Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 284: Chất Vấn
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn nói mấy lời này khiến nhiều người thầm gật gù.
Mọi người nhìn ra Thương Long, Cảnh Ngôn có mâu thuẫn, ma sát, nhưng lúc trước họ không rõ lý do là sao, giờ nghe Cảnh Ngôn nói mới biết.
Thương Long có một đệ tử tên Tác Văn, theo lão đi Đông Lâm thành, rồi chạy tới dựng lôi đài trước cửa trạch viện Cảnh gia, tỏ rõ khiêu khích nguyên gia tộc.
Tạm không tính quy mô gia tộc Cảnh gia lớn nhỏ thế nào, chỉ nói hành vi của Tác Văn. Khiêu khích Cảnh gia, sau đó bị người Cảnh gia giết trên lôi đài, Tác Văn chết chưa hết tội. Tác Văn dựng lôi đài trước gia tộc người ta phải nên có giác ngộ sẽ chết.
Thương Long vì đệ tử của mình bị Cảnh Ngôn giết mà ghi hận hắn, luôn muốn trả thù, báo thù, đây là hành vi tiểu nhân.
Nhiều người cau mày nhìn Thương Long. Thương Long là chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện, võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh. Nói ra thì Thương Long có chút tiếng tăm trong Lam Khúc quận thành, gia tộc lớn có lẽ không chú ý người như lão nhưng nhân vật quản lý ít nhiều gì có nghe nói.
Không ngờ Thương Long là người bụng dạ hẹp hòi, nuốt hận phải trả, nhiều người bản năng lắc đầu. Ngươi có ân oán với Cảnh Ngôn, nếu ngươi chiếm lý thì tự nhiên có thể trả thù. Vấn đề là hiện giờ ngươi không có lý do trả thù. Không có lý do thì ngươi lén trả thù cũng được, nhưng ngươi bày ra trước mặt mọi người, ngươi nghĩ người khác đều là đồ ngu não rỗng sao?
Mặt Thương Long trắng nhợt, lão không tìm ra lời nào phản bác Cảnh Ngôn. Chuyện xảy ra trong Đông Lâm thành tuy đa số người nơi này không rõ ràng, nhưng cũng có người biết, ví dụ chấp sự ngoại viện Đạo Nhất học viện Khánh Mặc. Nếu Thương Long cãi chày cãi cối không thừa nhận chỉ khiến mình càng mất mặt.
Trong khi Thương Long câm nín thì Thương Khúc cười phá lên:
– Ha ha ha!
Người xung quanh chuyển sang chú ý lão.
Thương Khúc lắc đầu có vẻ rất cảm khái:
– Cảnh Ngôn, tiểu tử nhà ngươi có tâm cơ lắm, ta đã xem thường ngươi. Còn nhỏ tuổi mà khôn ngoan sâu, Thương Long chấp sự cũng bị ngươi đánh lạc hướng. Chậc chậc, ghê gớm, thật là ghê gớm.
Thương Khúc nheo mắt nói:
– Ta không cần biết Thương Long chấp sự có ân oán gì với ngươi, chúng ta đang nói không phải ân oán cá nhân giữa ngươi và Thương Long chấp sự. Thương Long chấp sự nói là ngươi gian lận trong Thiên Trận. Ngươi nói ngươi không thể nào gian lận trong Thiên Trận, có lẽ đa số người cảm thấy ngươi đúng là không thể gian lận.
Thương Khúc nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:
– Ta không thể chắc chắn ngươi gian lận, nhưng có một điều chúng ta đều thấy là Cảnh Ngôn nhà ngươi ở trong Thiên Trận lâu hơn Ngô Thân cùng đi vào với ngươi một chút. Cảnh Ngôn, ngươi thừa nhận điều này đúng không?
Cảnh Ngôn nhìn Thương Khúc, lão già này thật sự không muốn cho hắn giành được kim lệnh!
Mộ Liên Thiên nặng giọng nói:
– Thương Khúc chưởng viện, ta đã nói Cảnh Ngôn ở trong Thiên Trận lâu mấy giây là vì hắn có thủ đoạn của mình.
Nhìn ra được Mộ Liên Thiên hơi khó chịu với Thương Khúc.
