Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 26
An gọi về nhà nói sẽ ăn ở ngoài. Khi cúp máy, cô thở dài thượt một cái, quay mặt về hướng nhà bếp mà không khỏi rùng mình. Bọn trẻ nhao nhao đòi cô bón, đòi cô kể chuyện ma. An nhìn Quân cầu cứu. Cậu nở nụ cười hiền. Thong thả bước đến chỗ An, nháy mắt nói với bọn trẻ:
– Có phải mấy đứa rất thích chị An không?
Bọn trẻ gật gật đầu rất chắc chắn, những cặp mắt long lanh nhìn An. Quân phì cười nói:
– Vậy thì mấy người chơi vui vẻ nhé!
Thế là bọn trẻ lao vào An như thể lên giành kẹo. An dở khóc dở cười hét lên:
– Vũ Anh Quân……tôi ghét anh!
Quân giật mình một cái, rồi lập tức chen vào giữa An và bọn trẻ, dùng gương mặt đầy cuốn hút của mình làm lợi thế, cậu cười cười:
– Nhưng mà chị An đang rất mệt. Nếu mấy đứa cứ hành chị như thế, chiều chị sẽ không chơi với mấy đứa được.
Đến lượt bọn trẻ giật mình khi nghĩ đến ba chữ “không chơi được” liền ngoan ngoãn kéo nhau ngồi vào bàn. Trong nhà ăn giờ chỉ còn tiếng lách cách, lanh canh và sụp soạt. Đến các mẹ cũng phải ngạc nhiên khi có một bữa ăn yên bình đến đáng sợ như thế.
*****
An ngồi trên xích đu bằng gỗ màu trắng có vòm che trên đầu. Cô ngước nhìn bầu trời hiện dưới mái che. Sau một hồi vật lộn, dụ dỗ bọn trẻ đi ngủ, có lẽ đây là thời gian thoải mái nhất trong nửa ngày của cô. Một lúc sau, Quân đến trên tay là hai lon café. Cậu đưa cho An một lon, cùng ngồi xuống xích đu, nhìn An nói:
– Hôm nay mệt lắm phải không??
– Một chút nhưng quả thực hôm nay tôi rất vui. Đã rất lâu rồi, tôi không có niềm vui nào đó.
Quân trầm mặc. An lại hỏi:
– Anh tài trợ cho viện cô nhi này à???
– Ừ! Thực ra đây là nơi anh từng sống.
Nghe Quân nói thế, An ngạc nhiên quay sang nhìn Quân ngờ vực, Quân phì cười:
– Anh không nói dối đâu nên đừng nhìn anh như thế. Ông ấy không phải bố ruột anh. Mẹ ruột anh vứt bỏ anh trước cổng cô nhi này. Có người nói mẹ anh mới 16 tuổi, không đủ khả năng nuôi anh. Có người lại nói mẹ anh là gái bao, anh là con ai cũng không biết. Có người lại bảo vì bố mẹ anh nghèo không đủ nuôi hai anh em nên bỏ anh đi. Dù thế nào anh cũng thấy thật may mắn khi không bị nạo, thật may mắn khi lên 3, anh được ông ấy nhận nuôi. – An chăm chú nghe Quân nói, cậu nói giọng đều đều như thể đang kể câu chuyện của người khác – Bố mẹ anh mất đi đứa con trai đầu lòng đầu lòng, mẹ không thể đẻ được nữa nên họ quyết định nhận nuôi anh. Nhưng tư tưởng của mỗi người khác nhau. Bố rất cưng chiều anh luôn cho anh những cái tốt nhất và coi đó là cách bù đắp cho đứa con đã mất. Còn mẹ thì luôn ghẻ lạnh, thậm chí bố không có nhà còn đánh đập anh, nhốt anh trong phòng tối, không cho ăn uống. Cho nên những ngày bố đi công tác luôn là những ngày địa ngục. Năm anh lên 10 thì bà mất. Ngày hôm đó, nước mắt anh không rơi dù chỉ một giọt. Sẽ thật quá đáng nhưng hôm đó trong lòng anh…..rất vui. Anh sẽ không phải chịu những trận đòn roi nữa, không phải chịu cái khát cháy cổ và cái bụng đói cồn cào nữa. Nhưng đến trường lại bị bạn bè bắt nạt. Vì cơ thể anh hồi đó quá mảnh khảnh nhìn rất yếu ớt. Duy nhất chỉ có Quang đứng ra bảo vệ anh. Khi chúng biết anh là ai thì không dám lại gần anh nữa. Anh cùng Quang đi học võ nhưng Quang học vì đam mê còn anh học để tự vệ. Quang chuyên Taekwondo còn anh học hết khí công, Judo, Taekwondo, Karatedo và Vovinam. Còn anh bây giờ như em biết đấy. Rất tốt.
