Bạn đang đọc Cặp Đôi Lanh Chanh – Chương 22: Làm sao tránh khỏi
Thẻ nhiệm vụ
Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ này, tiếp theo, các bạn tìm xung quanh đây những món đồ được phóng to trong bản đồ. Hãy tự phân công theo ý các bạn và đem về đủ 5 món và đưa bác Huy kiểm tra.
_Giờ phân công sao đây? – hắn
_3 người một nhóm – học sinh A
_Thôi, ở đây rộng muốn chết. 3 người một nhóm biết chừng nào tìm ra. Mỗi người tự tìm đi cho khỏe, mắc công không hợp ý nhau thì phiền lắm – Học sinh B
_Sao cũng được – Hắn
_Vậy thì làm sao liên lạc đây? – nó
_Có điện thoại mà
_Ờ
Vậy là tụi nó bắt đầu hành trình tiếp theo, mỗi đứa một nơi, tìm tìm và cứ tìm. Nhưng mà…
_Ở đây làm gì mà gai góc với đá nhiều quá vậy? Đập gai rồi sao đây? Chắc mang giầy vô đại quá, giầy dơ còn giặc được nhưng mà…đập gai còn khó chịu hơn.
Nó quyết định mang giày vào… vừa mới mang vào thì nó đã cảm thấy đau, nhưng vẫn mang vào…kết cục mấy miếng miễng chai đâm vào chân nó…làm nó đau không hét thành tiếng… nước mắt lăn dài trên má! Nó cố chịu …đứng dậy….nhưng mà thật sự rất đau. Nó té xuống, ngồi gần ở một góc cây. Lấy điện thoại ra có tìm số của…hắn. Gọi nhưng ngoài vùng phũ sóng. Nó đành ngồi đó và chờ người đến giúp!
Đến gần tối thì nhóm tụi nó đã hoàn thành được hết tất cả nhiệm vụ và nhận giải nhì. Lo cắm đầu vào cuộc thi, tụi nó không để ý đến sự mất tích của nó. Về đến nhà chú Huy thì hắn mới nhận ra không có cái tiếng chí ché của nó. Nhìn xung quanh, nhưng không thấy nó đâu. Hắn bắt đầu sợ và hỏi mọi người. Ai cũng không thấy, vậy là mọi người lại tản ra để tìm nó. Người lo lắng không chỉ có mình hắn mà còn có … Khánh
Còn nó thì ngồi đó và bất động….không còn sức lực nữa. Lúc nó đang mơ màng thì một thằng con trai đi đến, Cõng nó lên. Trong mắt nó hiện lên hình ảnh mờ mờ ảo ảo của hắn. Nó gắng sức hỏi
_Anh đến rồi à!
_Đến rồi! Sao My lại thế này vậy?
_Tôi đau chân quá, không biết tại sao…đứng lên không nổi nữa!
_Sao hôm nay My xưng hô lạ vậy? Nghe xa lạ quá
_….
_My
_Mệt quá! Hỏi hoài…tôi hết sức rồi!
Thật ra, người đến cứu nó không phải là hắn mà là Khánh. Nhưng trong mắt nó…người đó là hắn. Lúc nó đang mỏi mệt thì lại nghĩ đến hắn…lục tìm số điện thoại mà không phải là ai khác? Phải chăng….vị trí của hắn trong nó đã có chút thay đổi?