Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 20
9h sáng, Tường vẫn nằm trên giường, chân vắt chữ ngũ, tay đặt trên trán.
Tường đang suy nghĩ về đề nghị của Sương. Cô gái sở hữu một trí óc không tồi, từ vị trí kẻ thứ ba chỉ ra những cái đuôi Tường để sót lại. Theo Sương nhận định, lo lắng duy nhất của Tường là về tay chỉ huy 113 mà cậu đã gặp và nói chuyện một thời gian không ngắn. Sương đưa ra đề nghị, dựa trên chuyên môn của cô – cái nghề mà Sương đang theo đuổi, là sẽ hóa trang cho Tường. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nếu anh chàng nhân chứng kia tới gặp Tường, và cảm thấy cậu hoàn toàn xa lạ, vậy mọi việc sau đó cũng dễ dàng hơn.
Dĩ nhiên, nếu Tường đồng ý, sẽ có thêm những phiền phức khác…
Tường liếc nhìn khẩu súng lục im lìm nằm trên bàn. Nó là một vật chứng hoàn hảo, với dấu vân tay của Tường đầy trên đó.
Không khí trong phòng đã dần có chút oi bức, bất chấp cái quạt máy SanKyo chạy hết công suất.
Tường co người lại, chân chổng lên trời, tay tựa mặt giường, sau đó búng người lên. Chà, nếu có ông thầy thể dục nào tình cờ có mặt trong phòng, thể nào cũng sẽ chấm 10 điểm àn biểu diễn đầy kĩ thuật với sức bật hoàn hảo.
Tường mở cửa sổ cho ánh nắng vào phòng, sau đó ngồi xuống bàn học, lôi cái balo chứa những viên tinh thạch đen đặt lên bàn ngắm nghía một lúc rồi để sang một bên. Chuyến thám hiểm xuống hố tử thần không chỉ có chừng đó chiến lợi phẩm, ngoài những viên tinh thạch, còn có một quả cầu đen và một mặt dây chuyền, cả hai Tường luôn mang theo người.
“Thứ này trông chẳng khác gì cái chặn giấy…” Tường đánh giá sau một hồi săm soi quả cầu, sau đó con mắt đảo một vòng, quyết định sử dụng quả cầu như một cái chặn giấy đích thực. Người ta chẳng nói, giấu lá giấu vào rừng đấy thôi. Quả cầu yên vị trên cái kệ sách trong góc phòng.
Về cái mặt dây chuyền, Tường không biết tác dụng của nó có thể là gì. Nếu quả cầu đen là một cái chìa khóa, vậy thứ này trông không giống một cái “chìa khóa” chút xíu nào. Giả như nó là một quả cầu bạc thì đã dễ suy đoán hơn.
Tường đặt cái mặt dây chuyền lên trang vở để mở, tiện tay vẽ nguệch ngoạc đường viền xung quanh bằng bút chì. Đang hí hoáy vẽ thì Tường bất chợt sững người, đánh rơi cây bút, đồng tử cậu mở lớn, mồ hôi đổ ròng ròng.
Tường cúi đầu.
“Bụp!” Bức tường sau lưng xuất hiện một lổ hổng, xuyên qua cái lỗ có thể nhìn thấy căn phòng phía sau.
-0-
“Hụt rồi!” Mr.Tran thông báo ngắn gọn, kéo khẩu súng bắn tỉa vào trong xe. “Mày đoán đúng rồi Richard, nó có thể thấy trước phát đạn của tao.”
“Tốt. Bắt đầu thả lưới.”
“Hề hề, tao vào trước!”