Bạn đang đọc Cặp Đôi Băng Tuyết: Chương 1
Một buổi chiều nóng bức, ỏi ả. Trong một con hẻm nhỏ tách biệt với thế giới ồn ào tấp nập ngoài kia:
– Hự! – Tiếng một tên con trai mang đầy vẻ đau đớn vang vọng khắp con hẻm.
– Hừ! – Cô gái hừ lạnh một tiếng. Cô vẫn tiếp tục ra tay không thương tiếc, chân đạp liên hồi vào người tên con trai đang quằn quại ôm bụng một cách khổ sở.
– Đừ…..Đừng đánh nữa…. Hộc….Hộc….Là…..Làm ơn!!
Cô gái liền dừng lại, ánh mắt khinh bỉ chiếu thẳng lên người hắn:
– Xin lỗi đi! – Giọng nói trầm nhưng lạnh giá vang lên nhưng dần mất kiên nhẫn với dáng vẻ chậm chạp, khổ sở đứng dậy của tên kia. Cô gái liền quát lên – MAU! ĐI XIN LỖI CÔ GÁI KIA MAU ĐI!
Nói rồi cô gái hất mặt về phía một cô gái khác, cơ thể nhỏ bé đứng sợ hãi nép sát góc tường, khuôn mặt tèm lem nước mắt. Tên kia khổ sở lết những bước nặng nề lại gần cô gái kia, co rúm người xin lỗi với vẻ thành tâm nhất:
– Hôn lên mu bàn chân cô ấy! – Câu nói ra lệnh mang đầy vẻ uy hiếp ấy làm cho hai kẻ đang rúm ró kia giật mình. Mang vẻ nghi hoặc nhìn cô, tên con trai như không tin vào tai mình. Như vậy chẳng phải là đang giẫm đạp lòng tự trọng của hắn hay sao? Cô gái kia có phần hoảng hốt, vội vã xua tay:
– Cảm ơn cậu đã giúp nhưng……nhưng thật sự không cần như vậy đâu!
– Giờ nào rồi mà cô còn bênh cho hắn? Bạn trai sao? Loại này mua bằng 10 nghìn còn thấy tiếc. Cô xem áo của cô bật ra mấy cái cúc rồi? – Cô nói giọng có phần mỉa mai, một bên khóe môi nhếch lên khinh miệt. Mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ-mi 6 cúc bật 3 của cô gái kia.
Cô nàng xấu hổ, mặt đỏ lựng cúi gằm xuống, không nói gì.
-Mau! – Cô mất hết kiên nhẫn, quát lên.
Tên đó tối sầm mặt lại, chậm rãi quỳ xuống, đặt đôi môi ấm nóng, mềm mại xuống mu bàn chân trái của cô gái kia.
Chứng kiến xong cái cảnh “xúc động lòng người” đó, cô gái quay 180 độ bước đi để lại đằng sau ánh mắt biết ơn và ánh mắt đầy hận thù.
– CẢM ƠN CẬU! THẬT SỰ RẤT CẢM ƠN CẬU! – Cô gái kia hét với theo.
Khóe môi cô gái nhếch lên. Bỗng tiếng chát vang vọng khắp con hẻm. Cô vội vàng quay đầu lại. Cô mới đi chưa được 3 mét mà tên kia dám đánh cô kia sao? Đúng là to gan mà! Nhưng khác với những gì cô nghĩ. Thu vào mắt cô là hình ảnh tên con trai với khuôn mặt lệch hẳn một bên. Má trái còn in hằn vết đỏ có đầy đủ năm ngón tay. Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc:
– Cô…..Cô dám tát…tôi? – Hắn hỏi như không tin vào những gì đang diễn ra.
– Đồ bỉ ổi! Đồ xấu xa! Tôi đã rất yêu cậu vậy mà….. – Cô gái bật khóc, nức nở không nên lời.
Hắn ta không nói gì. Chỉ nhìn về phía cô gái đang đứng như xem phim hay, giọng gằn lên từng chữ:
– Cô nhất định sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với tôi hôm nay!
