Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 56: Chỉ chó nói lợn
Quách Y Tinh nghe Sở Văn Lâu nói vụ án này khó làm nên được gì, bất mãn:
– Người bị đánh là tôi mà, ở nhà tắm ai cũng thấy, tôi còn chưa nói gì. Thắng, chân anh hình như gãy xương rồi, đau lắm.
Một viên cảnh sát đi vào, theo sau là chú cháu họ Nghiêm, nói:
– Chúng tôi đã điều tra xong, hai bênh vì tranh cãi ở nhà tắm, dẫn tới phát triển thành đánh nhau, tính chất không nghiêm trọng, huống hổ cả hai bên đều bị thương. Bây giờ chúng tôi ở giữa điều đình, đương sự có muốn hòa giải riêng không?
– Hòa giải à?
Đừng thấy Trương Thắng nãy giờ bình thản như không, y đang rất tức giận, bạn bè y đâu có nhiều, nên rất quý trọng:
– Đồng chí cảnh sát, đối phương đúng là ông già, nhưng người ra tay là một hán tử cao to, bạn tôi giờ bị đánh như gấu mèo, ai cũng thấy, bọn họ đánh người như thế là không được, chúng tôi không chấp nhận hòa giải.
Viên cảnh sát cười nhạt:
– Được thôi, vụ án đã cho vào hồ sơ. Nếu các anh không muốn hòa giải thì tới bệnh viện kiểm tra, kiếm cả chỗ chụp ảnh vết thương. Có giám định tương quan và ảnh chứng minh, chúng tôi sẽ điều tra thêm, đồng thời đưa ra kết quả xử lý.
Hiển nhiên viên cảnh sát này nghe nói đối phương quen biết đồn phó, nên có ý thiên vị, Trương Thắng không nhiều lời, vẫy tay với Sở Văn Lâu:
– Chúng ta đỡ anh Quách lên, đừng chạm vào chân, tới bệnh viện công an.
Nghiêm Hổ nghe vậy cũng hùng hổ nói:
– Chú hai, cháu đỡ chú, chúng ta tới bệnh viện.
Vất vả lắm mới đưa được tên béo lên xe, Quách Y Tinh giọng đáng thương:
– Thắng, hay là thôi, khám bệnh tốn kém lắm… Đưa anh về nhà nghỉ ngơi là được.
– Không được, anh vốn đã bị bệnh, phải kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Trương Thắng dứt khoát nói:
– Hơn nữa không thể bỏ qua cho bọn chúng, tiền khám bệnh, kiện cáo em sẽ lo, nhất định phải khiến bọn chúng nôn tiền ra, để chúng khỏi ỷ thế bắt nạt người ta.
Sở Văn Lâu vừa lái xe vừa nhàn nhã nói:
– Anh Quách yên tâm đi, chúng ta không ức hiếp người khác, cũng không để người khác ức hiếp mình được. Vừa rồi tôi nghe là tên kia nói là biết ngay vụ này không dễ, kệ hắn, trước tiên đi kiểm tra chụp ảnh, nằm viện trị thương đi, kiện cáo anh không cần lo.
Nói tới đó hắn cười gằn:
– Muốn đấu quan hệ với chúng ta à, em vợ cục trương chi cục này đang làm việc ở Bảo Nguyên, để xem đồn trưởng to hay cục trưởng to.
– Chỉ là anh Quách …
Trương Thắng thấy khó nói, nếu y xảy ra chuyện nhờ tới Trương Nhị Đàn đã đành, đằng này là Quách Y Tinh, hai bên chả liên quan gì tới nhau:
– Giám đốc đừng lo, tôi biết phải làm thế nào.
Sở Văn Lâu tự tin vỗ ngực:
– Cứ giao cho tôi.
Trương Thắng nghe vậy vững tâm hơn nhiều.
Quách Y Tinh hớn hở:
– Sao, anh còn quen với cả cục trưởng cục công an à? Ha ha ha, hay, hay lắm. Thắng à, cậu phát đạt rồi, anh mừng thay cho cậu, cũng ghen tị với cậu.
– Anh em chúng ta nói cái đó làm gì, anh cứ nghỉ ngơi đi, sau khi khỏe rồi thì tới công ty giúp em.
Hai mắt Quách Y Tinh cố mở ra thật to, kinh ngạc nói:
– Thật sao Thắng, anh nghe nói tới anh họ cậu cũng không vào được công ty cậu mà, nên anh mới ngại mở lời… Cậu, cậu dùng anh thật á? Được, anh làm cái gì cũng được, việc gì anh cũng làm.
– Đương nhiên là thật, anh làm đội trưởng đội bảo vệ nhé? Dẫn theo một đám đàn em là không sợ ai bắt nạt nữa, anh xuất thân thợ điện, chuyện tuần tra, bảo an, điện cơ, anh cũng chú ý trông chừng giúp em một chút, em không nuôi anh không công đâu, thế nào?
Quách Y Tinh từ khi không có việc làm lúc nào cũng phải nhũn nhặn trước mặt vợ, làm gì có chuyện không đồng ý, gật đầu liên hồi, quên hết cả đau đớn.
Ba người trước tiên tới hiệu ảnh chụp ảnh trước, sau đó tới bệnh viện công an.
