Bạn đang đọc Cặp Đôi Lanh Chanh – Chương 21: Một phen thót tim
Không khí ở thôn quê thực sự rất thoải mái, cái mát ở thôn quê khác hẳn cái mát ở thành phố tấp nập. Cho dù tụi học sinh có cảm thấy mệt cỡ nào, mồ hôi có rơi nhiều đi chăng nữa thì với tụi nó đây là một kỉ niệm tuổi học trò vô cùng đẹp. Tiếng cười đùa vui vẻ của tụi nó làm cho thầy hiệu trưởng tin rằng mình đã quyết định đúng cho cuộc trải nghiệm này. Tất cả tụi nó đều rất vui vẻ, ngoại trừ…
_Á…tức chết đi được, không hiểu sao thầy hiệu trưởng lại đưa tụi mình đến đây, vừa dơ vừa khó chịu nữa, còn bắt làm nông dân gì nữa chứ. Mà còn phải chịu đựng nhìn anh Phong cười đùa, nói chuyện với cái con nhỏ đó nữa. TỨC CHẾT MÀ. – Không ai khác ngoài con Bảo Ngọc chảnh chẹ.
_Vậy mày nghĩ trò gì đi, tụi tao giúp cho. Tao cũng chả thích con nhỏ đó.
_Đúng đó, thấy nó với Khánh hay đi chung là thấy tức rồi.
_Trò hả? Trò thì tao không thiếu đâu…Chờ đó đi… – nó quay qua nói nhỏ cho đồng bọn nó
_Nhưng mà…nếu vậy…thì…đội của mày sẽ thua thì sao?
_Thôi…cái trò ba xàm này ai mà cần, chỉ cần trả thù được nó thì tao đã sướng rồi.
_Vậy…sao cũng được.
Quay lại chỗ lớp tụi nó
_Yeah, nhiệm vụ đầu tiên xong rồi, lấy thẻ nhiệm vụ tiếp theo thôi. Vui quá, không biết làm gì nữa đây – nó
_Lo nói hoài, đưa cho cô đóng dấu rồi mới lấy thẻ nhiệm vụ tiếp theo được chứ!
_Ờ ha…tại tôi vui quá nên quên…thông cảm – nó xoa xoa cái đầu
_LẸ ĐI – nguyên lớp ~.
~_Ờ…hả…ờ…biết rồi, xin lỗi
Cuối cùng mới được lấy cái thẻ nhiệm vụ
Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ tiếp theo dành cho các bạn là hãy đến ao cá của bác Huy, đưa cho bác thẻ nhiệm vụ và bắt tất cả năm con cá rô, sau đó đưa cho bác Huy kiểm tra, nếu được thì bạn sẽ nhận được thẻ nhiệm vụ tiếp theo.
_Ao cá ở đây ta? Ao cá bác Huy, vậy là phải tìm nhà bác Huy.
_Vậy cũng nói, dư thừa.
_Xí
_Thôi, cãi hoài, mệt cái lỗ tai lắm rồi đó nha. Bây giờ đi vòng vòng xem có cái ao cá nào không rồi ghé vào hỏi?
_Ờ…
15 phút sau
_Sao đi hoài mà không thấy cái ao cá nào hết là sao vậy trời?
_Ê…ê…cái ao cá kìa phải không?
_Đâu…đâu
_Kià…kế cái bụi trúc đằng trước đó
_A! Đúng rồi, vô hỏi thử phải ao cá của bác Huy không?
Tụi nó tiến lại gần căn nhà lá nhỏ, nhìn quanh
_Kiếm ai đó
_Dạ cháu chào bác ạ! Bác có phải là bác Huy không ạ?
_Phải, tôi đây, cô cậu đến để bắt cá phải không?
_Dạ…phải ạ. Bây giờ chúng cháu xuống bắt luôn được không bác?
_Không phải ao này, ao này nuôi tôm, ao cá rô đằng kia
_HẢ??? Xa không vậy bác?
_Không xa lắm.
_Hên quá
10 phút sau
_Trời ơi, không xa lắm đây đó hả trời.
