Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 37
Aaaaaa…..nghe các nàng nói làm ta thấy phiêu
*****
Trong khi đó, hai trong ba căn biệt thự lớn nhất thành phố đang loạn lên tìm cô chủ. Khỏi cần nói cũng biết ông Minh và ông Nam đang lo lắng thế nào. Đặc biệt, ông Minh lại trở về với con người lãnh khốc trước kia. Xung quanh ông tỏa ra một loại hàn khí làm các vệ sĩ cảm thấy vô cùng áp lực. Một người nữa chẳng khá hơn ông Minh là bao. Quân lo lắng đến mức điên cuồng. Cậu ra lệnh vệ sĩ phải lục tung các nhà máy, nhà kho bỏ hoang trong thành phố lẫn ngoại ô. Cậu phóng xe moto với tốc độ cao đến suýt gây ra tai nạn, còn bị người đi đường chửi bới. Nhưng giờ đây trong đầu cậu còn chứa được cái gì nữa. Cậu cố gắng nhớ lại hình như trong cơn mê man đêm hôm đó Đăng có nói địa điểm nhưng bộ não không nghe lời vẫn mịt mờ vô phương. Càng nghĩ Quân càng thêm lo lắng, tay ga được vặn hết cỡ. Trên đường có một bóng đen lướt qua rất nhanh. Nhanh đến mức người ta sẽ tưởng đó là một cơn gió nếu không có dư âm tiếng động cơ và lớp bụi mù mịt.
Ông Minh vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó từ khi biết An xảy ra chuyện. Ông ngồi trên ghế sofa đơn ở trong phòng khách, hai chân vắt chéo, trước mặt là cốc trà Tuyết. Ông Nam ngồi nhìn chăm chăm vào cốc trà tuyết. Ông biết một khi ông Minh uống trà Tuyết là lúc đó tâm trạng ông đang vô cùng rối bời. Ông Nam cũng nhấp một ngụm trà Ô Long, nhẹ giọng nói:
– Tôi nghĩ lần này là tư thù.
– Đúng vậy! Đã một ngày mà không có động tĩnh từ bọn bắt cóc. Tôi nghĩ là bọn lần trước.
– Để tôi gọi Long cùng bàn bạc.
Ông Nam rút điện thoại, còn chưa kịp động đậy gì thì ông Minh ngăn lại:
– Đừng! Cậu đừng gọi Long. Khi nào bắt buộc hãy gọi cậu ta. Cậu ta là trùm mafia thế giới không cần dính vào mấy vụ nhỏ nhặt này. Cậu ta đi về không nói một câu, không chừng đang ở nước ngoài xử lý bang phái nào đó rồi.
Ông Nam gật gù:
– Cũng đúng! Vậy giờ phải tìm An ở đâu giờ??
Ông Minh lắc đầu:
– Đang cho người tìm, mong có tiến triển.
Cả hai rơi vào im lặng, cố vận dụng trí thông minh trời ban của mình nghĩ hết cách này đến cách khác. Một lúc sau, ông Nam chợt nhớ ra một điều:
– À đúng rồi! Cậu có nhớ nhà kho lần trước nhốt An không?
Ông Minh nhấp một ngụm trà, gật đầu:
– Sao thế?
– Bãi đất mà tôi mua gần đó, tình cờ biết được nhà kho đó là của nhà họ Ngô, tập đoàn The Best.
– Chủ tịch Ngô Thái Bảo?
– Đúng là lão. Lão già đó, già rồi mà vẫn quỷ kế đa đoan, vài lần suýt chút là làm hỏng việc của tôi rồi. – Ông Nam nói về Ngô Thái Bảo trong giọng điệu có vài phần giận dữ, vài phần mỉa mai.
– Chẳng phải nhà kho đó bỏ hoang sao?
Ông Nam lắc đầu:
– Chúng dùng nhà kho đó để đồ, mặc dù ít khi đến đó nhưng vẫn khóa cửa nẻo kỹ càng.
– Nhưng mà một lão già thì có thể có thù oán gì với An?
– Vấn đề không phải lão già đó mà là thằng cháu đích tôn của lão ấy – Ngô Thái Đăng. Vì nghi ngờ nhà kho, tôi cho người theo dõi Ngô Thái Đăng. Hắn thuộc dân chơi, hay đi các bar và quan hệ với nhiều cô gái. Nhưng hắn trong công việc cũng là bộ óc nhân tài. Những vụ lớn nhỏ của The Best đều do hắn giải quyết. Chỉ có điều tính cách của hắn di truyền từ ông hắn khá nhiều.
– Vậy thì có liên quan gì đến An?
– Hắn rất hay gặp Mai Anh.
– Mai Anh? Ai thế?
– Là đại tiểu thư tập đoàn Phillas. Con bé là bạn của Quân từ nhỏ. Con bé thích Quân từ lâu rồi nhưng Quân lại chỉ coi nó là bạn thôi. Quân từ nhỏ chưa giành tình cảm cho ai cả. An là mối tình đầu của nó nên nó hết sức trân trọng. Mai Anh đi gặp Đăng, nhà kho An bị nhốt của nhà Đăng. Quả thật, không muốn nghi ngờ cũng khó.
– Đại tiểu thư Phillas không phải nổi tiếng xinh đẹp, tài giỏi lại dịu dàng sao?
– Cũng không thể biết trước được điều gì. Còn nữa, The Best có một tổ chức ngầm do Đăng đứng đầu. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta đến tìm hắn rồi.
– Phillas chỉ cao hơn The Best một bậc, lợi lộc cũng không nhiều.
– Chú Minh, chúng ta phải đi tìm tên Đăng đó. – Bỗng Quân từ đâu xuất hiện, tay cầm mũ bảo hiểm đem đưa cho vệ sĩ.
– Tại sao cháu khẳng định là hắn?
– Vì hắn đã xưng tên. Còn nữa, đúng là lần trước Mai Anh có nhúm tay vào. Chú còn nhớ tập đoàn Mine chứ?
Ông Minh gật đầu:
– Chú là cổ đông lớn nhất mà!
– Bà Đỗ Hoa Giang là dì Mai Anh, con bà ta là Hà Mai Linh và Hà Bảo Yến vô cùng yêu quý chị họ. Trước khi bị bắt cóc, An đã bị đánh ngất, người ra tay là Hà Bảo Yến. Khi cháu đến hỏi hai chị em họ, Hà Mai Linh nhất quyết không nói, còn Hà Bảo Yến vì sợ mà thú nhận là do Mai Anh sai khiến. Cháu đã từng cảnh cáo Mai Anh nhưng có vẻ cô ấy càng ghét An hơn.
– Đi thôi! – Khi nghe Quân nói xong, trong lòng ông Minh vốn đã như lửa đốt nay bùng cháy thành hỏa hoạn.
Ông lấy áo vest vắt ở thành ghế mặc vào, cùng ông Nam đi ra xe. Quân lấy mũ, chạy về phía chiếc moto đang đỗ ngoài cửa.