để nàng đứng bên người chính mình.


Hoàng đế thấy vậy, phiền não trong triều hôm qua đảo qua, ha ha cười nói: “Tiểu Thất là người thương yêu tức phụ, sau này thành thân, chỉ sợ càng dính người!”

Hoàng Hậu theo Hoàng Đế cười nói: “Hai đứa nhỏ vẫn luôn hoà thuận, nhão nhão dính dính mới tốt đẹp, như vậy chúng ta mới cao hứng được.”

Trong lòng Hoàng Đế cao hứng, lại cười ha ha.

Quý Vân Lưu đứng ở nơi đó, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Thất hoàng tử một bên.
Ba mẹ hắn, ta không nghĩ nói cho các người, chúng ta nhão nhão dính dính đã lâu!

Đều đã đến trước mặt, Hoàng Đế liền hỏi hai người chuyện bị ám sát ngoài phủ Trưởng công chúa ngày đó.

Sáng nay khi nghe thái giám lại đây truyền chỉ, Quý Vân Lưu liền nghĩ tới một tầng này.
Nàng sắp xếp ngôn ngữ, kể lại một lần tất cả sự việc ngày đó.
Trọng điểm của nàng là, mấy thích khách kia công phu lợi hại, còn có ngày đó không biết vì sao đột nhiên lại nổi gió to mưa lớn; sau khi Tần vũ nhân tới, những hiện tượng kỳ quái đó lại không còn.

Hoàng Đế ngồi nghe xong, ánh mắt loé lên: “Ngươi là nói, ngày đó vốn dĩ nữ quyến trong phủ các ngươi đều phải trở về trước, mà Trường Hoa giữ ngươi lại?”

“Vâng, lưu lại cùng dân nữ còn có tứ tỷ tỷ của dân nữ.
Dân nữ và tứ tỷ tỷ đợi hồi lâu, Văn Thụy Huyện Chủ liền đi hỏi Trưởng công chúa.
Nhưng sau khi Văn Thụy Huyện Chủ trở về, lại nói, chuyện giữ dân nữ cùng tứ tỷ tỷ lại này, hẳn không phải Trưởng công chúa phân phó.”

Việc bổ đao này, Quý Vân Lưu làm rất thuận tay.
Lấy tính tình của nàng, có gió có thể đẩy thuyền, không gió có thể dậy sóng.

Ngay cả Ngọc Hành cũng nói với nàng, đường dưới chân đã bắt đầu rồi, nếu nàng không cáo trạng tội ác này, chẳng phải thật xin lỗi chính mình?

“Khi dân nữ ra khỏi phủ Trưởng công chúa đã gần đến giờ Dậu.
Vốn dĩ có xe ngựa trong phủ chờ sẵn, nhưng sau khi ra cửa, xa phu cũng là người không quen biết.
Người nọ nói là Trưởng công chúa muốn đưa dân nữ và tứ tỷ tỷ về phủ, dân nữ mới không hoài nghi nhiều, liền cùng tứ tỷ tỷ ngồi lên xe ngựa.”

Những lời này như một tia chớp, khiến Hoàng Đế và Hoàng Hậu rộng mở thông suốt.
Lần hành thích này quả nhiên sớm có âm mưu!

“Hoàng Thượng?” Hoàng Hậu ở một bên thích hợp thêm mắm thêm muối: “Thủ đoạn của kẻ này thật sự quá mức lợi hại.
Ngày đó Tần vũ nhân nói, thích khách có đạo nhân tương trợ.
Hiện giờ nghe tới, độc thủ phía sau màn này còn lấy Trưởng công chúa làm khiên chắn.
Uy nghiêm Thiên gia, thật sự một chút cũng không đặt trong mắt.”

Thất hoàng tử đứng ở một bên, lại lần nữa vén áo bào quỳ xuống đất, hạ nước cờ cuối cùng: “Xin phụ hoàng làm chủ cho hài nhi.”

Quý Vân Lưu không dám đứng một mình, thấy Ngọc Hành quỳ, nàng lại vội vàng quỳ xuống.

Vương triều phong kiến mời người làm việc…
Phong tục này thật có điểm mục nát.
Cũng may phía dưới có đệm mềm, bằng không đầu gối này cũng không chịu nổi!


Trong lòng Hoàng Đế vừa động, ánh mắt thâm trầm, con ngươi chăm chú nhìn đỉnh đầu hai người quỳ xuống đất.
Nửa ngày sau, ông ta nói: “Đứng lên đi, việc này, trẫm chắc chắn sai người điều tra ra manh mối.”

Có thể lợi dụng Trưởng công chúa, khiến nha hoàn trong phủ Trưởng công chúa truyền tin, còn có thể thay đổi xa phu trong phủ Trưởng công chúa.
Người phía sau màn này, không phải Trưởng công chúa, chính là người gần gũi với Trưởng công chúa.

