Bạn đang đọc Cặp đôi siêu quậy: Chương 20
Chương 20: Thực Nghi giở trò
“Reng”
Chúng tôi thay đồ xong, cùng lúc đó tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên. Chúng tôi ùa ra sân như đàn ong vỡ tổ. Trên môi ai nấy cũng đều đọng lại nụ cười. Nụ cười vui vẻ của tuổi học trò …
Tôi là “lớp trưởng” của tiết thể dục đấy nhé ! Oai lắm cơ !
– Xếp thành hai hàng đi. – Tôi nói.
Lớp tôi nhanh chóng xếp thành hai hàng, cả lớp đang nhốn nháo thì im bặt. Thầy Khanh – Giáo viên thể dục nói :
– Nữ đá với nữ, nam đá với nam. Các em chia làm hai đội, khởi động, sau đó thì luyện tập rồi vào đá luôn (đá banh).
– Dạ. – Lớp tôi đồng thanh.
Bởi vì đá bình thường nên một đội chỉ cần 7 cầu thủ. Đội tôi gồm có : tôi, nhỏ, Ngọc, Trân, và 3 người khác. Đội Thục Nghi gồm có : Thục Nghi, Hoa, Mai, Loan, Trinh và 2 người khác. Còn một số bạn (nữ) khác thì ngồi chơi xơi nước, cổ vũ cho hai đội.
Khởi động xong, chúng tôi nhanh chóng về phần sân của mình. Vì là tập bình thường nên chỉ cần một sân nhỏ là đủ. Oẳn tù tì thì đội chúng tôi thắng và đi bóng trước. Tôi lên bóng, phối hợp 1-2 với nhỏ rất nhuần nhuyễn.
– Vàoooooo. – Lớp tôi hét lên.
Người dứt điểm cuối cùng là tôi. Ghi bàn vào lưới của đội Thục Nghi và dẫn trước với tỉ số 1-0. Thục Nghi nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi rồi về sân nhà. Tiếng còi vang lên, chúng tôi lại tiếp tục, lần này là các đường chuyền ngắn, cả đội phối hợp với nhau rất ăn ý nên chúng tôi nhanh chóng tới trước khung thành đối phương. Một lần nữa, cầu gôn rung, tiếng còi lại vang lên. Tiếng hét lại giòn tan vang vọng khắp cả sân trường.
Chúng tôi lại tiếp tục dẫn trước với tỉ số 2-0. Văng vẳng bên tai vài chữ nghe rất thoải mái :
– Đại ca đá hay quá ! – Bảy lé la lên, kéo theo đó là một tràn pháo “chân” nồng nhiệt hơn cả buổi tiệc.
Trận đấu được tiếp tục. Thục Nghi lên bóng, động tác cũng rất chuyên nghiệp. Tôi tiến đến giành lại bóng. Chưa chạm đến bóng thì Thục Nghi đã té. Kết quả là thầy Khanh phán tôi vô tội. Thầy Khanh rất công bằng nhé, ánh mắt sắc bén không chê vào đâu được. Đâu đó lại vang lên “Nhỏ mới tới điêu quá” “Đại ca chưa chạm bóng mà nó té rồi” “Tiểu nhân làm sao thắng được?” …
– Mày chưa kịp chạm thì nó đã té rồi, ranh ma thật. – Nhỏ nhếch môi.
– Mặc nó, mình chơi theo cách mình là được. – Tôi cười, chẳng qua là lâu nay chưa ai làm tôi “hứng thú” thế này, nay có dịp tốt, để xem, tôi sẽ cho ả biết thế nào là phong cách chơi của đội bóng nữ lớp tôi.
– Cậu có cần nặng tay vậy không? Thục Nghi làm gì cậu hả? – Hắn quát tôi, lấy tay đỡ Thục Nghi ngồi dậy.
– Cậu đừng quá đáng ! – Duy Lâm quát, lấy tay đấm vào khuôn mặt điển trai của hắn, máu từ khóe môi tràn ra. Hắn lấy tay quẹt vết máu, cuối đầu xuống.
Đám lớp tôi nháo nhào cả lên. Thục Nghi vội lấy khăn lau vết máu cho hắn, ả xanh mặt, nhìn tôi đầy căm phẫn.