Cô nhún vai, ánh mắt bất cần, một bên khóe môi nhếch lên đầy thách thức:
– Tôi sẽ đợi!
Tên kia quay đi bước ra con hẻm, hòa vào dòng người đông đúc.
– Cậu tên gì?? – Thấy cô nhíu mày, cô nàng vội giải thích: – Tớ chỉ muốn nhớ tên ân nhân….
– Hoàng Linh An!
*****
Trong dòng người đông đúc nơi đô thị phồn hoa, bạn sẽ rất dễ dàng nhận ra một cô gái có phong cách khá bụi bặm. Áo thụng trắng có chữ “Girl” cách điệu, quần jean đen sờn và mái tóc đen óng buộc cao đuôi ngựa, mái bằng che nửa khuôn mặt. Nhưng trên hết điều làm cô khác biệt với mọi người đó là màu mắt – mắt cô có màu bạc – Hoàng Linh An.
Đến gần công viên, bỗng An nghe tiếng xì xào trong bụi cây một cách lộ liễu. Cô càng đi nhanh, tiếng xì xào ấy cũng gấp gáp. An bước nhanh hơn và ngồi vào chiếc ghế đá sát bui cây gần đó. Khi tiếng xì xào dứt hẳn, An mới lên tiếng. Giọng nói không cao cũng không trầm nhưng nó mang theo hàn khí:
– Ra đi! – Không một tiếng động, An nói tiếp: – Tôi không muốn nói đến lần thứ hai!
Cuối cùng cũng có hai người phụ nữ bước ra, từ đâu đến chân là một màu đen, quần áo bó sát, kính cẩn cúi chào và gọi An hai tiếng:
– Tiểu thư!
– Tôi nhớ là đã cho hai người nghỉ việc rồi mà nhỉ?!
– Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của chủ tịch thôi!
– Lộ liễu! – Tự dưng An nói một câu chẳng ăn nhập làm hai cô vệ sĩ không hiểu gì.
– Dạ??
– Các người bảo vệ ngầm mà lộ liễu vậy sao?
– Xin lỗi! – Nghe lời trách móc, hai người kia cúi gằm mặt xuống
– Được rồi! Chuẩn bị xe, tôi muốn nói chuyện với bố tôi.
– Vâng, thưa cô! – Một cô vệ sĩ rút điện thoại ra gọi tài xế.
*****
An xuống xe, trước mặt cô là tập đoàn đa quốc gia – J.A.M. Đứng đầu là ông Hoàng Anh Minh – một doanh nhân rất thành đạt. Ở tuổi 40, ông đã đưa J.A.M lên thuộc hàng đầu thế giới. Ông có một cô con gái độc nhất là Hoàng Linh An. Cô được giới truyền thống gọi là “Tiểu thư thần bí” vì cô chưa bao giờ xuất hiện trên các trang báo. Trên mạng không hề có ảnh của cô chỉ có các bức vẽ dựa theo trí tưởng tượng của dân cư mạng về cô. Thông tin về cô chỉ là cái tên, đến tuổi và năm sinh cũng không chính xác.
An nói với vệ sĩ không được đi theo cô rồi bước vào cửa làm bằng kính không một vết xước hay vết bẩn nhưng bị bảo vệ chặn lại:
– Này nhóc, đây không phải chỗ chơi đâu. – Ông bảo vệ nhìn mặt An non quá nên nói với giọng khinh khỉnh.
– Tôi biết! Tránh ra! – Giọng An trầm xuống.
– Ô hô! Người trẻ bây giờ thật xấc xược quá đấy! Không nói nhiều. ĐI ĐI! – Bảo vệ mất kiên nhẫn.
– Tránh ra! Còn cản nữa tôi không chắc ông chú còn việc làm đâu! – Đôi mắt bạc lạnh lẽo của An nhìn chằm chằm ông bảo vệ. Nhiệt độ đột ngột giảm xuống dưới 0 độ C. Ông bảo vệ nổi da gà, lạnh sống lưng nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ như cũ.