_Đúng là dân thành phố, mới đi chút xíu mà đã…
_Dạ…cháu xin lỗi ạ. Bác ơi, còn bao lâu nữa vậy bác
_Đằng trước kìa, gần tới rồi, cô hỏi tôi câu này cả chục lần rồi đấy cô gái!
_Dạ…hì hì
Đến ao cá
_WOA…nơi này thoáng mát quá, bắt cá xong ở đây nghỉ mệt cũng ok đấy
_Ai ày nghỉ nghơi, hoàn thành nhiệm vụ này còn nhiệm vụ tiếp theo nữa…đừng có mà mơ mộng giữa ban ngày đó.
_Biết rồi.
_Mấy đứa phả cởi giày trước kh xuống ao. – một cô nói
_Vâng ạ! Cô là…
_Cô là vợ ông ấy !
_À…chào cô Huy
_gọi cô laf cô Năm được rồi !Mọi người ở đây ai cũng gọi cô như thế !
_Vâng ạ..cô năm.
_Nói nhiều quá…mau xuống ao đi
_Dạ
_Tất cả…đều phải xuống sao ạ – Bảo Ngọc
_Tùy…ai muốn xuống thì xuống nếu cô sợ dơ hoặc sợ mấy con cá thì khỏi xuống.
_hay quá…vậy là mình được ở đây !
Con Bảo Ngọc vui mừng vì không phải không cần xuống ao mà là nhỏ có cơ hội để hại nó
_Ở đây chắc có miễng chai…đi vòng vòng chắc thấy – Nhỏ vừa đi vừa nhòm ngó hai bên – a ha, đây rồi, một miếng nhỏ cũng đủ để mày đau thấu xương, chờ đi con.
Nhỏ vui mừng lấy trong túi ra tờ khăn giấy nhỏ, gấp từng miếng miễng chai nhỏ bỏ vào và gói lại, nhỏ cầm rất cẩn thận, đi nhẹ, không dám chạy nhảy vì sợ mấy miếng miễng chai sẽ cắt vào tay. Nó quay trở lại chỗ của tụi nó
_Bác Huy đâu rồi cô ? – nhỏ quay qua hỏi cô Năm
_Ông ta về trông ao tôm rồi cháu ạ !
_Con đang nấu cơm đằng sau nhà phải không ạ ? Cô cứ vào trong nấu đi cô, không khéo có chuyện gì xảy ra thì sau. Con ở đây cho, nếu mấy bạn cần gì thì con sẽ giúp ạ !
_Vậy thì tốt quá, cảm ơn con nhé. Có gì thì nói với cô
_Vâng
Nó mãn nguyện vì đã lừa được cô Năm, giờ thì nhỏ bắt đầu thực hiện kế hoạch đen tối của nhỏ. Nhân lúc tụi nó còn loay hoai tìm cách tóm gọn mấy con cá thì nhỏ lúc bỏ mấy miếng miễng chai nhỏ vào giầy của nó.
_Ha ha…được rồi. Cho mày biết tay tao…dám động vào tao thì không yên thân đâu con à !
Chỗ ao cá
_Trời ơi…trưởng bắt năm con dễ như trở bàn tay mà sao nó cứ vụt bàn tay hoài vậy trời.
_Lo bắt đi trời…nói quài
Cuối cùng tụi nó cũng hoàn thành cái nhiệm vụ khó khăn này, và trở về ao tôm của bán Huy để nhận thẻ nhiệm vụ.
_Ôi, chân dơ thế này, toàn là bùn không. Mang giầy vào chắc dơ hết, đôi giầy yêu dấu của mình…nếu dính dơ thì không đẹp đâu…đành đi chân không một chút vậy.
_Này…sao cô không mang giầy vào thế – Bảo Ngọc
_À, tôi sợ dơ giầy nên đi chân không một chút…tí nữa tìm cái hồ nào để rửa chân. Giờ thì tôi phải đi theo mọi người để lấy thẻ nhiệm vụ, việc đó quan trọng hơn mà.
_Vậy cũng được…cô nhận thẻ nhiệm vụ xong thì đi rửa chân liền nha, để vậy hoài không tốt đâu
_Uhm, tôi biết rồi, cám ơn nha. – «Cô ta cũng đâu xấu như tụi kia nói ta, chỉ là thích Phong quá mà thôi »