Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 73
“Ắt xì!” Tường nhảy mũi, một bông tuyết đậu trên mũi cậu.
“Không thể tin được!” Tường thốt khẽ khi đưa tay phủi bông tuyết xuống, xung quanh và trên đầu cậu, tuyết đang rơi. Mặc dù thưa thớt nhưng tuyết quả thực đang rơi.
“Akade?” Tường gọi. Cô gái đang bận rộn gắn các khớp cho con rôbốt tạo từ 5 quả cầu thép của cô. Hai khối cầu tròn làm chân đã được Akade nén chặt hơn, do đó trở nên nhỏ hơn so với phần thân. Akade cũng có chỉnh sửa tương tự với phần đầu và hai tay.
Akade ngẩng đầu, cô nhìn Tường chỉ trỏ những bông tuyết, mày nhíu lại:
“Sao cơ? Có chuyện gì à?”
Tường định nói lại thôi, dầu sao, cô gái không phải người Việt Nam, sẽ hơi khó để cô chia sẻ sự ngạc nhiên khi tuyết rơi với cậu.
“Không có gì.”
Akade nhìn Tường vài giây rồi quay trở lại với công việc. Cô gặp khó khăn trong việc giữ cho con rôbôt đứng thẳng. Sau cùng, Akade quyết định đập phẳng phần lòng bàn chân. Ngoài ra, Tường nhận thấy là Akade đang nỗ lực tạo các khớp như kiểu cô gái hi vọng con rôbôt sẽ có thể hoạt động được. Khi Tường đang tự hỏi làm cách nào một con búp bê thép, không động cơ, máy móc hay dây nhợ gì lại ảo tưởng tới việc tự cử động thì câu trả lời xuất hiện ngay trước mặt cậu. Con rết của Richard bò ngang trước mặt Tường, những cái chân của nó chuyển động nhịp nhàng.
Con rết bò tới chỗ Akade, cô lật nó lên. Tường lập tức đứng dậy, vội vã chạy tới xem ké. Đoạn phim lần này là về cảnh đám áo đen cận vệ của Vito đang đào một thứ tựa như một hố bẫy lớn.
“Đừng nói đó là cái bẫy mà họ chuẩn bị sẵn cho cô đấy? Nó, có trẻ con quá không?”
“Càng đơn giản thì càng được việc.” Akade đáp gọn lỏn. Cô suy nghĩ một lát, sau đó cho tay vào túi người lấy ra một khẩu súng lục.
“Cho cậu!”
Tường nhận khẩu súng, cảm giác sức nặng của khối kim loại trên tay, bất giác cảm thấy lạ lẫm. Một loại cảm giác tương đối kì quái mà Tường không thể giải thích. Cậu đã cầm súng trước đây, và còn bắn không ít nữa, nên không thể nói là cậu bỡ ngỡ khi Akade đưa súng.
“Cậu sẽ giúp tôi, phải không?” Akade hỏi khẽ.
“Tôi…,” Tường ngập ngừng mộ lát rồi nói: “Tôi sẽ giúp. Nhưng không biết tôi có làm được gì không, ý tôi là, cô quá nhanh đi, Akade.”
Akade mỉm cười:
“Cậu là cái máy báo động tốt nhất mà tôi có thể có. Tối nay, cứ đi cạnh tôi là được.”
“Thế à!” Vậy ra cô ta định sử dụng mình và năng lực nhìn trước tương lai của mình như cái còi báo động nguy hiểm? Không phải là ý kiến tồi, xét trên việc Tường chẳng những biết trước việc sắp xảy ra, cậu còn biết rõ cái gì sắp xảy ra nữa kìa. Tất nhiên, chỉ giới hạn trong 5s trở lại mà thôi.
-0-
Phòng của Riko.
Richard đang ngồi, hai tay hơi nâng, giữa hai lòng bàn tay, vô số sợi điện từ mỏng manh giăng qua lại. Trong tay Richard, những sợi điện tựa như những sợi tơ xanh rực. Gã dán chỗ này, chỗ kia, bện các “sợi tơ” lại với nhau, cho đến khi giữa lòng bàn tay gã là một quả cầu điện tròn với những sợi điện kết nối một cách phức tạp với nhau ở bên trong.
“Chắc là được rồi.” Richard lẩm bẩm, một tay sờ lên thái dương, kéo ra một sợi điện sáng rực hơn tất cả những sợi khác. Sợi “tơ” này rất nhanh được Richard nhập vào trong quả cầu điện của mình.
Ngoài phòng có tiếng gõ cửa, quả cầu điện trên tay Richard lập tức chìm vào trong lòng bàn tay gã.