Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 67
Tiếng còi báo động réo trong một phút đồng hồ. Âm cao chói lóa của nó khi đã tắt vẫn vọng lại ong ong trong màng nhĩ. Sự yên lặng sau đó không kéo dài lâu, bị phá vỡ bởi tiếng tít tít phát ra từ bộ đàm của Vito.
Không thấy ông chủ có phản ứng gì, Hart vội vã tiến đến bên cạnh. Ông giật mình, bởi vì cặp mắt Vito lúc này thuần một màu trắng, sáng lên nhàn nhạt. Người bị cặp mắt trắng đó chiếu tướng là Sương, cô gái cũng bất động như Vito, mắt mở to, vô hồn.
Hart hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, và ông cảm thấy không ổn. Thế là, Hart thử chạm khẽ lên vai ông chủ. Vito giống như bức tượng bỗng dưng sống dậy, lão giật mình hất bàn tay của Hart khỏi vai.
“Ông chủ?” Hart gọi khẽ.
“Tôi không sao.” Vito nói. Vừa rồi, lão bỗng dưng cảm thấy nóng giận không thể kiểm soát được. Vito đã lấy con dao ra khỏi người như một phản xạ vô thức, tuy nhiên, lúc đó lão thực ra đang dồn toàn bộ tập trung lên dị năng của mình, ý đồ khuất phục Sương một cách hoàn toàn và triệt để. Vito đã thất bại, một lần nữa. Đầu lão, hoặc nên nói là não bộ vẫn còn đau âm ỉ khi nói chuyện với Hart. Và lão hầu như không nhận ra tiếng còi hú báo động đã vang lên. Thế nên, khi Vito nhận thấy bộ đàm của mình đang rung, lão hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Nghi hoặc, nhưng Hart vẫn trả lời:
“Còi báo động vừa vang lên. Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng Rick có vẻ đang cố liên lạc với ông chủ.”
“Vậy sao.” Vito hờ hững đáp lời. Lão rút bộ đàm khỏi thắt lưng.
“Chuyện gì xảy ra, Rick?”
Bên kia, giọng Rick vang lên bất an.
“Vòng bảo vệ EST vừa bị vô hiệu hóa từ bên trong, chỉ vài giây thôi. Nhưng tôi đã cố liên lạc với ông chủ. Người của ông chịu trách nhiệm bảo vệ trụ EST, không biết đã có sự cố gì xảy ra? Ông đã không trả lời bộ đàm ngay khi tôi gọi, tôi còn tưởng…”
Vito lắng nghe lời của tay chỉ huy đội phòng vệ vòng ngoài cứ điểm, mắt lão thì nhìn thẳng ra ngoài cửa lều. Ánh sáng đỏ tím của trụ EST giữa ban ngày ít nhiều lu mờ đi, đứng bên cạnh cây trụ là một bóng người. Thị lực của Vito vốn không được tốt lắm từ sau khi lão bước sang tuổi 50, nhưng việc tiếp nhận tinh thể X, ngoài ban tặng cho Vito khả năng khống chế người khác một cách hạn chế, còn cải thiện đôi mắt của lão đáng kể. Trụ EST cách cửa lều chừng 50m, và Vito có thể thấy rõ kẻ đang đứng cạnh nó là ai.
“Mọi chuyện vẫn ổn, Rick.” Vito nói vào bộ đàm, sau đó tắt máy. Lão quay sang Hart vẫn đứng bên cạnh mình hỏi:
“Anh nghĩ là hắn đang làm gì, Hart?”
Hart không trả lời. Ông ta cũng nhận ra kẻ đang đứng cạnh trụ EST là ai. Richard, người được ông chủ trao trách nhiệm trông coi Riko thay ông. Hart chưa từng hiểu được lí do Vito dám để một tay lính đánh thuê bên cạnh con gái yêu của mình, Hart cũng chưa từng hỏi. Và Richard vẫn tỏ ra là một kẻ biết thân biết phận. Nhưng giờ đây hắn đứng ở kia, thay vì thực hiện bổn phận hắn đã được giao phó.
“Tôi không biết, ông chủ. Nhưng chúng ta có thể hỏi hắn.”
“Được.” Vito đồng ý với một cái gật đầu. “À, còn hai người hãy đưa cô ta về lại phòng của mình và canh gác cẩn thận.” Lão ra lệnh cho hai tay áo đen đứng phía sau Sương. Cơ thể cô gái vẫn bất động cho tới một trong hai gã cận vệ chạm vào cô, ngay lập tức Sương đổ gục xuống, mắt nhắm chặt và lồng ngực lên xuống đều đặn. Sương, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ say.