Cappuccino 2.0

Chương 17


Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 17

-Phong háo sắc, chỗ người ta đang cầu nguyện cũng nhìn lén!
-Ơ đâu! Tại thấy Lan cầu khấn lâu qua nên Phong tò mò! Mà Lan cầu gì mà nhập tâm ghê vậy?
-Ơ, Phong vô duyên! Người ta cầu gì cũng phải cho Phong biết hay sao?
Ngọc Lan đỏ ửng mặt nhăn mũi cốc đầu tôi một phát muốn tóe nước mắt.
Sau khi cầu khấn ở chính điện xong. Chúng tôi qua gian bên xin xăm.
Đáng lẽ tôi cũng không muốn xin xăm đâu. Đôi với tôi vào chùa cầu khấn là đủ thành tâm rồi, trời có mắt nhất định sẽ phù hộ, chứ xin mấy cái xăm này lỡ nhầm xăm xấu mắc công lại mất vui đầu năm nữa. Nhưng thấy Ngọc Lan có vẻ thích thú nên tôi tạt vào cho nàng thử vận may vậy, biết đâu nàng lại xin được xăm tốt.
Thành tâm lắc hộp xăm một hồi, cũng rớt được một cây xăm xuống đất. Ngọc Lan cằm thẻ xăm tíu tít kéo tôi quỳ xuống miếng đệm ra lệnh:
-Lan xin xong rồi đó, đến lượt của Phong!
-Sặc, thôi Phong không xin đâu, mệt lắm!
-Sao lại không xin?
-Nói chung là hông muốn mà!
Đột nhiên Ngọc Lan chu mỏ giận dỗi:
-Nhớ mặt Phong nha, dắt con gái người ta đi nguyên đêm giờ lại nói thế hả?

-Éc, Phong có làm gì đâu chợi?
-Giờ có xin hay không?
Thấy nét mặt Ngọc Lan cương quyết quá tôi chẳng thể nào kháng cự được, đành nhắm mắt lắc xăm qua loa cho nàng đỡ cằn nhằn. Nhưng lắc mãi vẫn chẳng có quẻ xăm nào rớt xuống tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, định bỏ hộp xăm xuống thì Ngọc Lan lại gằn giọng:
-Phong…! Chưa thành tâm phải không?
-Đâu, thành tâm lắm chớ nhưng lắc mãi chẳng rớt xuống cây quẻ nào!
-Vậy Phong thử cầu về việc gì đó xem, học hành chẳng hạn?
-Để thử xem!
Rồi tôi làm theo lời nàng cầm hộp xăm lên lắc tiếp. Nhưng không phải xin về học hành mà là về tình duyên. Quả thật, một lúc sau cũng có quẻ xăm rớt xuống. Chưa kịp đọc quẻ xăm đó là gì thì Ngọc Lan đã hớn hở dắt tôi đến bàn giải xăm kế đó làm tôi suýt lộn cổ.
Đặt quẻ xăm của mình lên bàn, Ngọc Lan tròn xoe mắt nghe lời của thầy giải xăm giảng giải:
-Đây là xăm số 36 xăm trung! “Nhãn tiền bệnh tụng bất tu ưu,Thật địa tư tài tấn khả cầu. Cáp tự viên hầu kim tỏa thoát,Tự qui sơn động khứ lai du.”
-Thế nghĩa là gì vậy thầy?
-Quẻ nầy là tượng Vượn, Khỉ Xồ Xích, phàm việc gì cũng trước cay đắng, sau ngọt bùi.
-Dạ, con hiểu rồi! Cảm ơn thầy!
Nàng tươi cười đón nhận lấy giấy xăm rồi đứng lên kéo tay tôi ngồi xuống ghế. Giờ là đến lượt xăm của tôi. Thú thật là tôi cũng hồi hộp lắm, lần đầu tiên xin xăm mà. Rồi khi nghe thầy giải xăm giải thích, tôi suýt chới với:
-Đây là quẻ số 74, quẻ hạ. “Hộc phi hoàn tự nhập lung trung,Dục tưởng phiên thân khước bất thông. Nam, bắc, đông, tây đô hiểm nạn,Thử gian vô xứ kiến thương khung.”
-Sặc, có sao không thầy?
-Quẻ này xấu lắm, phàm là làm việc gì cũng lành ít dữ nhiều! Nếu không biết khôn khéo xoay chuyển sẽ rất dễ bị nguy hiểm đến bản thân.
Nghe đến đây tôi bỗng xuống tinh thần chẳng thể nào cất lời được. Tay chân tôi cứ run rẫy cả lên. Quẻ xăm đầu năm đã báo hiệu điềm xấu cho tôi rồi, quá rõ ràng là đằng khác. Phàm là làm việc gì điều lành ít dữ nhiều. Vừa nãy tôi đã xin cầu tình duyên, thế chẳng phải tôi sẽ gặp trắc trở hay sao?
Chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, Ngọc Lan đã kéo tôi ra bên ngoài đại sảnh đặt tôi xuống băng ghế đá an ủi:
-Thôi nào Phong! Như Phong đã nói đấy, quẻ xăm chưa chắc đúng mà!
-Nhưng thà là không xin! Bây giờ xin rồi, mới đầu năm đã xin được quẻ hạ thế là sao mà ăn tết vui đây!
-Lan xin lỗi mà, lỗi là tại Lan hết, được chưa?