Ngọc Hành tạ ơn đứng dậy, lại giống như vừa rồi, đưa tay nhẹ đỡ Quý Vân Lưu bên cạnh một phen.
Đợi sau khi nàng chân chính đứng ổn, mới buông tay ra.

Hoàng Đế rốt cuộc cười lên: “Hai người các ngươi đó…” Có lẽ là Tần vũ nhân phê bát tự khiến Hoàng Đệ thật sự hài lòng.
Ông nhìn hai người này, quả thực càng xem càng xứng đôi, mở miệng lại thưởng cho hai người vài thứ.
Hoàng Đế thưởng, Hoàng Hậu tự nhiên cũng đi theo ban thưởng.

Mãi đến khi nghe thái giám ngoài cửa bẩm báo, An phi mang theo chúng phi tần lại đây thỉnh an, Hoàng Đế lúc này mới phất tay cho hai người rời đi.

Lúc đi, Hoàng Đế nói với Ngọc Hành: “Thất ca nhi, tức phụ ngươi vài ngày trước chấn kinh bị thương, hiện giờ ở trong cung trời xa đất lạ, ngươi cũng làm bạn với nàng ấy nhiều hơn đi.”

Ánh mắt Ngọc Hành loé loé, trong lòng dâng lên một trận vui mừng.
Đây là Hoàng Đế chính miệng hạ lệnh hắn có thể đến cung Di Hoà, cho hắn cái cớ để sau này này động tay động chân!

Hắn cung kính tạ ơn, mang theo Quý Vân Lưu từ chính điện đi ra ngoài Khôn Hoà Cung.

Hai người ra cửa, một đám nữ nhân vào cửa, hai bên thi lễ lẫn nhau.
Các phi tần dùng khăn che miệng, cười vang khen hai người một phen, lại thướt tha đi vào chính điện.
Trong đó có một phi tần gần bốn mươi, cẩn thận nhìn trộm Quý Vân Lưu một chút, lúc này mới theo sau mọi người vào chính điện.

Ra khỏi Khôn Hoà Cung, Ngọc Hành tự nhiên muốn đưa Quý Vân Lưu trở về cung Di Hoà.


Giờ phút này đúng lúc ánh mặt trời vừa lên, Thất hoàng tử vừa rồi được Hoàng Đế chính miệng bảo “Làm bạn với nàng nhiều hơn”, lập tức cũng không rụt rè, ra tiếng khẽ hỏi: “Hôm qua sau khi vào cung nàng đã đi qua ngự hoa viên chưa?”

“Còn chưa đi đâu.
Hôm qua từ chỗ của Hoàng Hậu nương trở về, ta nơi nào cũng chưa đi.” Quý Vân Lưu nhoẻn miệng cười, trong mắt đào hoa rạng rỡ loang loáng: “Thất gia là muốn mang ta đến ngự hoa viên nhìn xem?”

Ánh mắt Ngọc Hành từ đôi mắt đào hoa của nàng chuyển qua trên môi đỏ tươi, lại từ khoé môi cong cong kia đi xuống dừng trên tay đang cầm khăn của nàng, trong lòng hắn nóng lên, lại không dời tầm mắt, chỉ nhìn chằm chằm ngón áp út như ngọc kia, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”

Một lát sau, hắn lại lên tiếng: “Phụ hoàng chính miệng nói, nàng ở trong cung trời xa đất lạ, muốn ta làm bạn với nàng nhiều hơn.”

Lời này, tất nhiên là nói cho những cung nhân chuẩn bị đồn thổi sau lưng nghe.
Sau khi nói lời này, hắn và nàng sóng vai đi trên đường trong cung, hướng về phía ngự hoa viên.

Tóm lại ở chỗ này, Thất hoàng tử là chủ nhân.
Vừa đi, hắn vừa kể lại chuyện chính mình ở ngự hoa viên chơi đùa.
Quang cảnh tuổi nhỏ khó thể quên.
Mặc dù Ngọc Hành sống lại một đời, chuyện nơi này vẫn nhớ rõ rành mạch, không để sót thứ gì.

Có khi kể đến chuyện gì thú vị, Quý Vân Lưu đi theo nhẹ nhàng cười.
Tiếng cười xen giữa càng thêm êm tai.
Gió thổi tới, đem âm thanh này thổi vào trong lỗ tai Ngọc Hành.
Hắn vươn tay, ấn lên đôi nhẫn trong ngực, cũng theo nàng nhẹ giọng cười.

Hôm nay thời gian tốt đẹp, đợi chút, đưa nhẫn cho nàng đeo đi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.