Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 76
Tiếng súng nổ vọng lại từ xa xăm.
Vito nhìn theo bóng lưng của Hart. Lão chờ đợi, lão nghĩ tới cái chết của đám thủ hạ trong căn phòng đỏ bên dưới hố Lưỡi bò. Một cái gì đấy lạ lẫm và đáng sợ đã xảy ra bên dưới ấy. Nhưng Vito không chưa có thời gian để tìm hiểu nó. Nơi Vito đứng, mũi giày của lão vừa vặn chạm tới ranh giới nơi ánh sáng từ căn cứ có thể chiếu rọi tới. Phía trước lão là đêm tối tĩnh mịch. Từ trong bóng tối, bằng thị lực của kẻ đã tiếp nhận tinh thể X, bằng thính lực của một siêu nhân loại, và bằng đôi mắt có thể bắt được suy nghĩ, Vito cảm thấy Akade đang tới.
Nếu phải so sánh, Vito sẽ ví Akade như một tia chớp đen, ngụy trang bởi bóng tối, và đang lao thẳng tới lão.
Tính từ mũi giày của Vito trải rộng ra 10m về phía trước, và dài 20m là một hố sâu 10m, bên dưới và thành hố được chôn vô vố mìn. Akade chỉ cần chạm chân lên khoảng đất mềm bên trên cái hố bẫy, cô gái tức khắc sẽ mất tựa mà rơi xuống bên dưới. Sau đó, tất nhiên sẽ là bùm. Những quả mìn với sức công phá phải chăng và lượng lớn khí gây mê siêu mạnh sẽ làm việc của chúng.
Dĩ nhiên, Akade đã biết sự tồn tại của cái hố, và cô gái sẽ không đời nào rơi vào bẫy. Ít nhất, lý thuyết là thế. Vito mỉm cười khi cái bóng mờ là Akade đã ở trong tầm mắt của lão.
Akade đạp mạnh chân vào đất tạo lực, cô dự định sẽ nhảy vọt qua cái hố bẫy ngăn cách giữa cô và Vito, rồi tấn công khống chế ông trùm từ phía sau ông ta.
Hart, kẻ đã vô ý rời khỏi ông chủ khá xa, ngay lúc này không cách nào kịp thời quay trở lại bên cạnh Vito. Qua khóe mắt, Akade có thể thấy ông ta đang vội vã chạy trở lại.
Akade cũng cười, kiểu cười không hiện ra trên mặt. Theo kế hoạch, cô và Tường sẽ đợi Richard khởi động con rôbôt của gã, và Richard quả quyết rằng nó tuyệt đối không yếu hơn Akade chút xíu nào. Và cái kế hoạch đó bị cô vứt ra sau đầu ngay khi cơ hội xuất hiện trước mắt Akade. Hart rời khỏi Vito, và Akade đủ nhanh để làm mọi thứ trước khi ông ta kịp sửa chữa sai lầm đó. Chỉ cần khống chế Vito, vậy xem như cô đã thắng.
Cái bóng mờ là Akade lao vọt khỏi mặt đất, vẽ một vòng cung lớn, điểm đến là ngay phía sau Vito. Bốn gã cận vệ đứng phía sau đã nhận thấy sự đe dọa của Akade, lập tức xông lên.
Không phải Akade khinh thường bọn họ. Cách đây không lâu, cô cũng chỉ có thể đấu với cùng lúc tối đa ba người. Nhưng thời thế đã thay đổi, Akade giờ đây đã không để những kẻ đồng đội xưa kia vào trong mắt nữa.
Và Vito biết, cũng như hiểu rõ tất cả những suy nghĩ đang ở trong đầu của Akade. Nụ cười vẫn nở kín đáo trên môi lão.
“Bụp!”
Cú nhảy của Akade cộng với vai hơi đưa về phía trước xuyên thủng màn phòng hộ EST như thể nó được làm từ giấy. Màn sáng bao quanh cứ điểm chao đảo như mặt nước.
Một tay cận vệ nhỏ thó đứng phía sau Vito bỗng chốc “lớn” lên. Từ một gã thấp hơn Vito một cái đầu và lực lưỡng, trong tiếng khớp xương chuyển động rôm rốp, tên cận vệ trở thành một người đàn ông cao lớn mà Akade lập tức nhận ra đó là Hart. Đã quá trễ, Akade chỉ còn cách Hart một khoảng cách tính bằng milimet và miligiây, với nắm đấm đã vung ra sẵn sàng nện thẳng vào mặt ông ta.
Nếu Hart vẫn là gã cận vệ nọ, cú đấm của cô ít nhất sẽ làm gã vỡ quai hàm và văng ra xa. Sau đó, Akade sẽ bóp cổ Vito từ phía sau. Đáng tiếc, Hart chính là Hart, cái sau đó mà Akade tính toán đã hoàn toàn thay đổi.
Một vòng trong suốt bao quanh Hart, trong bóng tối chẳng thể nhìn thấy được. Nó thình lình phình ra, với một lực không cách gì tưởng tượng nổi. Akade tựa như viên đá nện thẳng lên nệm cao su, cô lập tức bị hất ngược lại đằng sau. Lần này, thay vì phóng thẳng lên trời như trước, Hart đã tính toán để cơ thể Akade phóng chếch xuống dưới, về phía hố bẫy vẫn há miệng chờ đợi con mồi của nó.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, không hơn. Từ góc nhìn của Vito, từ đầu tới cuối lão chỉ thấy vệt đen nhoáng lên, và cái hố trước chân lão vỡ ra trong tiếng nổ lùng bùng. Khí gây mê dày đặc nặng hơn cả không khí phút chốc lấp đầy hố, tựa như có một đám mây bị kẹt ở bên dưới.