Thương Khúc khom người nói với Mộ Liên Thiên:
– Mộ tổng quản, ta cũng chỉ nghi ngờ hợp lý. Nhân Trận, Địa Trận, Thiên Trận thì cũng chỉ là trận pháp, trận pháp thì chắc chắn có cách phá giải. Ta cho rằng Cảnh Ngôn có cách phá giải, hắn lợi dụng cách đó nhẹ nhàng phá giải Thiên Trận, do đó vượt qua giành được kim lệnh!
Thương Khúc nhìn ra Mộ Liên Thiên khó chịu với mình, nhưng lão không có đường lui.
Nếu để cho Cảnh Ngôn giành được kim lệnh thì đả kích quá lớn với lão. Lão chẳng những trở thành trò cười cho Lam Khúc quận thành, địa vị hiện tại cũng bị ảnh hưởng.
Tại sao?
Vì Thương Khúc đề nghị ba học viện lớn hạ lệnh phong sát với Cảnh Ngôn, nếu hắn giành được kim lệnh thì lệnh phong sát vô hiệu.
Cảnh Ngôn không thể nào lại vào Thần Phong học viện, nghĩa là nhiều người sẽ cho rằng vì Thương Khúc đề nghị hạ lệnh phong sát mới khiến hắn không chịu tham gia Thần Phong học viện.
Người ngoài nghĩ vậy cũng không sao, nhưng nếu cao tầng Thần Phong học viện đều cho rằng như thế thì trách nhiệm của Thương Khúc nặng nề, có lẽ sẽ bị miễn chức. Nên Thương Khúc không có đường lui, lão không tiếc đắc tội tổng quản Quận Vương phủ Mộ Liên Thiên. Nếu được thì Thương Khúc không muốn đắc tội Mộ Liên Thiên, gã là tổng quản Quận Vương phủ, địa vị cao ngang ngửa thủ tịch chưởng viện Thần Phong học viện. Thương Khúc kém hơn Mộ Liên Thiên mấy cấp bậc, lão không muốn nhưng đành phải đắc tội gã. Nếu không đắc tội Mộ Liên Thiên thì chức vị chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện của lão cũng bị mất.
Chưởng viện ngoại viện Hồng Liên học viện Hoàng Lạc lên tiếng:
– Ta cũng muốn nói một câu.
Hoàng Lạc nhìn Mộ Liên Thiên lại nhìn Cảnh Ngôn, ánh mắt nghiêm túc.
– Cảnh Ngôn, ngươi có thể vượt qua Thiên Trận, cá nhân ta rất vui mừng. Ta là chưởng viện ngoại viện Hồng Liên học viện, chắc chắn vô cùng hân hoan khi trong địa vực Lam Khúc quận thành chúng ta xuất hiện một võ giả có thể thông qua Thiên Trận trước năm ba mươi tuổi. Vì điều này đại biểu trong địa vực Lam Khúc quận thành chúng ta lại xuất hiện một thiên tài hiếm có, thiên tài thiên tư siêu tuyệt, thiên tài mấy chục năm hiếm gặp.
Hoàng Lạc dõng dạc nói:
– Nhưng ta cảm thấy Thương Khúc chưởng viện nói có lý. Chúng ta không thể chứng thực Cảnh Ngôn ở trong Thiên Trận có dùng thủ đoạn gian lận tồi tệ nào không. Có một điều chúng ta không thể phủ nhận là Cảnh Ngôn ở trong Thiên Trận lâu hơn ba canh giờ, điều này không bình thường! Chúng ta xem ba học viện lớn khảo hạch không chỉ một, hai lần, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Nghe Hoàng Lạc nói, khóe môi Cảnh Ngôn cong lên khinh rẻ.
Hoàng Lạc nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, giọng dịu nhẹ nhưng chất chứa uy hiếp:
– Cảnh Ngôn! Nếu ngươi thật sự dùng thủ đoạn đặc biệt gì trong Thiên Trận, hoặc lợi dụng lỗ hổng Thiên Trận thì ta nghĩ ngươi hãy nói ra ngay bây giờ. Ngươi khai ra chúng ta sẽ tha thứ cho, nếu ngươi không nói, bị chúng ta, Mộ tổng quản điều tra ra thì vấn đề nghiêm trọng!
Nói đơn giản là Hoàng Lạc không tin Cảnh Ngôn có thể vượt qua Thiên Trận giành được kim lệnh.
Trưởng lão Văn gia mắt âm trầm lấp lóe liếc Cảnh Ngôn:
– Cảnh Ngôn, ngươi còn trẻ đừng tự lầm, nếu ngươi gian lận mới qua Thiên Trận được thì khai ngay đi, nếu không…