Cát Quẻ

Chương 138


Đọc truyện Cát Quẻ – Chương 138

Trước bàn của Trần Đức Dục quỳ đầy người.
Tại kinh thành, ông ta thẩm án có tiếng nhanh chóng nhạy bén, rất nhanh liền phân phó người lấy bút mực tới, cho thư sinh viết xuống đề thi mà Đậu Niệm Bách yêu cầu cùng với phần sách lược mà hắn đã viết thay cho Đậu Niệm Bách.

Lá gan thư sinh đều bị thích khách ngoài thành sáng nay doạ nát.
Vì bảo mạng, hiện giờ hắn nơi nào còn lo lắng cái gì mà lời thề độc và bạc đã thu lúc trước, lập tức chi tiết tỉ mỉ, một chữ cũng không dám để sót viết toàn bộ đề thi ra!

Hiện giờ khoa thi đang tiến hành, trường thi khoá cửa ai cũng không cho tiến vào.
Việc đối chiếu xem đề này có phải đề thi hội năm nay hay không, dù cho Đại Lý Tự Trần Đức Dục cũng không có cách nào.

Chỉ là cá lớn vào trong miệng mèo, nào có đạo lý còn buông tha!

Trần Đức Dục không bị ai thúc ép, chuyện này tự nhiên trước hết báo lên trước mặt Hoàng Đế, thay chính mình lập một công lớn, giúp chính mình từng bước thăng chức mới tốt! Dù sao cũng không đến mức, là Hoàng Đế vì tham bạc tiết lộ đề thi, khiến chính mình bắt được nhược điểm đi!

Đại Lý Tự Khanh nghĩ thông suốt một tầng này, cầm đề thi cùng đáp án thư sinh viết ra, mang theo sổ con của bản thân, tự mình đi gặp Hoàng Đế!

Sau khi lâm triều, trước khi Hoàng Đế dùng ngự thiện, có việc quan trọng, có thể xin chỉ tiến vào.

Trong ngự thư phòng, Hoàng Đế Đại Chiêu cầm tờ giấy đề thi lướt qua, sắc mặt càng thêm khó coi.

Ông ta xem hoàn chỉnh văn chương, phách bàn một cái thật mạnh: “Gọi Nội Các Tô Kỷ Hi tới gặp ta!”

Hoàng Đế không tự xưng trẫm, lửa giận này cũng không nhỏ!

Trần Đức Dục một chiêu đánh cược chính xác tâm tư Hoàng Đế, quỳ xuống đất eo đều dựng thẳng.
Ông ta tận tâm tận lực điều tra án, chính là cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng đến chết mới thôi!

Nhân lúc thái giám đi truyền chỉ cho Tô Kỷ Hi, Trần đại nhân miệng nói không ngừng, cung kính nghiêm túc bẩm báo việc chính mình đã từng thu được tin tức nói Đổng Chiêm sĩ phủ Chiêm sĩ lén tụ tập một đám sĩ tử nhà giàu.

Hoàng Đế càng thêm tức giận: “Chuyện lúc trước, ngươi vì sao hiện tại mới bẩm báo với trẫm!”

Dưới chân thiên tử, có người tiết lộ đề thi, có người mua bán quan viên trong triều…
Bước tiếp theo, có phải là có người trực tiếp mưu triều soán vị hay không!

Chuyện này, đối với Hoàng Đế có tính đa nghi mà nói, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn!

Trần Đức Dục nghẹn ngào lên án, cái gì mà Đổng Chiêm sĩ lấy quyền áp quan dưới, như thế nào cũng không cho cấp dưới của chính mình tiến vào trong nhà điều tra; cái gì mà chính mình cũng không có chứng cứ rõ ràng, sợ chỉ là tin đồn vô căn cứ, không dám tổn thương hoà khí đồng liêu.

Sau khi Đại Lý Tự Khanh quỳ gối ở chỗ đó cáo tội trong chốc lát, Tô đại nhân Nội Các liền tới.


Tô Kỷ Hi mấy ngày gần đây vì chuyện Thái Tử cũng là tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Thái Tử được hai mươi vạn lượng của Nhị hoàng tử, ở Đông Cung xây dựng rầm rộ, nhất quyết phải dựng một toà điện Ngọc Dịch, nói cái gì mà tương xứng với điện Kim Vũ.
Mấy ngày trước đây, Hoàng Đế hạ chỉ giao cho Thái Tử điều tra rõ chuyện thích khách sau yến ngắm hoa tại phủ Trưởng công chúa.

Tới tới lui lui, vì giấu giếm chuyện này thay Nhị hoàng tử, ông ta lại đi theo làm tùy tùng chùi đít thay hai vị hoàng tử.
Hiện giờ, cũng không biết là chuyện gì, bị Hoàng Thượng triệu gấp như thế.

Tô đại nhân nâng vạt áo lên, vừa mới quỳ gối trong ngự thư phòng, sổ con của Hoàng Đế lập tức bay về phía đầu ông ta: “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem chuyện tốt ngươi làm!”

Trần Đức Dục rũ mắt đứng một bên lén nhìn Tô Kỷ Hi.

Mọi người đều là cáo già, đạo hạnh một người so với một người còn cao hơn.
Thủ đoạn đấu võ mồm đấu da mặt, ai cũng không thua ai, chỉ là xem ai nắm giữ tiên cơ, đứng đúng đội ngũ.

Tô Nội Các tự nhiên nghe ra sự tức giận cuồn cuộn trong miệng Hoàng Đế, vươn tay cầm sổ con trên mặt đất, xem chính mình bị tham tấu tội lớn gì.
Ánh vào trong mắt vậy mà là đề thi hội năm nay!