Thương thế của Quách Y Tinh không nhẹ, đầu tụ máu, mắt sưng mô mềm mức độ khác nhau, giảm thị lực, môi tổn thương ảnh hưởng tới khuôn mặt, phát âm và ăn uống. Sau khi giám định là thương tích nhẹ cấp A, phải nằm viện điều trị.
Trương Thắng bố trí cho Quách Y Tinh nằm viện xong thì quá giờ ăn trưa, áy náy nói với Sở Văn Lâu đi theo giúp hết việc này tới việc kia:
– Ngại quá anh Sở, phiền anh nhiều việc như vậy, tới cơm cũng không kịp ăn.
Sở Văn Lâu xua tay:
– Chuyện nhỏ thôi, khách khí làm gì, bây giờ anh Quách đã an bài xong, tôi về nhà trước.
Tiễn Sở Văn Lâu đi rồi, Quách Y Tinh nằm trên giường như xác ướp, bộ dạng tội nghiệp nói với Trương Thắng:
– Thắng ơi, anh đói quá.
Trương Thắng vừa tức mình vừa buồn cười, tên này bị thương như thế vẫn còn không quên ăn, nhìn đồng hồ rồi nói:
– Anh cứ nằm đó, em mua cho anh bát mỳ.
– À…
– Lại làm sao nữa?
Quách Y Tinh ngượng ngùng nói:
– Vậy mua hai bát nhé… anh phải ăn hai bát.
Trương Thắng lắc đầu bại trận, cứ tưởng hắn còn nhớ tới mình.
Trong ngõ đối diện bệnh viện đầy đủ mọi thứ, nào là quán ăn, cửa hàng hoa, tạp hóa, đến cả đồ an tán cũng phục vụ luôn, Trương Thắng kiếm một quán trông sạch sẽ gọi bát mỳ ăn, vừa ăn vừa gọi điện cho vợ tên béo.
Triệu Kim Đậu nghe nói chồng bị người ta đánh cho nằm viện, vừa khóc vừa chửi Quách Y Tinh vô dụng, lại lo lắng hỏi hắn thương thế làm sao, nằm ở bệnh viện nào.
Trương Thắng cũng biết Triệu Kim Đậu vất vả, cả nhà dựa cả vào cô, đã thế còn phải lo cho con trai đi học:
– Chị dâu, tối nay em ở lại chăm anh ấy, chị yên tâm lo chuyện nhà đi, mai hẵng tới.
– Thế thật không phải, chị cũng muốn qua đó ngay… Cậu cũng biết, nhà chị như thế… Thằng bé vừa đóng tiền học, trong nhà ăn hôm nay lo ngày mai, giờ anh ấy lại nằm viện, như thế… Thắng, cám ơn cậu, đời này chị không quên ơn cậu, tên béo vô dụng đó… Mai đưa thằng bé đi học là chị qua ngay…
Trương Thắng dỗ dành Triệu Kim Đậu mãi, thời buổi này muốn sống bình yên không bon chen cũng khó, nhà bình thường gặp chuyện một cái là đủ tới bờ vực rồi. Thu điện thoại lại, định ăn nốt bát mỳ thì cảm thấy có cái gì đó rúc vào chân mình, Trương Thắng cúi đầu nhìn, thì ra là một con chó con, màu hồng nhạt, tứ chi ngắn ngủn, toàn thân không lông, ngay mũi cũng màu hồng, nhìn qua như mõm lợn.
Không nhận ra đó là con chó Trâu, Trương Thắng nhấc chân lên đuổi:
– Đi, đi.
Con chó tưởng y đùa với nó, bốn chân quắp chặt lấy chân Trương Thắng. Bộ quần áo này rất đắt tiền, mà y lại là người tiết kiệm, vội hô:
– Này này, lợn nhà ai đấy, mau mang đi đi.
Bên cạnh có cô gái đang vùi đầu ăn mỳ, đáp:
– Đây đây, của tôi đấy, nó là chó.
Trương Thắng lúng túng:
– Ha ha ha… Thì ra là chó, trông đáng yêu lắm! Ha ha ha…
Cô gái trên hai mươi, cũng không phải loại xinh đẹp xuất sắc, nhưng trông thân thiện dễ gần như em gái hàng xóm, cái mặt tròn tròn như quả táo đỏ, trông mà chỉ muốn “cắn” một cái. Đôi mắt linh động liếc xéo Trương Thắng, khó chịu vì y gọi chó của mình là lợn.
– Không giống lợn, ha ha, thật ra không giống chút nào.
Trương Thắng cười khan:
– Hừm.
Cô gái cong môi, lấy trong túi ra cái khăn tay, thong thả long miệng rồi đứng dậy:
– Heo con, đi nào.
Con chó buông chân Trương Thắng ngay lập tức, sủa gâu gâu nhảy lên đùi cô gái, lúc này mới để ý kỹ, cô gái cao chừng mét sáu, khung xương tinh tế, vóc dáng cân xứng. Có điều ăn mặc tùy tiện, cái áo phông rộng thùng thình che cả mông, quần cũng rộng, theo sau là con chó trông như lợn, rất khôi hài.