Cánh Cổng

Chương 66


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 66


Vito ngồi lại xuống ghế, nhanh nhẹn dấu lưỡi dao khỏi tầm mắt của Sương. Lão biết là mình đã thất thố, nhưng đồng thời cũng khó khăn lắm mới kiềm nén được tia hi vọng đang đập thình thình trong lồng ngực. Hạ giọng, Vito hỏi, cố giữ cho có vẻ thản nhiên:
“Xin lỗi, nhưng năng lực của cô, phải chăng là thứ mà tôi vẫn đang tìm kiếm?”
“Năng lực mà ông vẫn tìm kiếm?” Sương hỏi lại, giả vờ không hiểu. Có thể thấy ánh mắt ông trùm lóe lên đầy nguy hiểm. Nhưng lão ẩn nó đi cực nhanh.
“Cô có biết là, con người ta khi sinh ra vốn đều xinh đẹp?” Vito bỗng dưng đổi chủ đề. Sương không tỏ thái độ gì, cô nhướng mày chờ lão giải thích câu hỏi khó hiểu.

“Một đứa trẻ khỏe mạnh, không bệnh tật, tôi muốn nói là không bị bất cứ loại bệnh nào, từ vết thương bên ngoài cho đến những căn bệnh tiềm ẩn trong gen…,” Vito ngừng lời, có lẽ là đang tìm kiếm cách diễn đạt phù hợp. “Tôi dám nói là, một đứa trẻ như thế lớn lên, là đàn ông sẽ khỏe mạnh hấp dẫn, là phụ nữ sẽ xinh đẹp quyến rũ.”
“Tôi…” Sương đỏ mặt, một phản ứng bình thường khi người ta nhìn thẳng vào mắt bạn mà nói hai từ quyến rũ.
“Đáng tiếc là…,” Vito tiếp tục. “Cuộc sống vốn không dễ dàng, khi lớn lên, hàng triệu thứ có thể khiến một người trở nên xấu xí….”
Vito dừng nói, chờ đợi phản ứng từ Sương. Khi nhận ra cô gái vẫn im lặng, lão nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:
“Cô biết tôi đang nói gì mà, phải không. Năng lực của cô, không phải là biến thành xinh đẹp phải không? Nó hẳn là, nó phải là, một loại năng lực thiên về khả năng chữa trị. Tôi dám nói là chính năng lực đó đã xóa bỏ mọi khiếm khuyết hay bệnh hoạn trong cơ thể cô. Khi cô gặp tôi lần đầu, cô mệt mỏi, cô đói khát, và có lẽ trong quá khứ từng có thời điểm suy dinh dưỡng… Xin lỗi, tôi không phải người chú ý những chuyện như thế. Nhưng hãy nhìn cô lúc này mà xem. Ngay cả một tiểu thư được nuôi dạy một cách khoa học nhất e cũng chẳng thế sở hữu một cơ thể hoàn hảo như thế.” Khi nói những lời cuối cùng, giọng Vito gần như thì thầm.
Sương há miệng muốn nói lại thôi. Cô cảm thấy nói dối Vito là việc không khôn ngoan và cũng không dễ dàng. Sau cùng, cô gật đầu.
Vito chỉ đợi có thế, lão chồm tới lần nữa, khiến da mặt chỗ vết đứt vừa lành trên mặt cô nhói lên theo tiềm thức. Vito không rút con dao mà chẳng biết lão giấu ở đâu ra nữa. Lão nói đầy phần khích:
“Và năng lực của cô mạnh mẽ kinh khủng. Tôi ngờ là, dù mình có đâm dao vào tim cô cũng sẽ không chết đâu. Năng lực của cô sẽ khôi phục một vết thương như thế ngay tức khắc, phải không? Điều tôi muốn biết là, cô biết đấy, liệu cô có thể sử dụng nó lên một người khác không? Cô đã biết tôi đang nói đến ai rồi đấy?”
Sương nhìn Vito, bộ dạng cô lúc này rụt rè khác hẳn ngày thường. Ánh mắt đầy hi vọng của ông trùm làm cô sợ. Xoay mặt đi, Sương hỏi:

“Nếu tôi nói là tôi có thể, và nếu Riko khỏi bệnh. Sau đó ông sẽ làm gì?”
“Sao cơ?” Vito hỏi lại. Lão khá bất ngờ với câu hỏi này. “Tôi sẽ làm gì sau đó? Tôi không biết. Tôi không biết. Chữa khỏi bệnh cho Riko đã là lẽ sống của đời tôi.”
“Và khi lẽ sống đó đã hoàn thành, ông sẽ làm gì? Một kẻ phá hủy cả một thành phố chỉ để cứu con gái mình sẽ làm gì sau đó?” Sương lại hỏi, giọng nhẹ bẫng.
“Tôi không biết.” Vito đã bắt đầu bực mình. Cô ta đang nói linh tinh gì thế, lão tự hỏi. Rồi, Vito nhận ra những lời của Sương có nghĩa gì.
“Cô có thể chữa cho con gái tôi.” Vito không hỏi, lão khẳng định điều đó, hai tay thò tới, xoay mặt Sương lại đối diện với lão.
Vito vẫn luôn là một kẻ lạnh lùng và đầy lí trí, lão hiếm khi mất bình tĩnh. Nhưng dáng vẻ của Vito lúc bấy giờ, chất giọng của lão, cặp mắt long lên sòng sọc của lão, có cái gì đó khiến tất cả mọi người có mặt đều rùng mình.

“Không.” Sương nói.
“Cô vừa nói gì?” Vito hỏi.
“Không.” Sương lặp lại.
Và con quỷ điên cuồng trong Vito trỗi dậy. Ngay cả khi ấy, lão chưa từng nhận ra mình đã cách xa hai chữ bình thường tới mức nào. Dao đã lại xuất hiện trong tay Vito. Không ai rõ lão sẽ làm gì nếu lúc ấy tiếng còi hú báo động không đột ngột vang vọng toàn căn cứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.