Đọc truyện Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt – Chương 22
Một lần nữa quay về vẽ tranh khiến tôi chưa thích ứng kịp. Mấy năm này tôi quái gở quen rồi, không thích nói chuyện với người khác, cho nên khi cùng làm việc với đồng nghiệp cũng cần tập làm quen lâu hơn.
Biên Dã dạo này có vẻ rất bận, không thấy anh xuất hiện ở công ti nhiều. Tôi phát hiện ra, khi Biên Dã không ở công ti sẽ có một người đàn ông vừa cao vừa gầy thay anh ta quản lí mọi chuyện, mọi người gọi người đàn ông này là lão nhị. Ai là lão đại thì mọi người biết rồi nhỉ, nhưng mình thích dùng sếp hơn hí hí:”>
Lão nhị mỗi lần phê duyệt hay bàn bạc hạng mục đều vừa làm vừa mắng Biên Dã. Có một lần tôi gặp hắn ở phòng ăn dưới tầng liền thuận miệng hàn huyên vài câu. Tôi không quá am hiểu trò chuyện với người lạ, may mà lão nhị rất biết nói chuyện. Hắn tỏ vẻ rất tò mò về tôi, còn uyển chuyển dò hỏi quan hệ giữa tôi và Biên Dã.
Nhờ vậy tôi mới biết, thì ra chuyện Biên Dã thích đàn ông chả phải bí mật gì trong công ti. Mà thực tế thì bọn họ cũng không quá quan tâm chuyện đó, như thể thích đàn ông cũng giống như thích ăn cải thảo vậy. Dù thế thì họ vẫn không nén nổi tò mò suy đoán khi thấy Biên Dã tự mình nộp hồ sơ xin việc và bản thảo cho một tên đàn ông đến tuổi kết hôn rồi mà vẫn còn độc thân.
Nghe lão nhị nói vậy tôi mới hậu tri hậu giác nhận ra, trước đây tôi không có cảm giác gì với Biên Dã, nhưng từ một loạt chuyện xảy ra khi trọ chung, độ tồn tại của Biên Dã trong lòng tôi trở nên vô cùng cao. Khi Biên Dã ở công ti, thi thoảng tôi sẽ vô thức ngẩng đầu nhìn phòng làm việc của anh ta, nhớ tới lần tôi qua đêm ở đó. Khi Biên Dã từ văn phòng đi tới phòng giải khát hay khi nói cười với mọi người, tầm mắt tôi sẽ dao động quanh anh ta. Khi mọi người quyết định ăn ở ngoài, tôi sẽ yên lặng thu dọn công việc theo lời Biên Dã đi cùng mọi người. Trong tiềm thức tôi đã dần tin cậy và muốn thân cận Biên Dã, có lẽ còn có thưởng thức và cảm kích. Tôi không biết, rất phức tạp, nhưng có thể khẳng định, trong lòng tôi Biên Dã rất đặc biệt.
Thấy tôi do dự phủ định, lão nhị cười cười vỗ vai tôi không nói gì. Ngay sau đó hắn liền nói sang chuyện khác, à há, bắt đầu nói về Biên Dã. Hắn nói tôi chớ nhìn mặt mà bắt hình dong, Biên Dã mẫn cảm hơn mọi người rất nhiều, góc nhìn cũng tỉ mỉ tinh tế hơn.
“Nhân viên trong công ti chúng ta rất nhiều, anh đã nhớ được hết tên của mọi người chưa?”
“Chưa.”
Lão nhị cười: “Thế mà Biên Dã đều có thể nhớ kỹ bọn họ thích ăn gì, không thích ăn gì, sinh nhật cũng nhớ tặng quà. Ở đây đa phần đều là bạn cũ, rất ít đến người mới. Nói Biên Dã là sếp không bằng nói hắn là đại ca đứng đầu trong cái đám nhỏ thích game này của chúng tôi. Hắn có năng lực, càng có tình nghĩa, chúng tôi tin tưởng hắn, càng sẵn sàng bị hắn nghiền ép.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Là người đứng đầu tự mình xây dựng sự nghiệp, đã vậy còn là về game chắc cũng không dễ dàng đúng không?”
“Cái này lại phải nói kĩ một chút, vì là người đứng đầu nên có những lúc bận đến chân không đứng trên đất luôn. Zoon có được tiền đồ như ngày hôm này đều là công sức của Biên Dã và đám người sắm vai cánh tay phải bọn tôi. Khi mới bắt đầu xây dựng, trong nhà Biên Dã chỉ xem như thư hương thế gia chứ cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên không ai ủng hộ hắn, thế là hắn liền phá phủ trầm chu. Kết quả thì anh thấy đó, cho dù luôn nói làm culi cho chúng tôi, cả ngày than trời oán đất nhưng mỗi lần chúng tôi gọi “Sếp” hay nói với hắn về ý tưởng mới nghĩ ra, hai mắt hắn đều sáng lên như hai ngôi sao nhỏ.” Lão nhị nói đến tự mình bồi hồi, cuối cùng cảm thấy hình như nói hơi nhiều nên ngượng ngùng gãi đầu, đẩy bát cơm ăn xong về phía trước, nói, “Hôm nay để tôi mời khách đi, lần sau có thời gian anh lại mời tôi.”
Tôi cười đồng ý.
Lão nhị trả tiền, đi tới trước mấy bước rồi quay đầu lại: “Biên Dã rất tốt, tôi nói thật đấy, không phải khoác lác giúp hắn đâu, anh suy nghĩ thêm chút nhé.”
Tôi ngốc lăng một phút mới hiểu ý lão nhị. Dưới ánh mặt trời, mặt hơi hồng lên, mà nhịp tim, cũng lâu rồi chưa đập nhanh như lúc này.