-Uầy, Phong không trách Lan đâu! Chỉ trách số mình quá đen đủi thôi!
Rồi nàng khẽ thở dài cốc yêu vào đầu tôi:
-Phong ngốc, bây giờ Lan sẽ chịu trách nhiệm về việc này được chưa?
-Chịu trách nhiệm như thế nào chứ?
-Từ đây cho đến hết tết nếu Phong có cần việc gì cứ gọi cho Lan. Lan sẽ đến chỗ Phong ngay tức khắc luôn, chịu hông?
-Ừa thế cũng được, hề hề!
Tôi bỗng chuyển sắc mặt từ xám sịt sang vui tươi hồ hởi chỉ trong phút chốc làm Ngọc Lan nhíu mày phồng má:
-Hứ, đồ đòi hỏi!
-Ơ, ai bảo làm Phong buồn! Lan đã hứa rồi nhé không được nuốt lời!
-Rồi, ghét quá đi!
Nhưng chúng tôi không phải là người đi chơi đêm giỏi. Đồng hồ bây giờ đã điểm đến 3h sáng. Sắc mặt đứa nào đứa nấy đều đã phờ phạt cả. Thậm chí có đôi lúc Lan che miệng ngáp thể hiện vẻ mệt mỏi vô cùng. Cả tôi cũng vậy, đi dạo xung quanh chùa mà hai mắt tôi cứ díu lại với nhau như cánh sửa sập kéo xuống báo hiệu giờ đóng cửa đã đến.
Cho nên tôi ngáp ngắn ngáp dài nói với Lan:
-Hơ…oáp! Lan mệt chưa!
-Um,…Lan cũng mệt rồi!
-Vậy giờ mình về nhá, hôm nào rảnh sẽ đi chơi tiếp!
-Ùa, vậy cũng được! Tạm biệt Phong nha!

Do nhà Lan ngược chiều với nhà tôi cộng với việc hôm nay nàng đi xe đạp điện nên nàng ra về trước. Trước khi vặn ga chạy đi nàng quay lại mỉm cười dặn dò tôi:
-Cái bao lì xì Lan tặng Phong ấy, Phong đừng mở ra sớm nha, khi nào buồn tuyệt vọng nhất Phong mới được mở ra đó!
-Ừa, Phong biết rồi!
-Còn nữa! Phong cũng đừng để tâm đến những quẻ bói đó nữa, nó không đúng đâu!
-Rồi, biết mà!
-Vậy Lan về nha, tạm biệt Phong!
-Ừa, Tạm biệt Lan!
Rồi Ngọc Lan vặn ga chạy đi, tôi cứ tiếc nuối dõi theo bóng nàng cho đến khi nàng khuất hẳn trong đám đông giờ vẫn còn nhao nhao trên đường.
Có thể Ngọc Lan đã đúng, những quẻ bói đó hoàn toàn chỉ là những câu chữ vô tri vô giác không giá trị. Nhưng cũng có thể quẻ bói đó mới là thứ dự đoán chính xác. Căn cứ vào những thử thách, trắc trở tôi đã gặp từ đầu năm học đến giờ tôi cũng phần nào tin vào nó. Nếu nó đúng thật thì từ nay về sau tôi sẽ khó lòng mà ngồi yên được trong cái chuỗi ngày vất vả trước mắt rồi.
Nhưng dù sau tôi cũng đã toại nguyện vì đêm nay đã được gần gũi với Ngọc Lan đến thế. Cầm bao lì xì trong tay, trong đầu tôi bỗng xuất hiện rất nhiều câu hỏi rằng nàng có lì xì khi nào, nàng đã cầu khấn việc gì và…khi nào tôi mới được mở bao lì xì này đây…
__Cappuccino 2.0__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.