Nhìn thấy cảnh tượng máu từ khóe miệng hắn tràn ra, lòng tôi thắt lại, nhưng tôi đã làm gì Thục Nghi à? Hắn có bị đuôi không đấy? Ả giở trò rành rành ra đó mà dám nói tôi làm gì ả? Ai cũng thấy nhưng tại sao hắn không thấy? Đồ tồi !
Tôi không nói gì, mặc kệ hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tới nước này rồi thì tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến hắn làm gì. Ừ, con người quả đúng là thay đổi nhanh thật !
Tôi híp nhẹ mi mắt, bước đi, tim đau nhói, nhếch môi vài cái, đại khái là cười, tôi cười chính mình lúc này. Sao phải đau vì hắn chứ? Hắn đã có người quan tâm, lo lắng cho hắn rồi. Cần gì phải để tâm những lời nói khiến mình đau nhói? Im lặng, bước đi. Lại có lúc tôi phải yếu đuối như vậy, thật là thẹn với bản thân tôi. Tự nhủ với lòng sẽ tập quên, quên mọi thứ, tốt nhất là nên quên hết con người của hắn để không có những cảm giác khổ sở thế này.
Trận đấu lại được tiếp tục. Quyền phát bóng thuộc về đội chúng tôi. Ngọc lên bóng, Thục Nghi liền cản đường, Ngọc chuyền lại cho tôi. Thục Nghi liên tục bám theo tôi như bám theo con mồi. Tận dụng sơ hở, tôi dùng động tác giả được thầy Khanh dạy khi còn trong khóa tập luyện vượt qua Thục Nghi. Nhỏ áp sát tôi, chúng tôi lại tiếp tục các đường chuyền ngắn 1-2 trông rất nhuần nhuyễn. Đến trước khung thành, tôi chuyền cho nhỏ, nhỏ chuẩn bị vào tư thế sút thì bị thủ môn (bạn gái tên Hoa) lao ra nhầm chặn cú sút, phía sau thì Thục Nghi chườn dài trên sân xoạt bóng, nhỏ mất đà nhưng cố gắng đánh gót chuyền cho tôi. Tận dụng cơ hội, tôi sút ngay, vì không có thời gian chỉnh bóng. Cầu gôn rung lên một lần nữa …
– Hay quá !!! Vào rồiiii !!!!!!!!! – Lớp tôi la hét không ngừng nghỉ.
Thầy Khanh thổi còi. Tiếng còi vang lên thừa nhận bàn thắng được ghi và kết thúc trận đấu. Chúng tôi mừng rỡ reo lên. Nhìn nhỏ, tôi chợt thấy đau lòng. Nhỏ nằm đó, tay ôm chân. Pha xoạt bóng của Thục Nghi chắc không đơn giản là cướp bóng. Lực xoạt bóng khá mạnh làm nhỏ bay thẳng vào cột dọc.
Tôi vội chạy lại, Thành Huy và Ngọc đỡ nhỏ ngồi dậy. Thành Huy nhìn Thục Nghi với con mắt giết người :
– Hèn hạ. Không đấu lại thì đừng giở trò như thế !
Hắn nhìn Thục Nghi, khẽ nhíu mày :
– Cậu đang làm gì vậy hả?
– Mình … mình xin lỗi, mình không cố ý. – Thục Nghi cuối gầm mặt, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng nhanh chóng thay bằng bộ mặt khóc lóc ỉ ôi làm chúng tôi suýt nữa thì nôn ọe.
– Giả nai. – Ngọc nhếch mép, hừ lạnh một tiếng.
– Cậu không thấy mình hèn lắm sao? – Tôi cười lạnh.
Thành Huy dìu nhỏ đi lại băng ghế đá ngồi. Tôi hỏi :
– Mày có sao không?
– Không. Chỉ là nó dùng lực hơi mạnh nên chân hơi đau, không sao. – Nhỏ cười nhưng chúng tôi ngửi được nồng nặc mùi thuốc súng đâu đây. Từ bé, tôi và nhỏ đã cùng nhau rèn luyện thân thể nên những cú xoạt dùng lực thế này không làm khó được chúng tôi.
Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 21