Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 78
Lại quay trở lại 15 phút trước đó. Tức là sau khi Akade và Tường rời đi được 15 phút, và 20 phút trước khi Akade đột ngột tấn công Vito để rồi rơi xuống hố bẫy đầy khí gây mê.
Cái khối hình người bị bện chặt bởi dây trói dính cứng vào một chỗ là Haibara bỗng dưng đổ sụp xuống thành một đống những quần áo và dây nhợ. Haibara, trần như nhộng, chui ra từ không khí ở phía trước, vẫn trong tư thế ngồi bó gối. Chẳng có gì trên người cô cả, không dây trói, không còng số tám, và không cả quần áo. Trong bóng tối, da cô gái trắng mờ như có thể sáng lên được.
Haibara đứng thẳng lên, và bức tranh thiếu nữ khỏa thân dưới ánh trăng không thể hoàn hảo hơn. Gió đêm lướt nhẹ lên tóc Haibara, khí lạnh buổi đêm ôm ấp tấm thân trần của cô.
“Ắt xì!”
Quỷ, lạnh thế nhỉ! Haibara càu nhàu, nhận ra một đốm trắng nhỏ tí lạnh lẽo rơi trên vai cô. Và không như Akade vốn dửng dưng với hầu hết những thứ “vô dụng”, Haibara ngẩng đầu, để những bông tuyết khác chạm lên mặt cô.
“Chậc!” Haibara tặc lưỡi, thoát khỏi trạng thái bỗng dưng thừ người. Cô vội vã nhặt lại quần áo từ trong đống dây trói và mặc chúng vào.
Khi bị trói, Haibara chịu cảnh nóng bức, quần áo cô gái thấm đẫm mồ hôi của chính cô. Và bộ đồ ướt giờ đây lại khiến cô rùng mình trước khí lạnh buổi đêm. Đặc biệt là khi đó lại là một đêm tuyết rơi.
Mình sẽ bị cảm mất thôi! Haibara nghĩ khi xỏ nốt đôi giày cao gót. Leo lên một chỗ cao để xác định phương hướng một chút, bóng Haibara in lên nền trời tím sẫm. Tà váy cô tung bay, và lặng im không một tiếng động, Haibara biến mất.
Nơi cư ngụ tạm thời của ba kẻ đào tẩu, chỉ còn hình bóng con rôbôt to tròn đen thùi, ánh thép mờ tối, lạnh lẽo.
Cơ mà nó cũng chẳng bất động thêm quá lâu. Haibara rời đi được vài phút thì đến lượt nó cũng tỉnh giấc. Đó là một màn đầy ánh sáng và âm thanh náo nhiệt mà không có ai có mặt để chứng kiến. Kim loại động đậy, giãn nở, móc nối, và biến hình trong những tiếng rốp, rắc và ken két. Khi tia điện cuối cùng thôi xẹt qua lại trên người con rôbôt, nó đã to lên gấp đôi và cao lớn hơn trước 5 lần. Và chẳng còn chút dấu vết gì của một gã người tuyết khổng lồ “xinh xắn” của Akade nữa.
Nó, giờ đây, là một gã khổng lồ sắt thép đích thực.
Xoay đầu chính xác về phía chiếc T1000, con rôbôt chuyển động, sải những bước dài nặng nề, để lại những dấu chân sâu hoắm và những tiếng uỳnh uỳnh trầm hùng. Trên người nó, thi thoảng, vài tia điện nhá lên.