Hết cách. An liền đi ra một góc, rút điện thoại, ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình cảm ứng tìm dãy số quen thuộc:
– Bố, giúp con……..!
Qua được ông bảo vệ với vẻ mặt đần thối hiện rõ mồn một, An đi thẳng đến thang máy. Cô lễ tân gọi với theo:
– Cô kia, đó là thang máy dành cho các lãnh đạo.
– Tôi biết! – Rồi An vào buồng máy, bấm tầng cao nhất – tầng 30 như thể đã quá quen với việc đi nó rồi.
*****
– Cộc! Cộc! Cộc!
– Mời vào! – Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên.
– Bố! Con có chuyện muốn nói! – An vừa nói vừa đẩy cửa vào.
Phòng làm việc của ông Minh là một căn phòng với không gian mở. Đối diện với nơi cô đang đứng – cửa ra vào hai cánh to như cửa biệt thự được sơn hai màu trằng sữa và đen là bàn làm việc hình vòng cung của ông Minh. Đằng sau ông là bốn tầng kính dày. Từ đây có thể nhìn toàn bộ trung tâm thành phố. Bên trái cô là hai tủ kệ to đựng tài liệu và rượu quý. Còn bên phải là bàn uống nước bằng kính với ghế sô-pha đỏ đen sang trọng. Trên bàn làm việc của ông có một tấm bảng bằng đồng bóng loáng khắc dòng chữ: Chủ tịch Hoàng Anh Minh.
Ông Minh lập tức ngẩng cổ lên, nở một nụ cười dịu dàng, đi ra khỏi bàn làm việc chỉ về phía bàn uống nước:
– Con đến rồi sao? Bố cũng có chuyện muốn nói với con. Ngồi xuống đã!
An ngoan ngoãn nghe theo:
– Thế thì bố nói trước đi!
Đúng là câu nói ông Minh đang đợi, ông liền vào luôn vấn đề chính:
– Bố muốn con theo học ở AQ, được chứ?
– AQ? Ngôi trường đó chẳng phải do J.A.M góp vốn xây nên hay sao? Bố muốn con vào đấy để dễ kiểm soát thì đâu cần phải hỏi ý kiến con!
Ông Minh liền nở nụ cười hiền:
– Đúng là bố muốn con vào đấy để dễ kiểm soát, nhưng nó không phải dạng kiểm soát con đang nghĩ đâu, bố chỉ muốn tốt cho con!
– Con không biết là kiểm soát lại có nhiều dạng như thế. Vâng! Được thôi! – Ông Minh thở phào – Nhưng với ba điều kiện
Mặt ông Minh trở nên nghiêm túc, không biết cô con gái yêu của ông có gây khó dễ cho ông không nữa:
– Đơn giản thôi! Bỏ vệ sĩ của con, con muốn thi vào trường và con không muốn mọi người biết thân phận của con.
Ông Minh khẽ nhíu mày:
– Hai cái đầu thì được thôi nhưng cái sau thì…..bố không hiểu, nếu không cho họ biết thân phận thì bố sẽ không biết được tình hình của con.
– Vậy thì chỉ cho giáo viên biết thôi cũng được nhưng bố nói với họ là không được tiết lộ ra ngoài, được chứ ạ?
Ông Minh đan hai tay vào nhau chống khuỷu tay vào đùi, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Vậy đi!
– Vậy con đi đây! – An đứng dậy rồi tiến về phía cửa.
– An, còn một tuần nữa là thi đấy!
– Vâng! – An đóng cửa.
