Bạn đang đọc Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ) – Chương 55: 54
Trong phòng bệnh
“ giải quyết xong rồi “ – Thừa Hoành
“ Hừm “
“ công việc của anh tôi không đụng đến nhưng cái gì cũng phải cẩn thận “
“ hừ, sao lại lo sợ như đàn bà thế kia, cậu cứ lo phần mình đi. Mà tôi thấy cậu tự lo coi bộ còn tốt hơn tôi nghĩ….con gái nghị viên cơ đấy “
“ làm sao tôi biết cô ta là con ai“ cậu cắn miếng táo nhìn ra cửa sổ
Thừa Phong không trả lời chỉ đáp lại bằng cái nhết mép
Bên công ty Dương thị.
Sau khi nghe tin Thừa Phong bị bà C đâm bị thương đa số các cổ đông đều lo lắng.
Nói là lo lắng nhưng thật ra họ chỉ lo cho cái ghế họ đang ngồi mà thôi ai cũng có giả tâm nhất là người trong họ hàng nhà Dương.
“ mọi người yên lặng, chẳng phải đã nghe thông tin là chuyện được giải quyết hay sao, còn ở đó nháo cái gì” Nghị Dực lên tiếng đánh gẫy sự ồn ào trong phòng
“ dù là thế thì làm sao yên tâm được, ông xem không biết làm thế nào mà lũ chó săn biết được không biết đã thêm mắm muối cái gì nữa đây “ A
“ thật ảnh hưởng tới danh tiếng công ty mà” C
“đến chuyện đó các người cũng không biết cách giải quyết sao? còn ngồi đó đợi à? trước mắt cứ như vậy đi” Nghị Dực đứng dậy chỉnh lại áo rồi đi ra
“ hầy…. thế là thế nào”
Trên xe riêng của Nghị Dực
“ đã điều ra” tên vệ sĩ
“ hừ còn lô hàng đó thì sao”
“đã cướp được, lần này chắc là hắn không thể làm gì ngoài nhìn số lô hàng đó bị cướp”
“tốt, hẹn Hồng thiếu gia một bữa cơm nói ta mời “
“vâng ạ,…. vậy còn tên cảnh sát thì sao ạ”
“cứ từ từ”
Trong căn nhà nghỈ mát riêng tư
Dật Hy đang lây hoay nấu cháo để tối mang vào cho Thừa Phong
Hắn không để ý đến người vào nhà là ai mà chỉ quanh quẩn trong bếp, nhìn cứ như bà vợ nhỏ đảm đang muốn chăm sóc chồng con bằng mấy món ngon vậy.
“ chú đây cũng biết nấu cơm sao” Yên Thanh từ sau lưng nói
Dật Hy đang mở nắp thử canh chính chưa bị câu nói của cô gái làm giật mình tự làm rơi nắp nồi còn xui đến nỗi bị nó đập vào chân.
Vừa co chân theo phản xạ làm hắn mất thăng bằng té ngữa ra sau
“ ôi chú không sao chứ” Yên Thanh nhanh chóng vào đỡ hắn
“ ặc cái lưng….mình quá già cho việc này” hắn xoa lưng ( mới 31 thôi mà chưa già, 3p còn dẻo dai té mấy cái nhầm nhò gì: ny ny )
“xin lổi chú, chú không sao chứ đau ở đâu?” Yên Thanh vừa đỡ vừa xoa lưng cho hắn
“không sao tại tôi bất cẩn “
“không sao tốt rồi nếu đau nữa thì xoa thuốc”
“hừ” không biêt Thừa Hoành đứng ngoài cửa bao lâu, Dạt Hy thấy mặt mũi cậu không mấy thân thiện
“ hừ…. đã không làm được thì để người hầu làm, thật rách việc” Thừa Hoành
“tôi….tôi làm được mà”
“Hoành nói phải đó chú đi nghỉ đi không phải chú cũng vừa xuất viện sao? vận động mạnh không tốt”
“hai cười cứ lên trước ngồi đi ở đây để tôi lo được rồi” nói xong hắn quay vào bếp
“đi ra mau còn ở trong này làm gì” Thừa Hoành
“tôi còn chưa nấu xong……” Dật Hy
“Yên Thanh cô còn đứng đó’’
“vâng! e tới đây”
Hai người đi ra để lại Dật Hy
“không phải nói với mình” hắn rũ mắt nhìn nồi canh sôi sùng sục “hầy….sẵn tiện làm cơm tối cho mình luôn vậy” nói xong hắn lại xắn tay áo làm tiếp
Một lúc sau, Dật Hy đang thái thịt chợt thấy một bóng đen từ sau bước tới hắn vừa ngước lên đã thấy gương mặt của Thừa Hoành bên cạnh
Dật Hy cảm nhận được hơi ấm từ ngực của Thừa Hoành truyền tới lưng hắn, không biết hắn quá nhạy cảm hay do hai người đứng quá sát
“ cậu……”
“lấy đồ” vừa nói cậu hơi vươn người lấy mấy gói bánh
động tác của Thừa Hoành không biết cố ý hay vô tình làm cho hai người không có khoản cách nhìn rất ám muội. Làm tim Dật Hy nhẩy lên mấy nhịp
Ngay lúc cậu lấy đồ dời đi tạo khoảng cách giữa hai người thì Yên Thanh đi vào
“Hoành, nhanh lên phim chiếu rồi”
“ừ, ra ngay …….ở đây cũng thật khó chịu” cậu đi ra
Lúc này Dật Hy ngừng hẳn động tác nhìn về phía cửa nơi Thừa Hoành đi ra
“bị ghét rồi” hắn cười khổ