“Tô đại nhân, hiện giờ trường thi đang khóa cửa diễn ra thi hội, đề thi ngươi ra lại bay loạn khắp kinh thành, ngươi nên giải thích cho trẫm chỗ hoang đường buồn cười trong đó như thế nào!” Giọng Hoàng Đế lạnh băng, không mang theo một tia cảm tình, lạnh đến mức Tô đại nhân cả người đều đông cứng!


“Hoàng Thượng…
Đây, đây, đây…” Tô Kỷ Hi lỡ mất tiên cơ, bị Hoàng Đế chất vấn như thế, không hề có một chút chuẩn bị, cũng không biết phía sau còn có chứng cứ gì đang chờ ông ta.
Kế hiện nay, chỉ có thể dùng phương pháp đùn đẩy vạn năng, ông ta thống khổ thất thanh nói: “Vi thần, vi thần cũng không biết được đây là vì sao, vì sao đề thi hội bị tiết lộ ra ngoài!”

“Ngươi không biết?” Ánh mắt Hoàng Đế rét căm căm, có thể từ trên đỉnh đầu ông ta chọc ra một cái động: “Nếu ngươi không biết, còn ai biết được! Sẽ không phải là thư sinh trong kinh thành có thiên nhãn, nhìn được tất cả bài thi mà các ngươi ra chứ!”

Không biết kẻ ngu xuẩn nào phía dưới, mua bán đề thi lại xử lý tay chân không sạch sẽ, xảy ra chuyện như vậy còn khiến ông ta bị vấn tội! Trong lòng Tô Kỷ Hi đối với phủ Chiêm sĩ của Thái Tử quả thật là ngàn đao vạn kiếm, hận không thể hiện tại chạy ra, một mồi lửa đốt đến sạch sẽ.
Nhưng hiện giờ, ông ta vẫn phải cởi bỏ tội trạng ở nơi này của Hoàng Đế mới là quan trọng nhất.

Ông ta quỳ sát xuống đất dập đầu, nửa điểm không dám chậm trễ: “Hoàng Thượng, vi thần nguyện cùng Đại Lý Tự Trần đại nhân điều tra rõ việc này, cho sĩ tử trong thiên hạ một lời giải thích!”

Hoàng đế híp mắt, quay đầu nói với Trần Đức Dục: “Đậu Niệm Bách kia, ra khỏi trường thi ngươi cũng thẩm tra bài thi của hắn cho trẫm, xem phải chăng là giống như đúc với phần bài mà thư sinh kia viết! Nếu là giống nhau, toàn bộ điều tra rõ, hắn chịu hết mọi tội trạng.
Còn có Đổng Chiêm sĩ phủ Chiêm sĩ này, có phải mua bán đề thi khoa cử hay không, cùng nhau điều tra rõ cho trẫm!”

Trần Đức Dục được mệnh lệnh của Hoàng thượng, ra khỏi ngự thư phòng tâm tình kêu một cái sảng khoái.
Có Hoàng Thượng chống lưng phía sau, chính mình xử lý án này còn cần xem sắc mặt ai!

Hoàng Đế vì chuyện này, trong lòng tức giận.
Ông ta ra khỏi ngự thư phòng, vốn định trở về tẩm điện của chính mình, nghĩ lại, hỏi thái giám bên cạnh: “Hôm nay có phải Hoàng Hậu đón lục nương tử Quý phủ vào cung ở mấy ngày hay không?”

Thái giám cung kính cúi đầu: “Vâng ạ, sau buổi trưa giờ Mùi vào cung.”


Hoàng Đế trực tiếp khởi giá đến cung Khôn Hoà của Hoàng Hậu.

Vào Khôn Hoà Cung, Quý Vân Lưu tự nhiên đã rời đi.

Hoàng Đế ngồi trên giường, vừa rửa tay vừa hỏi: “Tức phụ kia của thất ca nhi đâu?”

Hoàng Hậu xem mặt đoán ý, thấy sắc mặt Hoàng Đế không tốt, tự tay tiếp nhận khăn lau trong tay ông ta, chuyển cho cung nữ một bên: “Hoàng Thượng vừa lúc tới chậm một bước, thần thiếp thấy sắc trời không còn sớm, liền cho nàng ấy trở về nghỉ ngơi.”

“Ừm, nàng ta mới vào cung, nhất định cũng có chỗ chưa quen, bảo phủ Nội Vụ xem cẩn thận, tức phụ của thất ca nhi còn thiếu cái gì liền đưa qua đi.” Hoàng Đế ngồi ở nơi này của Hoàng Hậu trong chốc lát, tâm tình cũng bình phục không ít: “Ngày mai khi nàng ta lại đây thỉnh an, cũng để trẫm trông thấy, bảo thất ca nhi và tức phụ của nó cùng nhau tới gặp trẫm.
Trẫm tứ hôn lâu như vậy, hai người bọn chúng còn không lại đây tạ ơn trẫm đâu!”

Hoàng Hậu cười nói: “Thất ca nhi không phải đã tạ ơn Hoàng Thượng rồi sao? Quý lục nương tử đứa nhỏ kia cũng là người…
làm người đau lòng.
Mới vừa được ban hôn liền bị thương, nằm lâu như vậy mới có thể tiến cung tạ ơn.”

Nhắc đến thích khách, Hoàng Đế nói: “Ngày mai khi bọn chúng lại đây, chúng ta lại cẩn thận hỏi xem sự tình ngày đó một chút đi, Thái Tử làm việc…
Ai!”

Đứa con trai này làm việc, ông người làm cha này, thật là không nói cũng thế.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.