Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 74
Trong phòng Riko treo một bức tranh điện lớn, nơi góc bức tranh, những con số điện tử màu đỏ hiện 7: 55.
Nhìn thời gian, Richard khẽ cười. Vẫn ngồi trên ghế, gã đặt một tay lên sàn phòng. Trong khoảnh khắc bàn tay Richard chạm nền, những tia điện li ti thoáng cái chạy khắp chiếc T1000 một vòng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, người gõ có vẻ đã sốt ruột hơn. Không để khách phải đợi thêm nữa, Richard đứng lên, nhịp bước chậm rãi tới cửa. Mỗi bước đi đều đệm một tiếng cộp rõ to.
Ngoài cửa đứng hai gã áo đen. Dù không còn sớm, cả hai đều đeo kính râm.
Ngoài ra, còn có một cô bé đứng bên cạnh, từ dáng vóc đến quần áo mặc trên người đều khá giống Riko, tuy nhiên không có bộ váy giáp giữ ấm của cô bé. Ngay cả mái tóc cô bé cũng màu bạc. Dù kẻ nào đã trang điểm cho “công chúa giả mạo” này thì kẻ đó cũng đã hoàn thành rất tốt.
“Tới giờ rồi sao?” Richard hỏi, một câu vớ vẩn, chỉ vì gã cảm thấy nên nói một cái gì đấy. Hai tên áo đen im lặng gật đầu, cô bé giả Riko không hề ngẩng đầu lên.
“Vậy, đi thôi!” Richard nói, dẫn trước tiến tới cửa chính. Tại ngưỡng cửa, gã bất chợt quay lại:
“Để tôi giữ cô bé cho, được chứ?”
Hai gã áo đen nhìn nhau, rồi như cảm thấy không tiện từ chối, bởi “nhiệm vụ” của họ vốn là mang cô bé đóng thế này tới cho Richard, thế là lại gật đầu. Tuy nhiên, một cách cố ý vô ý, sau khi đẩy cô bé về phía Richard, cả hai gã áo đen đều đứng nguyên chỗ, có xu hướng mời Richard tiếp tục đi ở phía trước. Đối với việc này, Richard không tỏ thái độ gì, chỉ làm thinh dẫn bé Riko giả bước qua ngưỡng cửa.
Và Richard gần như có thể nghe được tiếng lách cách của súng được lên đạn ở phía sau gã. Chẳng hề ngoái đầu lại, Richard nhẹ nhàng đặt tay lên tai Riko giả, che lại, đồng thời hơi ẩy cô bé đứng nép sang một bên.
“XOẸT!”
Lửa điện nháng lên, mùi thịt nướng khét lẹt bỗng chốc nồng nặc. Khói đen bốc ra ngoài qua cánh cửa mở, hai cơ thể cháy đen đổ sập xuống, đầu thò ra khỏi ngưỡng cửa.
Riko giả trong lòng Richard không thấy có biểu hiện gì. Mang chút ngạc nhiên, Richard đẩy cô bé vào lại bên trong. Sau đó, gã khom người kéo hai cái xác ra ngoài.
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ vang lên. Đạn va vào trường phòng ngự EST của chiếc T1000 tóe ra hoa lửa. Liếc nhanh màn sáng nhấp nháy ngay sau lưng mình, Richard mỉm cười.
“Đoàng! Đoàng!” Lại vài tiếng súng nổ khác nối đuôi, đều vô ích. Richard ném hai cái xác cháy đen xuống khỏi cánh cửa cầu thang. Rồi chính gã cũng bước vào trong xe, sau một tiếng sầm, cửa xe đóng lại.
-0-
“Ông chủ!”
Nơi rìa cứ điểm, Vito cùng khoảng 5 tay cận vệ, cộng với Hart – người đàn ông dáng cao lớn đi sát ngay phía sau ông trùm tổng cộng là 7 người. Hart bước lên, cúi đầu thì thầm vào tai Vito. Ông ta vừa nhận được một cú điện.
Khẽ nhíu mày, Vito lắng nghe tay cận vệ nói lại những gì đã xảy ra bên chỗ Richard. Sau cùng, lão chỉ nói đơn giản:
“Vậy cũng không sao. Cứ tiếp tục kế hoạch!”
Hart gật đầu, sau đó đi về hướng chiếc T1000, tách khỏi nhóm người của Vito.