Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 25
Khi nghe bọn trẻ hét thế, Quân thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy, ấp úng nói:
– Mấy…..mấy đứa… – Rồi vội quay sang An giải thích – An, em đừng…..
Hai chữ “để bụng” còn chưa kịp thoát ra thì đã bị Quân nuốt lại. Trống ngực đập mạnh đến nỗi cậu có thể nghe thấy nó vang bên tai.
Ở cửa, An mặt đỏ đến tận mang tai, hơi cúi xuống tránh ánh mắt Quân. Nhìn An e thẹn như thiếu nữ làm Quâb không khỏi xốn xang.
An không tưởng tượng nổi mặt mình trông như thế nào mà Quân lại có ánh mắt mơ màng ấy. Vội quay đi, cô cố gắng nói giọng lạnh nhất có thể nhưng không đạt:
– Ra….ra ngoài thôi.
Nghe giọng nói ngượng ngùng của An mà Quân không thể không phì cười. Sao giọng nói đó đáng yêu thế không biết. Tiếng cười của Quân làm An càng thêm xấu hổ. Cô đi thật nhanh kệ tiếng gọi của Quân. An không hiểu mình làm sao nữa.
*****
Từ khi biết An là “bạn gái” Quân, các mẹ trong cô nhi viện nhìn An bằng đầy kiểu ánh mắt. Hài lòng có, xem xét có, ghen tị có nhưng tuyệt đối không có ánh mắt viên đạn như ở trường.
Ăn cơm xong, lũ trẻ vây quanh “người yêu anh Quân”. Chúng nhao nhao như kiến vỡ tổ. An định dùng ánh mắt và giọng nói nghìn năm khó đổi của mình để trấn áp nhưng bị Quân ngăn lại với lý do bọn trẻ sẽ khóc. Thế là An dở khóc dở cười để bọn trẻ “lấy khẩu cùn” và “khám nghiệm”.
– Mắt chị ý màu bạc kìa…lần đầu tớ nhìn thấy đấy. – Một bé gái có má lúm đồng tiền xinh xinh nói
– Đúng đúng. Xinh hơn cái chị cứ bám theo anh Quân đợt trước á! – Một bé trai hưởng ứng.
An nheo mắt nhìn Quân:
– Anh từng đưa Mai Anh đến đây à???
– Không, là em họ anh.
An gật đầu tiếp tục tiếp chuyện bọn trẻ.
*****
Ánh nắng vàng yếu ớt ngày đông chiếu lên cô nhi viện. Ngoài sân cỏ còn vương sương đêm, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ. Tiếng cười thoải mái của một cặp nam nữ. Họ chơi đùa ngoài sân không biết mệt mỏi. Lần đầu tiên trong suốt 4 năm qua, An cười thoải mái được như vậy.
– Chị An, chị An, chị kể chuyện ma đi. – Lũ trẻ ngồi quanh An trên sân cỏ, nhao nhao nói
– Thật nhá? Hứa là không được khóc. – An ngờ vực nói
An bắt đầu kể, giọng nói bí hiểm:
– Có một cô gái ở nhà một mình trong đêm khuya giá rét. Hôm đó, trời đổ mưa như trút nước. Khi đã khóa cửa nẻo cẩn thận, cô an tâm lên lầu đi ngủ. Đi đến nửa cầu thang, một âm thanh khô khốc vang lên “Cộc cộc cộc”. Cô gái dừng bước tự hỏi trong đêm như thế sao lại có người gõ cửa. Trong đầu cô không tài nào ngăn nổi những suy nghĩ kinh dị và hình ảnh dị hợm. Tiếng gõ vẫn vang lên. Cô gái lấy hết can đảm ra mở cửa. Cánh cửa bật mở. Không có ai. Cô đóng cửa vào, lên đến nửa cầu thang, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô vẫn ra mở nhưng không có ai. Nhưng đến lần thứ ba mở cửa…..- An kéo dài giọng kể, bọn trẻ đã chụm lại một chỗ ôm nhau, An phì cười, tiếp tục – cô gái thấy một bóng đen đi đến, trên tay là một cái giỏ. Người đó trùm khăn đen kín mịt. Gương mặt ẩn hiện trong bóng tối làm cô không thể phân biệt là nam hay nữ. Người đó đến ngày càng gần. Khi hai người đối diện nhau chỉ một bước chân. Người cô gái run lên, da gà nổi rần rần. Người đó cất tiếng nói trầm thấp, lạnh giá như tiếng nói địa ngục “Cô có ăn mì gói không??”
An kết thúc câu chuyện, bọn trẻ ôm nhau mặt ngơ ngác sau đó là lăn ra cười. Truyện ma gì thế này??? Quân đặt tay lên trán dựa vào tường ôm bụng cười. Nhìn nụ cười của bọn trẻ, bất giác khóe môi An cong lên hạnh phúc.