Quân giang hai tay, nở nụ cười tươi rói để xóa đi cái không khí trầm mặc này.
Khi Quân kể xong, lòng An chùng xuống. Tuổi thơ của cô và Quân đều giống nhau cả. Đều không được như bao trẻ khác, đều nặng trịch như hòn đá từ khi họ còn quá nhỏ.
Quân nhận thấy vẻ mặt của An, lại thong thả kể. Cũng đến lúc nói tất cả rồi:
– Còn nhớ lần ta gặp nhau ở tiệc sinh nhật chứ? Em gặp anh lần đầu nhưng anh đã gặp em lần đấy là thứ ba rồi.
An lại ngạc nhiên nhìn Quân, cậu tiếp tục:
– Nhớ khu rừng có lần anh đưa em đến chứ? Anh gặp em hai lần đều ở đấy. Anh ngồi trên cây, em ngồi gốc cây. Lần thứ nhất em thiếp ngủ, lần thứ hai em gào khóc gọi mẹ và tên ai đó.
Quân dừng lại, xem phản ứng của An. Cậu không mấy bất ngờ khi thấy An đang….run. Nơi khóe mắt, một giọt nước sắp hình thành. Quân muốn ngăn cản giọt nước trực rơi xuống đó. Cậu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô. An mở to mắt sửng sốt. Quân dịu dàng nói:
– Kể anh nghe, được chứ?
An nhắm mắt lại. Một lần thôi. Cho bản thân thả lỏng một lần thôi. Giờ khắc này đây, An không muốn gồng mình nữa rồi, không muốn giả vờ nữa rồi. Buông thả bản thân một lần này thôi.
Vậy là An phá lệ của bản thân, kể cho Quân nghe quá khứ đầy chết chóc của mình. Sau mỗi một câu, nhịp thở của An càng dồn đập. Cô cố kìm nén để bản thân không trở nên yếu đuối. Kết thúc câu chuyện, An vẫn không rơi một giọt nước mắt.
Nắng vàng cùng họ nghe câu chuyện đầy bi thương. Gió khẽ vuốt ve gương mặt họ để nhưng giọt nước mặn chát không lăn xuống.
*****
Theo yêu cầu kể truyện mà của bọn trẻ. An liền lấy máy mở truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn cho chúng nghe. Giọng nói truyền cảm, âm thanh sắc nét. Nghe được 1/3 câu truyện, bọn trẻ òa khóc mà ôm lấy An và Quân.
Bọn trẻ chia tay quyến luyến, bịn rịn đến mức An còn tưởng mình sắp đi sang bên kia địa cầu:
– Nào nào, chị và anh Quân sẽ còn đến đây mà.
– Chị ở đây luôn được không??
An đang không biết nói thế nào vì cô không muốn nhắc đến hai chữ “bố mẹ” trước mặt bọn trẻ. Các mẹ cũng đã nói hết nước hết cái mà bọn trẻ vẫn không tha cho An, Quân. Quân đành lên tiếng:
– Mấy đứa mà cứ nhõng nhẽo như vậy, không sợ chị An ghét sao?
Không chịu nổi lời đe dọa của Quân, vài đứa trẻ khóc nấc lên:
– Anh Quân ác lắm, không chơi với anh nữa đâu.
An dở khóc dở cười ngồi xổm xuống:
– Vậy chị sẽ “thơm” từng đứa coi như đó là lời hứa nhá!
Chỉ có vậy, bọn trẻ nhao nhao với hai chữ “Em trước!”