Đọc truyện Cao Thủ Kiếm Tiền! – Chương 55: Quách Y Tinh bị đánh
Công ty tài chính Bảo Nguyên cùng lúc với việc xây dựng văn phòng thì cũng chia ra 13 mẫu đất gần đường quốc lộ bắt đầu xây dựng chợ.
Theo như ý tưởng ban đầu của Trương Nhị Đản, bây giờ lập chợ hải sản chưa phải thời cơ, nhưng con người ông ta thích làm lớn, bây giờ không phải đầu tư mua đất, tỉnh lại gửi xuống một khoản dự toán, nên thời cơ có phù hợp nữa không, ông ta chẳng bận tâm, dù sao đất có phải là tài sản của ông ta đâu, mau chóng khởi công xây dựng mới thể hiện cho các vị lãnh đạo thấy là mình coi trọng ý kiến của họ.
Quy hoạch chợ thủy sản vô cùng hoành tráng, sau khi xây xong sẽ có 28 khu kinh doanh cố định, 8 khu lưu động, 3 kho giữ thủy sản tươi, cùng dây chuyền vận chuyển, bãi xe cỡ lớn và văn phòng quản lý chợ.
Hiện giờ Sở Văn Lâu vị giám đốc tài chính này kiêm luôn kế toán, thu chi, thấy chợ sắp đi vào hoạt động, máy móc thiết bị đã lắp đặt, cùng Trương Thắng tìm Từ Hải Sinh thương lượng tuyển mộ nhân viên.
Sau khi định ra điều kiện tuyển mộ, Trương Thắng cao hứng nói:
– Quyết định như thế đi, mai chúng ta tới trung tâm giới thiệu việc làm, tìm người thích hợp.
Từ Hải Sinh lắc đầu:
– Không cần, quảng cáo cỡ lớn trên báo ba ngày liên tục là được.
– Anh Từ, như thế lại phải tiêu tốn một khoản tiền lớn.
Từ Hải Sinh cười:
– Đăng quảng cáo này vừa thể hiện thực lực của chúng ta, coi như cũng một lần quảng cáo mời gọi đầu tư, ngoài trừ người cần việc, cậu nghĩ đám thương buôn thủy sản lớn nhỏ không thấy sao? Đây là việc nhất cử lưỡng tiện.
Trương Thắng hiểu ra, Sở Văn Lâu giơ ngón tay nịnh bợ:
– Cao kiến!
Hôm sau Trương Thắng và Sở Văn Lâu tới tòa báo bàn bạc, điều kiện đầu tiên nêu rõ là quảng cáo phải ở trang đầu. Chủ nhiệm La của phòng quảng cáo nhật báo Quỳnh Hải nhìn hai nhân vật ăn mặc như đại ca xã hội đen này, không rõ lai lịch họ thế nào, nói:
– Chúng tôi là báo chí cấp thành phố, cho nên chi phí quảng cáo ở trang đầu rất cao, mỗi bản cần 6000 đồng, nếu trang thường…
Trương Thắng đưa nhón trỏ ra nâng kính râm, Sở Văn Lâu cướp lời:
– Tiền không phải là vấn đề, cái chủ tịch chúng tôi cần là khí thế, nếu không cần gì quảng cáo, tới thẳng trung tâm tuyển dụng là xong. Chúng tôi cần trang đầu, không phải trang đầu không chơi, muốn quảng ba ngày liên tiếp.
Nói xong lấy chi phiếu ra ghi số.
Phong cách làm việc này gây ấn tượng mạnh với chủ nhiệm La, nhìn hai vị đại ca, cái lưng như cong xuống:
– Vâng, xin đưa nội dung quảng cáo cho tôi, tôi sẽ an bài ngay ngày mai lên báo cũng được.
Quảng cáo giới thiệu quy mô, trang bị, giao thông và vị trí địa lý của chợ hải sản, so với đất đai khan hiếm trong thành phố, càng trọng điểm cường điệu các loại ưu thế đầu tư ở nơi này. Cuối cùng là danh sách tuyển mộ, không dưới 100 người.
Một chợ thủy sản hoàn thiện cùng lắm cần 50 tới 60 nhân viên thôi, công ty Trương Thắng vừa mới thành lập, căn bản không cần nhiều như vậy, cố ý quảng cáo tuyển mộ lượng lớn nhân viên là tạo thành ấn tượng công ty này lắm tiền nhiều của.
Có tiền trải đường, chuyện đương nhiên thuận lợi, lúc này Sở Văn Lâu đã thay đổi cách xưng hô, chỉ có thái độ nịnh bợ là không đổi:
– Giám đốc, chúng ta về nhà máy chứ ạ.
– Chưa vội, bây…
Trương Thắng chưa nói hết thì có điện thoại, vừa cầm lên nghe thì bên trong truyền ra tiếng u hồn thê thảm:
– A lô… Thắng!… Thắng à… Anh đây.
– Anh Quách, làm sao thế, lại bị chị dâu xử lý à?
Trương Thắng bật cười:
– Làm.. làm gì có.. anh tới nhà tắm, bị người ta… đánh, ui da, cái lưng già của tôi… Người anh em, anh sắp chết rồi, cậu mau tới thăm đi.
– A lô, đừng chết vội, anh đang ở đâu?
– Anh đang ở… đồn công an đường Hữu Nghị… A, ôi…
Có tiếng rống lớn xen vào:
– Con mẹ nó, ít giả chết thôi.
Bên kia cụp một cái không còn tín hiệu nữa, Trương Thắng không hiểu chuyện gì, nóng ruột nói:
– Đổi kế hoạch, đưa tôi tới đồn công an đường Hữu Nghị.
