Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 36
Nắng vàng xuyên qua lớp kính, vuốt ve gương mặt thiếu nữ đang say ngủ. Làn da bạch ngọc thoạt nhìn mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào khẽ mím lại. Rèm mi cong dài dần nâng lên để lộ đôi đồng tử màu bạc lạnh lẽo. Đôi mắt mới đầu còn mơ màng, sau khi đảo một vòng nhìn xung quanh thì cô lập tức bật dậy.
Đây là đâu??
Căn phòng màu trắng với không gian mở. Qua lớp kinh dày là bãi biển, đằng xa xa có rặng dừa. Tiếng sóng vỗ vào bờ làm An thấy thoải mái hơn. An nhìn thấy Quân cao lớn đứng đó, bóng đổ dài trên bãi cát. Cậu nhìn cô nở nụ cười có thể làm điên đảo từ trẻ em đến người già. An nhắm mắt, nở nụ cười tự giễu. Mới xa Quân không lâu đã thấy nhớ cậu rồu sao? Kia rõ ràng là Đăng mà. Hắn ta có bị vấn đề không khi mà đang giữa đông lại tắm biển?
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên. Một chàng trai bước vào, trên tay là một khay thức ăn:
– Cô đã tỉnh! Cô ngủ hơn 1 ngày rồi.
Hơn 1 ngày? Vậy là ở nhà đang loạn lên rồi.
– Các người đem họ đi đâu? – An lạnh lùng hỏi
– Yên tâm! Không phải là bãi rác.
– Tôi không nhắc lần 2.
– Trước cửa nhà Vũ Anh Quân.
An đánh giá người này một lượt. Người này trên người tỏa ra một loại khí thế rất tự nhiên. Giống như Quân vậy. Là ánh hào quang vương giả không hề khoe mẽ hay cố tình bộc lộ. Loại khí thế này làm người khác không dám chọc vào. Gương mặt so với Quân kẻ tám lạng người nửa cân. So với Đăng chỉ có hơn chứ không có kém. Người này chắc chắn xuất thân không bình thường.
Hắn vừa đặt khay thức ăn xuống bàn vừa nói:
– Cô ăn đi.
– Đây là đâu?
– Biệt thự riêng của Ngô Thái Đăng.
– Anh là ai?
– Cánh tay phải của Đăng. Gọi tôi là Khoa.
Nói rồi Khoa đi ra, cái vẻ băng lãnh kia cũng thật giống Quân. An liếc khay cơm, cô không đói. An lật chăn đứng dậy thì phát hiện cả bộ đen của cô biến thành đồ ngủ có hình gấu Pucca màu trắng. Mặt An tối lại. Cô thực mong chỗ này có con gái.
An đi ra mở cửa, lập tức bị 2 tên mặc vest đen chăn lại:
– Không có lệnh của cậu chủ, cô không được ra khỏi phòng nửa bước.
– Hai người nghĩ có thể cản nổi tôi? – An nheo mắt hỏi
Sau câu nói đó, hai hàng vệ sĩ khoảng 10 từ đâu đi ra chắn trước mặt An. An cười khẩy. Ngô Thái Đăng ơi là Ngô Thái Đăng. Để 10 canh giữ có phải đã đề cao cô quá rồi không?
An đóng cửa thật mạnh. Hắn nói muốn hành hạ cô. Vậy mà cho cô ngủ, cho cô ăn, chỉ gian cô trong phòng. Muốn hành cô kiểu buốn chán đến chết. Nhưng hắn tính nhầm rồi. Cuộc sống của cô trước đây vốn tẻ nhạt như thế này mà. Nói là “trước đây” bởi vì hiện tại không phải cô đã có Quân rồi sao? An ngồi trên giường, nhìn ra biển, chợt mỉm cười khi nghĩ về Quân.