Khi cánh cửa vừa đóng, ông Minh quay lại bàn làm việc, ngả người vào chiếc ghế chủ tịch mà ông đã ngồi suốt hai mươi mấy năm. Chợt ông ngồi thẳng dậy, tay cầm lấy khung ảnh được đặt nơi thuật mắt nhất trên bàn. Trong ảnh là một người phụ nữ da trắng, tóc đen, mang khuôn mặt pha lẫn giữa châu Âu và châu Á, đặc biệt đôi mắt của bà màu bàng bạc, trên môi là một nụ cười chói chang hơn cả mặt trời, ấm áp hơn ngàn tia nắng. Nhìn nụ cười ấy bất giác tim ông nhói đau:
– Nguyệt à, ở trên đó thế nào? Em đi để lại nỗi đau cho anh và con như thế sao? Đáng ra lúc đó anh không nên đồng ý để em theo anh, nếu như thế……nếu như thế…… – Giọng ông Minh nghen lại khi nghĩ đến viễn cảnh đã xảy ra vào bốn năm trước, ông tiếp tục – An giờ nó lạnh lắm em à. Nụ cười của bốn năm về trước không còn nữa, khuôn mặt thiên thần ấy không còn cười nữa rồi! – Ông Minh cười, một nụ cười thật chua chát – Em ở trên đó nhất định phải phù hộ cho nó đấy.
Rồi ông đặt một nụ hôn dài lên khuôn mặt như đóa hoa tường vi. Khóe mắt, một giọt nước trong suốt lăn nửa vời trên má, rơi xuống mặt bàn gỗ. Vỡ òa.
*****
An về nhà, đi thẳng lên phòng, nằm phịch xuống giường. Phòng của của An rất rộng bao gồm luôn cả phòng tắm. Căn phòng và tất cả vật dụng chỉ có hai màu là đen và trắng. Từ tủ quần áo, bàn học, giường đến hai cái cửa sổ bằng kính cùng cái bậu, v.v….tất cả chỉ có hai màu này. Suy nghĩ của cô bây giờ là muốn tiếp tục theo học Taekwondo và muốn tìm một công việc làm thêm nào đó. Rồi An ngủ thiếp đi khi tỉnh dậy trời đã tờ mờ tối, đường đã lên đèn. An với tay bật đèn điện, vớ đại một bộ quần áo rồi vào phòng tắm.
Ngâm mình trong làn nước ấm, An đột nhiên nhớ mẹ, nhớ Dũng. Nhớ những ngày tháng hạnh phúc bên mẹ, vui vẻ bên Dũng và cũng nhớ đến cái ngày đen tối đã ập đến với cô. Cái ngày mà khiến An chai lì với cuộc sống, từ một cô bé luôn lạc quan, tươi cười thành một người không cảm xúc, môi không nở nụ cười, mặt không chút biểu cảm, không ai dám đến gần.
An giật mình, có một giọt nước ấm nóng tràn ra ngoài bờ mi, chảy vào môi cô. Mặt chát. An liền vùi mặt xuống nước. Cô đã hứa là không được khóc rồi mà. Không được thất hứa. Nhưng có tốt hơn không khi cô không thể kiềm chế bản thân nhưng luôn phủ nhận điều đó?
– Cộc! Cộc! Cộc! – Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.
– Ai?
– Tiểu thư xuống dùng bữa!
– Tôi xuống luôn. – Rồi An đứng dậy, vớ lấy khăn tắm.
Bữa cơm chỉ có hai bố con và tiếng nói của ông Minh. An hầu như không nói câu nào:
– An này! Con…….có cần kính xác tròng không? Ý bố là thay đổi màu mắt có thể khiến con…….thoải mái hơn. – Ông Minh ngập ngừng như thể rất khó mở lời.
An khựng lại rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, nói giọng thản nhiên:
– Không cần đâu! Bốn năm trước con cũng đâu có dùng.
– Ừ! Mà con cũng nên kết bạn.
– Không cần thiết! Chỉ cần biết thân phận của con thì cả trường sẽ tự động đến kết bạn thôi.
– An……! – Ông Minh nhất thời không biết phải nói gì với cô con gái.
– Con xong rồi! Con xin phép! – Rồi An đứng dậy đi lên phòng.
Ông Minh đưa mắt nhìn cô Vân (Quản gia lâu năm nhà ông Minh) rồi thở dài. Cô Vân buồn rầu đưa mắt nhìn cô tiểu thư đánh thương của mình.