Từ khi Sở Văn Lâu điều từ Bảo Nguyên tới, Trương Nhị Đản cấp cho hắn một chiếc Passat còn khá mới, nó liền thành xe của hai người, đương nhiên Sở Văn Lâu kiêm luôn tài xế, phải nói hắn kiêm nhiều chức nhất công ty, còn liên quan tới cả Bảo Nguyên, nên bận rộn hơn cả Trương Thắng, người này có cả đống tính xấu như keo kiệt, thích khoe khoang, nịnh bợ, nhưng trong công việc xem như nhiệt tình nhanh nhẹn.
Đi vào đồn công an, hai người nhìn quanh, không biết tìm Quách Y Tinh ở đâu, nơi này là kiến trúc hình chữ T, đi vào thấy cái hành lang nằm ngang, hai bên đều là gian phòng, vì có tuổi đời rồi nên ánh sáng không tốt.
Trương Thắng chặn một viên cảnh sát lại hỏi:
– Đồng chí, xin hỏi có một tên béo đi tắm bị người ta đánh một trận, phải tìm ở đâu?
Viên cảnh sát nhìn y một lượt rồi chỉ vào gian phòng bên trái, Trương Thắng cám ơn chạy tới đó. Gian phòng này nằm mé trong hành lang, đằng sau bị tòa nhà cao tầng che mất, mặt trời quanh năm không chiếu tới, lúc nào cũng u ám. Cửa mở, bên trong không có đèn, chỉ thấy một cái bàn làm việc, một cái giường đệm cỏ, có người nằm rên rỉ trên đó.
Bên cạnh giường có nam nhân cao to đen hôi, Trương Thắng đoán là kẻ đánh Quách Y Tinh rồi, tạm kệ hắn:
– Anh Quách, làm sao ra nông nỗi này?
Nhưng vừa đỡ vai người đó lại là ông già sáu mươi tuổi, Trương Thắng đang ngẩn ra tại chỗ thì nghe có người run rẩy gọi:
– Thắng ơi… Anh ở đây! Hự, anh không xong rồi, lưng đau quá, thận nhất định bị đá hỏng rồi.
Trương Thắng quay đầu, thì ra sau cửa còn có một cái giường nữa, lần này đúng là tên béo rồi, một mắt hắn sưng húp như quả trứng gà, mắt kìa đi đen xì cả mảng, môi biến thành hai cái lạp sườn.
Quách Y Tinh thấy y, nước mắt lưng tròng:
– Người anh em, cậu tới rồi, may mà có số di động của cậu, nếu không tôi chẳng biết tìm ai.
– Con mẹ nó không giả chết nữa à?
Tên da đen rống lên, giọng Quách Y Tinh lập tức như đàn đứt dây, thều thào:
-.. A, sức khỏe tôi không tốt… có bệnh tim, đáng thương cho con tôi, thương cho vợ tôi…
Tên béo này, đến lúc này vẫn hát cải lương được, Trương Thắng cắt ngang:
– Được rồi, được rồi, anh mau nói đi, rốt cuộc là làm sao?
Có viên cảnh sát đi vào gọi:
– Nghiêm Hổ, dìu ông cụ ra lấy lời khai.
Nghiêm Hổ trông cao lớn tới dìu ông già run run đứng lên, tưởng chừng dùng sức một chút thôi là tắt thở. Hai người vừa ra ngoài, Quách Y Tinh bật dậy ngay:
– Anh nói này Thắng, trong số người anh quen chỉ có cậu là có máu mặt, dù thế nào bây giờ cũng là ông chủ lớn rồi, cậu phải giúp anh.
Đối phương là ông già hom hem, nhưng toàn thân chẳng có lấy chút thương tích, còn tên béo bị đánh cho thê thảm, nói hắn ức hiếp người khác thì Trương Thắng không tin:
– Rồi rồi, vợ con anh có em lo, trăn trối gì thì nhanh lên.
– Anh đi tới nhà tắm, cậu biết đó, anh tắm xong thích ngồi ở đó hút thuốc nghỉ ngơi rồi mới về.
Trương Thắng gật đầu, tim của tên béo không tốt, tắm xong phải nghỉ ngơi mới có thể mặc quần áo ra ngoài.
– Lúc anh mở tủ quần áo lấy thuốc lá hút, tên họ Nghiêm dìu ông già vào. Khi ấy nhà tắm đông người, hắn thấy anh đang mặt quần áo liền giục anh nhanh lên. Anh nói phải hút điếu thuốc đã, tắm thôi mà, gấp cái gì? Thế là họ Nghiêm kia đánh anh luôn.
– Chủ nhà tắm gọi cảnh sát 110 tới, lão già kia thấy cảnh sát liền giả vờ bị anh đánh, còn nói đầu ông ta có di chứng xuất huyết não, nên bị đưa tới đồn. Anh sợ chuyện bất lợi cho mình nên giả chết, con bà nó, anh bị bệnh tim mà, thích so bệnh tật à, ai sợ ai?
Trương Thắng cười khổ:
– Với bộ dạng này của anh thì không cần giả vờ đâu.
Sở Văn Lâu mắt láo liên theo hai chú cháu họ Nghiêm ra ngoài từ nãy, bây giờ quay lại:
– Giám đốc, vừa rồi tôi nghe được ít tình hình, tên họ Nghiêm hình như quen với một đồn phó đồn công an, vừa gọi điện tìm người, tên đồn phó kia ra ngoài làm việc chưa về, song gọi điện thoại tới, nghe chừng khẩu khí bên đó, vụ này khó đấy.